Tướng Quân Lệnh - Thanh Mai


“Nơi Giang Nam ấm áp xa xôi, giờ này sẽ có người đứng dưới tán cây mai, ngẩng đầu ngóng chờ sự bình an của hắn chứ?”
Nơi tiếp nhận đầu hàng cách ngoại thành năm dặm, chính là đỉnh Hồi Nhạc.
Cơn gió mạnh quét sạch đám cỏ tàn úa, để lại những bãi cát trắng tựa tuyết đông, ngày tháng nặng nề, dần dần chiếu tràn lên màu huyết sắc trên những đỉnh cát nhấp nhô; bốn bề yên bình tĩnh mịch, duy chỉ có tiếng gió ào ào thổi qua, thổi tung từng tầng cát bụi.
Đúng lúc ấy, âm thanh ầm ầm nặng nề vang lên, ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất, cát bụi cuồn cuộn bay lên tận trời kéo tới, trong nháy mắt đã bay đến trước đỉnh Hồi Nhạc, người kị sĩ của tộc Thát Tử ghìm mạnh cương ngựa ở trên đỉnh Hồi Nhạc, con ngựa Hãn Huyết gục xuống trước rồi vươn ình lên hí một tiếng dài, ngay lập tức vị võ sĩ đó nheo mắt lại, vừa đi theo con ngựa bồn chồn bước qua bước lại, vừa nhìn theo một đội người ngựa từ đằng xa đang từ từ tới gần, cao giọng hô lớn:
“Thì ra là Bạch mã tướng quân Trần Phượng Chương!”.
Con bạch mã của vị thủ lĩnh đối diện cuối cùng cũng dừng lại cách đó không xa lắm, vị tướng quân giáp trắng áo bào xanh trên ngựa cũng khẽ nheo mắt lại, trên mặt mang theo ý cười:
“Tát Lôi tướng quân, Trần Sách có vinh hạnh được gặp mặt rồi!”
Hai người nói chuyện rất tự nhiên, nhưng đội kị binh phía sau lưng vị tướng quân tộc Thát Tử ấy lại xếp thành hình chữ khai (Chữ khai 开 xếp thành hai hàng song song mở sang hai bên), ở phía sau bố trí đội hình sẵn sàng, giương cung lắp tên; đội hình vừa mới nghiêm chỉnh, thì nghe thấy một tiếng của đầu mũi tên phía sau lưng Trần Sách vang lên, chỉ trong nháy mắt, ở hai bên sườn đỉnh Hồi Nhạc khẽ vang lên mồi hồi âm thanh loạt xoạt, hàng loạt những cũng thủ xuất đầu lộ diện; một vị phó tướng phía sau lưng Trần Sách hô to:
“Giương cung - -!”
Lại một loạt những tiếng soạt soạt khẽ vang lên, dàn cung thủ từ hai bên sườn từng người từng người lắp tên lên dây, ngắm chuẩn đỉnh Hồi Nhạc, khiến ột đám võ sĩ Thát Tử phải cúi thấp đầu hỗn loạn, vó ngựa dẫm lung tung, Tát Lôi nhìn khắp xung quanh, giọng nói như chuông đồng:
“Trần tướng quân đúng là danh bất hư truyền! Ha ha! Người Trung Nguyên quả nhiên thích dung âm mưu quỷ kế!”.
Thanh âm theo gió nhởn nhơ bay xa.
Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng ấm áp.
“Hai nước giao chiến chỉ nói đến chuyện sinh tử, Tát Lôi tướng quân, đắc tội rồi.”
Trần Sách thu lại nụ cười, thẳng lưng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tay phải nhấc dây cương, tay trái dĩ nhiên quyết đoán vẫy xuống:
“Bắn tên!”
Hàng loạt mũi tên như đàn châu chấu bay tới, nhất thời trên đỉnh Hồi Nhạc âm thanh cuộc sát phạt vang lên không ngớt.
Con ngựa trắng một mình đứng trên đỉnh Hồi Nhạc, Trần Sách rút từ bao đựng ra một mũi tên đuôi gắn lông đặt lên dây cung, khớp trường tên, kéo căng dây cung, hơi nghiêng người, khẽ nheo mắt.
Trường tên thoát khỏi cung xé gió bay đến.
Màu máu đỏ tươi bắn tung vương vãi như hoa nở trên mặt đất, tiếng ngựa hí vang trời.
Hắn không hề dừng tay, trường tên bắn ra liên tiếp, mỗi một mũi tên đều vô cùng chuẩn xác, có tiếng ngựa chiến Thát Tử vang lên rồi ngã xuống; trong ánh đao sáng loáng vương máu tươi, phảng phất như có thể nhìn thấy được xa xa nội thành nơi tiếp nhậnn đầu hàng, có màu xanh khói bếp từ từ bay lên dọc theo nơi chân trời xanh lam, ánh lên sắc mây tím nhạt nơi cố hương, yên bình tĩnh lặng.
Trong không gian mờ ảo ấy, trước mắt lại hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
Trần Sách không khỏi chớp mắt một cái.
.Nơi Giang Nam ấm áp xa xôi, giờ này sẽ có người đứng dưới tán cây mai, ngẩng đầu ngóng chờ sự bình an của hắn chứ?
“Nghe cha muội nói, mẹ của muội tên là Chư Mai, Chư trong chư hầu, Mai trong hoa mai.”
Phương Thanh Mai ngồi dựa vào một thân cây mai trong hậu viện, một tay vân vê lá mai, một tay kéo tay áo Trần Sách,
“cha muội nói, rượu mơ mẹ muôi ủ là ngon nhất, mỗi năm ông trở về quê, đều phải mang theo một hũ lớn ngàn dặm xa xôi đến Tây Bắc. Ài, thật đáng tiếc, từ trước tới giờ muội chưa bao giờ được nếm thử, nếu như mẹ muội vẫn còn sống thì hay quá.”
Trần Sách ngồi bên một chiếc ghế đá, hai mắt dán vào cuốn sách trong tay, miệng lại nở nụ cười thay đổi chủ đề:
“Tuy rằng muội chưa bao giờ được nếm thử rượu Phương bá mẫu ủ, nhưng lại có thể uống được rượu cao lương ủ ‘Hồng Triển đại ca’ đưa đến, còn oán trách điều gì nữa?”.
Phương Thanh Mai lông mày dựng thẳng đứng, khuôn mặt đỏ bừng cả lên:
“Trần Sách huynh đúng là tên trứng thối! Lại đem Hồng Triển đại ca ra trêu chọc muội!”.
“Trêu chọc muội? Ta có sao?” Trần Sách mỉm cười liếc mắt rời khỏi cuốn sách:
“Từng câu từng câu tại hạ đều là sự - Oái!”
Một mớ lá mơ bị vo tròn ném chính xác vào chính giữa trán hắn, “bộp” một tiếng, Phương Thanh Mai lanh lẹ chạy trốn tuốt ra xa:
“Đáng đời! Còn dám lấy muội ra trêu chọc thì đây chính là kết cục đấy!”.
Trần Sách xoa xoa trán, cười bỏ cuốn sách xuống đang muốn đuổi theo, thì không xa lại nghe thấy tiếng ho khẽ, quay người lại, thì nhìn thấy ngay Trần Bẩm đang chắp tay sau lưng đứng ở bên ngoài rừng mai, khẽ mỉm cười nói:

“Sách nhi.”
“Cha.”
Trần Sách đứng dậy bước qua đó, cung kính hành lễ:
“Hôm nay cha từ nha môn trở về sớm quá.”
“Hai ngày trước đã quá bận bịu rồi, hai ngày này sẽ nhàn rỗi thanh thản hơn.” Trần Bẩm cười trả lời, ánh mắt nhìn đến cuốn sách trong tay Trần Sách, “Lại đọc sách gì vậy?”.
“Là ‘Thủ thành lục’ của Trần Quy đời Tống ạ.” Trần Sách mỉm cười nói, “đọc tứ thi ngũ kinh nhiều rồi giờ lại đọc binh thư, mới phát hiện ra binh pháp cũng rất quan trọng và thú vị.”
“Kẻ theo nghiệp binh, sát phạt đã đành, há lại có thể có thứ gì thú vị trong đó? Trên chiến trường nhất động nhất tĩnh đều là liên quan đến sống chết, mọi thứ không đơn giản đâu. Sách nhi, kì thi Hương nay con có dự định gì không?”.
“Đương nhiên là phải dốc toàn tâm toàn lực rồi ạ.” Trần Sách ngẩng đầu lên, đôi mắt dài sáng rực, “cha không phải đã từng dạy Sách nhi rồi sao, người quân tử tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ. Hiện giờ triều đình trọng dụng những người đỗ kì thi Hương, người trẻ tuổi cũng sẽ dốc hết sức mình đáp đền cho giang sơn.”
“Ừ.” Trần Bẩm gật đầu, nhưng lại trầm mặc hồi lâu: “Con thấy Hoàng đại nhân là người thế nào?”.
“Người cha nói có phải là Hữu tướng trong triều Hoàng Tề Hoàng đại nhân không?”
“Đúng vậy. Hoàng đại nhân không biết nhìn thấy sách luận của con ở đâu, mấy ngày trước gặp cha, có vài lời khen ngợi tán dương con.”
“Hoàng đại nhân là Hữu tướng, có tài giúp đỡ; lại nhiều lần cất nhắc những hậu bối có tài năng, không quan đến điều gì khác chỉ chọn những người có đức có tài, là người có năng lực hiếm thấy.
” Trần Sách chậm rãi nói xong, lập tức chuyển chủ đề “nhưng nghe nói ông ấy thường xuyên tụ tập các môn sinh, lại có mối bất hòa với Tả tướng, chỉ sợ là có hiềm khích bè cánh.”
“Con nhìn nhận không sai.” Trần Bẩm gật đầu, lại nói,
“nhưng việc trong triều, lại không chỉ dựa vào việc tài đức vậy nên nói tóm lại là: có rất nhiều việc, nhìn không hề đơn giản chút nào. Nếu như con có chí làm quan, thì tất phải hiểu được những đạo lý đó.”
“Lời cha nói rất phải, Sách nhi nhớ kỹ rồi.”
“Ừ, nhớ kỹ là tốt, ta biết con từ nhỏ đã thông minh hơn người,” Trần Bẩm vuốt râu gật đầu, lại nhìn về hướng mái đầu trong rừng mai, thấp giọng thở dài, “nhưng thế sự vô thường, có thể nhìn thấu mọi việc mới là người thông minh đích thực.”
“Cha, ý của cha là.”.
“Sách nhi, Hoàng Tề đắc thế, thăng chức làm Tả tướng, cha con sợ là không giữ được chức quan này rồi.”
Chạy một mạch ra khỏi rừng mai, Phương Thanh Mai mới dừng chân, thì nghe thấy đằng sau cây cầu hành lang, Trần phu nhân đang ở trong noãn các vẫy tay với nàng nói:
“Mai nhi.”
Phương Thanh Mai dạ một tiếng, rồi nhảy chân sáo đến noãn các, bước vào cửa liền dựa gần vào bên người Trần phu nhân:
“Mẹ lại thêu hoa nữa rồi – nào, con giúp người xâu kim!”.
Nàng hai tay cầm kim và chỉ cẩn thận tỉ mỉ xâu lại; Trần phu nhân vuốt ve bím tóc của Phương Thanh Mai, lại không thề kìm được thở dài:
“Thanh Mai nhà chúng ta, thật sự đúng là một bông hoa.”
“Được rồi mà mẹ!” Phương Thanh Mai đưa kim và chỉ cho bà, lại nhăn mũi rồi cười tít mắt nói,
“mẹ nói con giống như một bông hoa, Phượng Chương ca lại xấu miệng nói con giống mèo hoang kìa!”.
“Hai đứa các con ấy à, cãi nhau cả ngày cũng không đủ.”
Trần phu nhân cười vuốt ve cánh tay nàng, lại nắm chặt tay nàng lại, ánh mắt thoáng vẻ buồn bã,
“Mai nhi, mẹ có chuyện này, phải nói cho con biết.”
“Có chuyện gì vậy ạ? Mẹ cứ nói đi.”
Trần phu nhân định nói lại ngừng, lát sau, ánh mắt đang nhìn vào Thanh Mai lại nhìn ra xa, thở dài:
“Nghe cha con nói, Hoàng đại nhân trong triều khen Sách nhi tài hoa xuất chúng.”
“Hoàng đại nhân?” Phương Thanh Mai giật mình,
“là vị Hoàng đại nhân có mối bất hòa với Tả tướng sao? Con nghe nói, quan điểm của ông ấy và cha không giống nhau.”
“Lúc trước Tả tướng đã cáo lão về quê, Hoàng thượng lại coi trọng Hoàng đại nhân, hiện giờ, ông ấy chính là tân Tả tướng rồi.”

Phương Thanh Mai suy nghĩ một lát:
“Hoàng đại nhân thăng quan làm Tả tướng? Vậy ông ta khen ngợi Phượng Chương ca là chuyện tốt mà – không đúng, không phải trước giờ ông ta luôn gây khó dễ cho cha sao?”.
Trần phu nhân lại thở dài, rồi mới chậm rãi mở miệng:
“Mai nhi – ý của Hoàng đại nhân, là đã nhìn trúng tài hoa của Sách nhi; trong nhà ông ta có cô con gái còn trẻ chưa lấy chồng, ngày đó là thử thăm dò ý tứ của cha con, muốn cùng Trần gia...kết thân.”
Năm Hi Bình thứ chín, tướng quân biên ải Phương Thượng Thanh hi sinh vì nhiệm vụ ở sa trường, sau khi qua đời, bị đám tiểu nhân buông lời dèm pha, là tội “Kháng địch thất bại”; nhưng trong lòng của Phương Thanh Mai, cha nàng mãi mãi là một vị tướng quân đầu đội trời chân đạp đất.
Việc đã cách đây mười năm, giờ nàng mới hiểu ra rằng, có những việc không phải nàng nhận định nó là thế nào thì nó sẽ là thế ấy; ở trong triều Trần Bẩm bị luận tội, trong đó có một tội chính là “Cấu kết với tội thần”; thêm nữa, Trần gia tuy là thế gia, nhưng cuối cùng đã bắt đầu xuống dốc, các loại tội danh lớn nhỏ khác nhau đủ cả, nhẹ nhất thì bãi quan, nặng thì lưu đày.
Nếu như Trần Sách lấy một cô nương con nhà quyền cao chức trọng, những tội lỗi đó khỏi cần phải bàn luận gì thêm nữa.
Những chuyện này, Trần Bẩm và Trần phu nhân chưa từng nhắc đến trước mặt nàng, nhưng Trần phủ lắm người nhiều miệng, lẽ nào trong đám kẻ dưới lại không có những lời đơm đặt nhảm nhí, nàng dù ít dù nhiều cũng nghe phong thanh được những lời đó.
Vì thế, ra giêng, rồi tháng hai vừa qua, thẳng đến tháng ba hoa đào nở, một hôm, Phương Thanh Mai mỉm cười cầm một bó đi đến noãn các của Trần phu nhân, cẩn thận cắm hoa vào bình, sau đó mới nói:
“Mẹ, Thanh Mai mười sáu, đã đến tuổi nên xuất giá rồi.”
Trần phu nhân nhất thời giật mình.
“Thanh Mai không phải là tiểu thư khuê tú thích e dè, cũng biết con gái trong nhà sớm muộn gì cũng phải xuất giá.”
Phương Thanh Mai mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, nhưng thái độ lại rất bình tĩnh, dáng vẻ quyết đoán giống như mười năm trước khi mới bước chân vào Trần phủ tự mình xưng ‘Tại hạ Phương Thanh Mai’,
“nếu như mẹ thương Thanh Mai, chỉ xin mẹ hỏi cho Mai nhi một nhà tốt; tâm nguyện duy nhất của Thanh Mai, chính là không gả vào nhà làm quan.”
Trần phu nhân lặng người hồi lâu, đưa tay ra ôm lấy nàng đang đứng dưới giường vào lòng, nước mắt đầm đìa:
“Mai nhi, mẹ xin lỗi con!”.
Lúc này đổi lại là Phương Thanh Mai vỗ về Trần phu nhân, nhẹ nhàng an ủi:
“Mẹ, Mai nhi từ khi sinh ra đã mất mẹ, chính vì có mười năm này, Mai nhi mới biết thế nào là mùi vị yêu thương ấm áp của một người mẹ. Chuyện này, không cần phải nói nhiều thêm nữa, Thanh Mai đã quyết định rồi.”
Sau đó nàng buông tay, gập người, quỳ hành lễ, lời vừa ra khỏi miệng, mạnh mẽ kiên định, không gì có thể lay chuyển:
“Chỉ xin mẹ thành toàn cho con.”
Đầu tháng tư, cây cỏ hoa lá đâm chồi nảy lộc.
Mặt trời mới mọc, những làn gió lạnh sớm tinh mơ, Trần Sách khoác thanh bào, chắp tay sau lưng khẽ khàng đi đến hậu viện. Dưới tán cây trong rừng mai nho nhỏ ở hậu viện Trần phủ, Phương Thanh mai mặc một chiếc áo mỏng váy đơn đứng dưới một gốc cây mai, ngẩng đầu ngắt một chiếc lá mai trên cây; ánh sáng loang lổ xuyên qua những tán lá tầng tầng lớp lớp, rơi xuống trên khuôn mặt của nàng, ánh lên cặp mắt đen láy đang khẽ nheo lại.
Cảnh đây người đấy tựa như một bức họa, nhưng rơi vào ánh mắt của Trần Sách chỉ như một chiếc gai đâm đau lòng hắn.
Phương Thanh Mai chợt liếc mắt lại, nhìn thấy Trần Sách đứng đó không xa, liền giơ tay vẫy vẫy hắn lại gần:
“Phượng Chương ca, sao lại dậy sớm vậy.”
“Từ trước tới giờ ta luôn dậy sớm. Có muội là hôm nay dậy sớm thôi.”
Trần Sách tươi cười bước lại gần, thuận tay cởi chiếc áo bào trên người choàng lên vai nàng,
“khoảng thời gian này, mỗi ngày nghe thấy muội tuân thủ quy củ gọi ta một tiếng Phượng Chương ca, ngược lại còn khiến ta có phần không quen.”
Chiếc áo bào dài mặc lên người Phương Thanh Mai dường như kéo lê quét đất mà còn mang theo tình ý ấm áp, là ấm dọc đôi cánh tay hơi lạnh của nàng, cảm giác ấm áp này khiến người ta muốn rơi lệ, hai tay nàng nắm lấy vạt áo, bước qua bước lại hai bước, cúi đầu bật cười:
“.Giống như hát hí khúc.”
Trần Sách không nói, chỉ có đôi mắt là nhìn chăm chú vào đôi con ngươi đen sâu thăm thẳm của nàng, lát sát, mới thấp giọng nói:
“Thanh Mai.”
“Vâng?”
Phương Thanh Mai cúi đầu lắc lắc ống tay áo của chiếc áo bào dài thượt, giọng nói phàn nàn như vô tình,

“…chiếc áo này quá dài, chậc chậc.”
Trần Sách rũ mắt xuống, thì thầm nói:
“Hôm qua – Hôm qua, Trương phu nhân có đến phủ.”
“…..Ồ, vậy ư..…là tới tìm mẹ rồi.”
Trương phu nhân, là vị Trương phu nhân đó sao…là bà mối nổi tiếng mối lái giữa các phủ đệ với nhau đó sao…..
Trần Sách nhắm mắt, rồi lại mở ra:
“Bà ấy tới cầu thân.”
“.….À.”
“Nghe nói, là nhị công tử của Chu gia ở Giang Nam nhờ bà ấy tới.”
“…..Ừ.”
Lại một cơn gió khẽ thổi đến, mang theo vài chiếc lá, Trần Sách lặng lẽ vươn tay gỡ chiếc lá úa vương trên búi tóc của Phương Thanh Mai, đợi hồi lâu, mới nghe thấy nàng khẽ cười mở miệng nói:
“…..Phượng Chương ca, muội về phòng trước đây –”.
Trần Sách nắm chặt lấy cổ tay nàng, ngón tay trắng bệch khẽ run lên.
Phương Thanh Mai không ngẩng đầu lên, rất lâu sau, rút ra khỏi bàn tay đang từ từ nới lòng của hắn, quay người đi.
Bóng dáng tàn phai mờ nhạt dưới tán mai, Trần Sách siết chặt ngón tay nhìn bóng hình nàng biến mất giữa mảnh rừng mai, nhớ tới đêm qua lúc mình quỳ dưới chân mẫu thân, nghe tiếng bà khóc lóc khuyên can…..
“…..Cho dù con có quỳ xuyên nền đất dày này đi nữa, mẹ cũng không thể đồng ý cho con lấy Mai nhi! Con nói con có thể bảo vệ con bé chu toàn – vậy con có thể bảo vệ con bé chu toàn được bao nhiêu? Sách nhi à Sách nhi! Con nghĩ xem, con nghĩ thử xem! Nếu con bỏ qua thể diện của Hoàng Tề, ông ta sẽ càng được thể không buông tha cho Trần gia! Trần phủ bị tịch thu tài sản, già trẻ lớn bé trong phủ sẽ bị xung quân, con muốn để con bé chịu nhục vô ích cùng chúng ta sao! Mai nhi, con bé là một a đầu sạch sẽ - -”
“…..”
“Con dù có bản lĩnh hơn nữa, rốt cuộc tuổi vẫn còn trẻ, khó lòng chống lại được sự quyền quý – Sách nhi! Con hãy suy nghĩ thấu đáo những chuyện này đi! Cùng nhau đồng cam cộng khổ, chẳng bằng buông tay, quay người lãng quên chốn giang hồ!”.
(Câu này nguyên văn là: “Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ”, nghĩa là “bón nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ra sông hồ mà quên nhau”. Chuyện rằng khi nước cạn, có hai con cá cứ dấp bọt cho nhau để vớt vát chút hơi tàn. Nương tựa kiểu thoi thóp bấp bênh như vậy, kể không bằng mạnh nấy lo, dứt khoát lao ra biển lớn mà tìm đường sống ình)
“…..”
Cùng nhau đồng cam cộng khổ, chẳng bằng buông tay, quay người lãng quên chốn giang hồ.
Cùng nhau đồng cam cộng khổ, chẳng bằng buông tay, quay người lãng quên chốn giang hồ…..
Hắn duỗi đôi chân đã tê rần vì quỳ quá lâu ra, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại câu nói ấy, không biết đã trở về thư phòng bằng cách nào.
Sống trên đời hai mươi năm, hắn vì tài cao khí ngạo, tự cho rằng mình đứng ở trên cao nhìn rõ mọi nhân tình thế thái khắp thế gian, có thể tươi cười đối mặt với dòng chảy của năm tháng, nhưng, chỉ mới mười năm, mới chỉ có mười năm bốn mùa xuân hạ thu đông mà thôi! Mười năm trước đọc thấy câu nói này trong một cuốn sách, hắn chỉ cảm thấy “Cùng nhau chịu khổ” đáng quý biết bao; mười năm sau lại nghe thấy câu nói này, hắn mới hiểu, thì ra trong nhân gian lại có một nỗi niềm chua xót đến thế, dứt khoát dồn ép con người nhất định phải quên nhau…..
“Tướng quân!”.
Vị phó tướng siết chặt dây cương ghìm móng ngựa xuống dưới đất, hỏi với giọng vô cùng gấp gáp, “tướng quân, Tát Lôi dẫn tàn binh thoát thân, chúng ta có cần đuổi theo không?”.
Trần Sách nheo mắt, nhìn về bóng trăng mênh mang mờ mịt trên đỉnh Hồi Nhạc, dừng lại một lúc, thấp giọng nói:
“Không cần đâu. Đêm đã khuya rồi, tập hợp binh lính quay về thành.”
Trên đỉnh Hồi Nhạc chất đầy tử thi của binh lính Thát Tử, trong đó có không ít binh sĩ đang thị sát xung quanh, tìm kiếm thi thể của binh lính người Hán trong đống tử thi lẫn lộn ấy. Trần Sách đưa mắt nhìn ra xa, thúc ngựa đến gần một chiến trường tử thi, xuống ngựa khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt một tiểu binh đang quỳ trên cát:
“Khóc cái gì?”.
Cậu tiểu binh nghẹn ngào không nói nên lời.
Trong tay hắn đang cầm một cái đầu đầm đìa máu, nhìn mặt mũi thì dường như khó có thể nhận ra được, nhưng xác người chia làm hai, không còn tìm thấy phần thân mình dính liền với đầu nữa. Trần Sách nhìn một hồi, vươn tay đặt lên cái đầu đầy máu tươi, nhẹ nhàng vuốt đôi mắt vẫn chưa nhắm lại ấy.
“Cậu khóc thì cậu ta sẽ chết nhắm mắt được sao?”.
Cậu tiểu binh ngẩng đầu lên, hốc mắt phải đấu tranh kịch liệt nghẹn ngào rống lên:
“Tướng…Tướng quân! Cậu ấy là huynh đệ cùng lớn lên từ nhỏ với tôi! Hôm qua cậu ấy vẫn còn hào tình vạn trượng nói với tôi rằng sẽ dựng công lập nghiệp bảo vệ giang sơn xã tắc! Nhưng hôm nay, hôm nay cậu ấy lại… Sao tôi có thể quên được, sao tôi có thể quên được chứ! Sao tôi có thể quên được đây!!”.
Cậu tiểu binh này tuổi đời còn rất trẻ, nhìn qua cũng không quá mười tám
tuổi, mặt mũi vẫn còn mang theo vẻ ngây ngô của thiếu niên, Trần Sách chăm chú nhìn cậu ta một lúc lâu, rồi xoay người lên ngựa, tháo một chiếc cung cứng được đánh sơn sáng bóng vứt xuống bên cạnh cậu ta, ngữ điệu trầm lạnh:
“Đã không quên được, vậy thì cầm lấy cây cung này, nhỡ kỹ trong đầu sẽ có một ngày báo thù cho người huynh đệ ấy.”
Sao có thể quên được, sao có thể quên được, sao có thể quên được chứ…..
Nhưng, rồi sẽ có một ngày, cậu ta sẽ quên được thôi.
Tung hoành nơi sa trường, trăm ngàn kẻ chết trận, nếu như nhớ rõ ràng chi tiết tất cả mọi chuyện, thì có ai còn có thể rong ruổi ở nơi cát vàng vong tình này nữa đây?
Nơi cát vàng này hoang vu là vậy, nhưng cũng chính sự hoang vu đó lại có thể mài dũa cho con người ta quên hết những bi ai sầu khổ nơi thế gian.

Cuối tháng ba sính văn đã định, tháng tư việc nạp sính lễ đã hoàn thành, đầu tháng năm chính là ngày lành của hai nhà Trần Chu.
Họ Chu ở Giang Nam cũng không được coi là một đại gia tộc, nhưng suy cho cùng cũng là một dòng họ lâu đời; nhị công tử của Chu gia – Chu Tiệm Mai, tuy rằng xuất thân từ thương nhân, nhưng cũng là người có phong thái văn nhã thanh tịnh đọc nhiều hiểu rộng thấu hiểu đạo lý, ngay cả những bậc công tử thế gia trong kinh thành cũng ít có người được như vậy – thế này, cũng không coi là thiệt thòi cho Thanh Mai.
Ngày thành thân vừa qua giờ Tí chưa lâu, Trần phu nhân đích thân tới phòng trang điểm mặc hỉ phục đỏ cho Phương Thanh Mai; trang điểm mặc quần áo xong xuôi, Trần phu nhân nắm lấy tay nàng khen nàng đẹp, nói đến đó nước mắt tuôn trào, nàng ngược lại, nâng ống tay áo đỏ rực mỉm cười lau đi những giọt nước mắt vương trên mặt bà:
“Mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm cha mẹ mà.”
“Nhị công tử của Chu gia, mẹ đã đích thân gặp rồi, là người nho nhã tuấn tú, nhất định sẽ đối đãi với con tử tế -”
Trần phu nhân khẽ cười nói, nâng tầm mắt ngắm nàng hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt nước mắt vào trong xoay người đứng dậy,
“…..Mai nhi, mẹ đi xem thử xem kiệu đón dâu đã đến chưa.”
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh nến bên ngoài lấp lánh, đèn lồng đỏ treo khắp đình viện – ngay cả trong khu rừng mai bé nhỏ, từng ánh nến bập bùng lay động. Phương Thanh Mai sửa sang lại búi tóc và y phục, chậm rãi bước đến đứng trước cửa sổ thất thần nhìn ra ngoài một lúc lâu, đến khi nghe thấy có tiếng động đằng sau lừng mới quay người lại, nhìn thấy Trần Sách một thân y phục xanh đang bước vào phòng, chỉ có bên hông là quấn một sợi dây lưng màu, và trên tóc cũng buộc một sợi dây lụa là màu đỏ mà thôi.
Trên mặt hắn mang nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng như trước.
Khăn hỉ đỏ rực đặt trên bàn trang điểm, trên bông hoa mẫu đơn màu hồng phấn thêu những sợi kim tuyến màu vàng kim, hoa mỹ diễm lệ vô cùng; ánh mắt của Trần Sách nhìn từ chiếc khăn hỉ đỏ rồi nhìn đến khuôn mặt của Phương Thanh Mai, ngây ngẩn rồi lâu, mới khẽ cười mở miệng nói:
“Dậy sớm như vậy, cứ sợ là ngủ mê mệt không tỉnh chứ.”
Tiểu a đầu má hồng môi đỏ, mày thanh mắt biếc, vẫn luôn vui vẻ nhảy nhót trong mắt hắn suốt mười năm qua, chỉ qua một đêm, đã trở thành một nụ sen e ấp yểu điệu.
…..Chỉ là, không phải nở rộ trong lòng hắn.
Trong ánh nến mờ ảo, Phương Thanh Mai khe khẽ cúi mặt xuống, khuôn mặt kiều diễm như ngưng đọng lại dưới ánh nến; Trần Sách nhìn nàng, cũng không nói nổi dù chỉ một lời, chỉ có thể nặng nề nhắm mắt rất lâu, khi mở mắt ra, vẫn cứ là nụ cười dịu dàng ấy:
“Huynh trưởng như cha; giờ lành hôm nay, vẫn cứ nên để vị huynh trưởng này tiễn muội lên kiệu.”
Rồi từ từ tiến lại gần giữ chặt lấy eo lưng, bế ngang nàng lên; đã không biết bao lần dưới ánh hoàng hôn hắn ôm nàng từ thư phòng đến hậu viện về đến chiếc sập giường trong phòng nàng, chỉ là ngày hôm nay, trong giờ phút này, Trần Sách cúi mắt nhìn đôi ngươi của nàng đang phiếm đỏ, nhất thời không biết làm sao để quay người cất bước.
Chỉ sợ thêm một lần quay đầu, tất cả đã là bãi biển nương dâu.
(Ý chỉ thế giới đổi thay, lòng người thay đổi)
Năm Hi Bình thứ mười chín, ngày mồng chin tháng năm, sáng sớm, ngày tốt giờ lành, hắn ôm Phương Thanh Mai được trùm đầu bằng khăn voăn dỏ rực vào lòng, đèn lồng đỏ treo cao dọc cả con đường đi, bước chân chậm rãi hắn ôm nàng bước ra khỏi phủ đệ Trần gia, tiễn nàng vào chiếc kiệu mềm, cũng là tiễn nàng một đời bình an.
Đêm ở Tây Bắc, dường như luôn có phần trầm lặng.
Tiếng sáo lau chậm rãi vang lên, một khúc hoa mai phiêu lãng bay trong bầu trời đêm nơi đại mạc, đợi đến khi âm điệu nhỏ bé cuối cùng vang lên rồi tắt dần, Trần Sách cũng vừa vặn uống cạn giọt rượu cuối cùng trong vò. Ánh nến lay động trong lều trướng quân doanh, âm u ảm đạm; vừa đánh thắng một trận chiến, tiệc rượu quân sĩ mở mừng công ở bên ngoài vẫn chưa kết thúc, tiếng cười nói hò reo tưng bừng náo nhiệt truyền vào bên trong trướng, nghe vào trong tai lại nặng trĩu xa xôi vô cùng.
Hắn lặng lẽ lắng nghe rất lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy, đến đứng trước một chiếc tủ gỗ, từ từ mở chiếc tủ ra.
Đặt ở trên cùng là một thanh bảo kiếm sắc nhọn được bọc trong một lớp vải nhung đen huyền, tay trái Trần Sách nhấc vỏ kiếm lên tay phải rút kiếm ra, ngân quang lóe lên kèm theo một loạt âm thanh rào rào vang lên, dư âm leng keng. Ngón tay thon dài lướt qua đầu kiếm sáng loáng, Trần Sách cong môi, nhớ tới sau một cuộc tỉ thí trong kì thi Hương vào năm Hi Bình thứ mười chín, tam giáp võ cử nhập điện, hắn một thân cao lớn đứng giữa triều đình, ngay trong khoảng khắc xin được làm võ tướng đến đóng quân tại vùng Tây Bắc, trên dưới khắp triều đều ồ lên xôn xao, ồn ào cảm thán tiếc thay ột trang thiếu niên tài hoa đầy mình danh chấn khắp thiên hạ như hắn.
(Võ cử là một chế độ thi cử về võ thuật có từ triều đại nhà Đường, hưng thịnh thời nhà Minh và nhà Thanh, đặc biệt là nhà Thanh)
(Tam giáp là chỉ ba mức độ trong kỳ thi hội và thi đình, gồm đệ nhất giáp là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa. Đệ nhị giáp là hoàng giáp. Đệ tam giáp là tiến sĩ)
Trong khoảng khắc đó, trong lòng hắn chỉ hiện lên đúng một câu nói giễu cợt non nớt: Cái gì mà tiểu nhân phụ nữ khó nuôi dạy hả? Huynh mới là đồ thư sinh yếu ớt ẻo lả!
Vậy mà đến giờ, đã lại sắp được mười lăm năm rồi.
Không biết đã bao lâu, bên ngoài tiếng ồn ào huyên náo lắng xuống. Mọi người chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ có tiếng lá cờ trên nóc lều trướng nhẹ tung bay lay động trong gió.
Hắn khẽ mỉm cười lại mở một vò rượu ủ cao lương, kê vò rượu lên miệng uống sảng khoái, thẳng tay lấy tay kiếm trong tay phải khêu ra từ nơi sâu nhất trong chiếc tủ gỗ mấy chiếc tay nải, nhất thời, những kiện vải màu đen, màu xanh, màu xanh đậm rơi hết xuống đất.
Chiếc áo bào tinh tế tỉ mỉ dày dặn này được gửi tới từ Giang Nam, ba năm một chiếc, tính đến năm nay chắc là cũng được năm chiếc rồi, trên chiếc nào ở hai bên sườn cổ áo cũng đều thêu một cành mai đối xứng, sợi vàng sợi bạc đan vào nhau toát ra thứ ánh sáng rực rỡ. Trần Sách chống thanh kiếm lên rồi sụp người xuống, cúi mắt nhìn từng chiếc áo bào rơi vãi khắp nơi trên nền đất, thân ảnh thon dài lặng người rất lâu trong ánh nến, rồi mới khom lưng phủ một chiếc áo bào lên người, vứt kiếm sang một bên, từ từ nằm xuống giường, để mặc mái tóc đen như mực xõa tung khắp gối.
Đài nến cao cao sụp xuống, bóng nến đã sắp tàn; khép đôi mi lại, trước mắt lại mơ hồ hiện là khung cảnh đèn đuốc sáng bừng, hắn hoảng hốt đứng trước cỗ kiệu mềm, trong lòng là cô gái chùm đầu bằng chiếc khăn hỉ đỏ tươi, ngón tay tinh tế không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy vạt áo hắn, cách chiếc khăn lụa mỏng đỏ tươi trước mắt, thấp giọng, khẽ gọi hắn một tiếng:
“…..Phượng Chương ca.”
Giọng nói khe khẽ giống như ở gần bên tai.
Xa cách nhau đã mười mấy năm, trong doanh trướng nơi Tây Bắc ngàn dặm xa xôi, Trần Phượng Chương đang nhắm mắt, trong giấc mộng mông lung, đôi môi mỏng khẽ nhướn lên.
Trang sức đỏ tươi diễm lệ, áo cưới rực rỡ như lửa.
Trong tiếng nhạc vui vẻ rộn ràng, trên môi hắn khẽ nở nụ cười nhìn người một người con trai khác, ôn nhuận như nước nắm lấy tay nàng, bên tai nhẹ nhàng vang lên giọng nói do dự dịu dàng của những ngày ấy, tháng ấy, năm ấy, giọng nói từ một nơi xa xăm, non nớt chần chừ:
“Trường Can chung một xóm, vui đùa chẳng sầu bi;
Chàng phi ngựa tre đến, mơ xanh ném nhau cười…..”
Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận