Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Edit:Lam

Tống Dư Kiều cảm thấy  có chút khát nước, vén tóc mai rơi ở trước trán lên, lúc nhìn qua sữa đậu nành định uống, khóe mắt lại thấy người đứng ngoài cửa thủy tinh là Bùi Tư Nhận. Lập tức mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Ánh mắt Bùi Tư Nhận rơi vào sữa đậu nành trên tay Tống Dư Kiều: "Còn chưa ăn sáng?"

"Uh`m." Tống Dư Kiều gật đầu, vội vàng đem sữa đậu nành cùng với bánh tiêu trên bàn làm việc cầm lên, rút ra một miếng khăn giấy lau sạch dầu bắn ra trên mặt bàn, "Bùi tổng, ngại quá, tôi lập tức dọn dẹp sạch sẽ."

Bùi Tư Nhận nói: "Không sao cả, cô qua đằng kia ngồi đi, hiện tại mới tám giờ bốn lăm, cạnh tranh đấu thầu dời lại đến mười giờ rồi." 

Nói xong, Bùi Tư Nhận liền sải bước dài tới bên ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống, thuận tay cầm lên một tờ tạp chí tùy ý lật xem.

Tống Dư Kiều nhìn thoáng qua Bùi Tư Nhận, sau đó lại ngồi xuống ghế tựa bàn làm việc. Ngón tay ở trên bàn phím, trong lòng không khỏi suy nghĩ: Chẳng lẽ đây là cái gọi là tu hú chiếm tổ chim khách? Chính mình chiếm chỗ ngồi ông chủ, mà ông chủ lại ngồi trên ghế dành cho khách? Thôi! Còn có vài tờ tư liệu cần chỉnh sửa. Tống Dư Kiều lắc đầu. Đem những suy nghĩ này vứt ra đằng sau, bắt đầu tiếp tục chỉnh lý văn kiện. 

Bùi Tư Nhận lại thuận tay cầm lấy một cuốn tạp chí dành cho nữ, anh nhìn bên trong một chút các loại tiêu đề "Cô đơn lạnh lẽo vì ông xã không đụng chạm làm sao bây giờ" hoặc là "Bên ngoài có tình một đêm, nên nói cho bạn trai không", nhìn một chút cảm thấy cực kỳ nhàm chán, đơn giản liền đem tạp chí để bên cạnh, nâng má lại bắt đầu quan sát Tống Dư Kiều.

Bỗng nhiên, di động của anh vang lên. Anh đang nhìn về phía Tống Dư Kiểu đang cuối đầu. Vừa lúc đó Tống Dư Kiều ngẩng đầu, cùng lúc chạm vào ánh mắt của Bùi Tư Nhận, cuống quít lảng tránh ánh mắt. Bùi Tư Nhận nhìn mình trên màn hình điện thoại di động sáng long lanh ba chữ "Bùi Hạo Dục". Khóe môi cong lên.

"Cha, vì sao chú Lê Bắc cũng đã trở về rồi mà người vẫn chưa về?"

Bùi Tư Nhận không cần nghĩ liền biết Bùi Hạo Dục muốn hỏi cái gì, căn bản chính là hỏi Tống Dư Kiều khi nào thì mới có thể trở về. Đơn giản nói thẳng: "Cha và dì Kiều còn đi công tác."

Tống Dư Kiều nghe thấy, gần như không có bất kỳ phản ứng nào lập tức ngẩng đầu lên, trước mắt hiện ra  một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bùi Hạo Dục.

.........

Nhà họ Bùi, Bùi Hạo Dục ngồi chồm hổm trên băng ghế, nắm điện thoại nhỏ, bĩu môi hỏi: "Hai người khi nào thì trở về?" 

Thanh âm của Bùi Tư Nhận không nhanh không chậm từ trong điện thoại truyền tới: "Còn phải đi một tuần."

"Một tuần?!" Bùi Hạo Dục kêu lên. 

Bùi Tư Nhận nói: "Uh`m, dì Kiều Kiều bảo cha đi qua thương lượng chuyện làm ăn, thế nhé."

"Này, cha..." Bên tai đã truyền đến tiếng đô đô cúp điện thoại. 

Bùi Hạo Dục đang ngồi trên băng ghế liền nhảy xuống, hù đến bà Bùi khẩn trương tiến lên: "Ôi tiểu tổ tông ơi, đừng nhảy, ngã rồi sao."

Bùi Hạo Dục ưỡn ngực đứng thẳng, nhìn bà Bùi nói: "Bà nội, con muốn đi tìm cha!"

Bà Bùi hỏi: "Đi tìm cha con làm gì, cùng bà nội ở nhà cho tốt."

"Không tốt!" Bùi Hạo Dục quay đầu bỏ chạy lên thang lầu, "Con đi chuẩn bị hành lý!"

Bà Bùi lại một lần nữa bị ghét bỏ rồi. Vậy nữa! Lại một lần! Cháu trai quá không ngoan! Lần trước lấy bà cùng với lão già nhà bà so sánh, ngay lập tức liền bại trận rồi. Bây giờ, lại lấy bà so với con trai của bà, vẫn không bằng. Thiên lý ở đâu, chỗ nào a! Bà Bùi lấy đầu ngón tay chọc chọc chân bàn, giống như cái này chân bàn này là Bùi Hạo Dục vậy: Không có tôi làm sao có cha cậu, không có cha cậu làm sao có cậu. Cái đứa cháu này lại không biết điều như vậy, thật cũng quá rồi, muốn tạo phản sao?! Tuy trong lòng bà Bùi nghĩ như vậy, nhưng bà lại vẫn là cực kỳ cưng chiều đứa cháu duy nhất này, đối với yêu cầu của cháu trai mặc dù không phải muốn gì được nấy, nhưng 99% đều được thỏa mãn, còn lại 1% kia cũng là do dự rồi cũng thỏa mãn. Vì thế, chiều hôm đó, vừa mới trở lại thành phố C, kế hoạch kế tiếp là ba ngày nghỉ của trợ lý Lê Bắc đã bị hoãn lại, nhận được một nhiệm vụ mới là mang Bùi Hạo Dục đi thành phố S tìm Bùi Tư Nhận.

Khi Lê Bắc nhận được điện thoại bà Bùi, là lúc anh ta đang cỡi quần áo chuẩn bị tắm suối nước nóng, quả thực là khóc không ra nước mắt mà.

Vì sao đến loại chuyện này mỗi một lần đều phải tìm anh? Cái ý gì đây? Ông chủ cũng không phải chỉ có anh là trợ lý! Quá nghiệt ngã mà!

.........

10 giờ, ở chi nhánh công ty Bùi thị cạnh tranh đấu thầu sẽ bắt đầu. Tổng cộng là đến đây ba công ty cung ứng, Bùi Tư Nhận ngồi ở trên ghế chủ vị, mỗi một người phụ trách công ty đi lên triển khai PPT giảng giải, Tống Dư Kiều sẽ đem tài liệu đã chuẩn bị tốt trước đó đưa lên cho Bùi Tư Nhận xem qua. Bùi Tư Nhận chống cằm, ngón trỏ của bàn tay còn lại gõ gõ trên mặt bàn, nói với Tống Dư Kiều: "Tra một chút, người tổng phụ trách Bằng Vũ là ngồi thứ ba bên tay phải cô."

Bằng Vũ... Chính là người làm ra sự kiện hàng giả, người phụ trách cung ứng bớt xén tài liệu. 

“Vâng ạ!” Tống Dư Kiều đáp ứng, đã đem mật mã đưa vào trong máy tính kho số liệu, bắt đầu lục soát, trong thời gian ngắn ngủi, cô cũng đã đem tất cả tư liệu phân loại và sắp xếp lại, sau đó cô cho rằng đối với những tài liệu có ích cho buổi đấu thầu chỉnh sửa lại, tay phải đã cầm đến máy đem văn kiện in ra, đóng thành xấp đi qua đưa cho Bùi Tư Nhận xem.

Bùi Tư Nhận ở thời điểm tiếp nhận, ngón tay lơ đãng chạm nhẹ đến mu bàn tay Tống Dư Kiều. Tống Dư Kiều giống như bị điện giật vội vàng thu tay. 

Chẳng qua hình như Bùi Tư Nhận thực sự chỉ là vô tâm, hoàn toàn không có ý lật xem những tài liệu đã chỉnh. 

Ngồi ở bên cạnh Tống Dư Kiều là Hứa Thiếu Kiệt, trong lòng nho nhỏ kinh ngạc một chút. Trước kia chưa bao giờ nghe nói qua ở bên người Bùi Tư Nhận còn có một thư ký như vậy, anh đã hỏi thăm, đi theo Bùi Tư Nhận bên người chỉ có hai vị trợ lý, hai ngày trước nhìn thấy Lê Bắc thường xuyên ở thành phố C, bao quát tính cách, anh ta đều điều tra qua, nhưng lúc này đây, lại đến đây một cái thư ký khác, hoàn toàn là khiến cho anh ta trở tay không kịp. 

Nhưng mà hiện tại vị Tống thư ký này, là từ nơi nào xuất hiện? Hơn nữa nhìn vị Tống thư ký này có tố chất nghiệp vụ, cùng Bùi Tư Nhận hiểu ngầm ý cũng tương đương cao, tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể dễ dàng hiểu được ý tứ của ông chủ. Xem ra lần trước điều tra vẫn không dùng được, lần này phải tra lại một phen rồi.

.........

Hội nghị sau khi kết thúc, Bùi Tư Nhận nói đúng chiều ngày mai sẽ cho ra kết quả. Hứa Thiếu Kiệt thay thế Bùi Tư Nhận cùng ba người phụ trách bắt tay, sau đó nói vài câu tạm biệt, Bùi Tư Nhận đi vào văn phòng. 

Thời điểm Tống Dư Kiều theo sau, hết sức để ý quan sát Hứa Thiếu Kiệt một phen, chẳng qua Hứa Thiếu Kiệt cũng không  có động tác lạ, trên cơ bản đối xử bình đẳng với người phụ trách ba cái công ty. Trong công ty Bùi thị, anh ta cũng không dám làm gì, nhưng ngay tại một khắc Tống Dư Kiều xoay người, cô từ phía trước cửa thủy tinh thấy được hình ảnh phản chiếu trên cửa, Hứa Thiếu Kiệt ở thời gian bắt tay người phụ trách Bằng Vũ, giây kế tiếp liền đưa cái gì đó vào trong tay áo. Cô ánh mắt chợt lóe lên, xoay người vào văn phòng Bùi Tư Nhận. 

Bùi Tư Nhận để cho Tống Dư Kiều đem cửa thủy tinh văn phòng đóng lại, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngoài thấy một chút sắc xanh bầu trời. 

Thành phố S so với thành phố C không khí tốt hơn một chút, có đôi khi còn có thể xem tới được bầu trời trong xanh như là nhuộm cả một bầu trời trong màu sắc biển cả. 

Tống Dư Kiều sau lưng Bùi Tư Nhận, do dự chỉ chốc lát, vẫn nói ra, dù sao cô hiện tại ở bên người Bùi Tư Nhận, cũng tính là một người ngoài biên chế nhân viên, không sợ đắc tội người. "Bùi tổng, ta cảm thấy được Tổng Quản Lý của công ty Hứa Thiếu Kiệt, có vấn đề."


Bùi Tư Nhận xoay người lại, nhíu nhíu khóe mắt: "Cô cảm thấy được là chỗ nào có vấn đề?"

Tống Dư Kiều nói: "Là một nhóm hàng có vấn đề, vừa rồi tra qua người phụ trách Bằng Vũ không cùng giám đốc công ty chi nhánh hạng mục liên lạc, mà trực tiếp cùng Tổng Quản Lý liên hệ, mà còn chi trả khoản tiền hạng mục tờ đơn, biểu hiện tất cả đều là rất nhiều quản lí kí tên, nếu như có cần thiết, nên là tra một phen nguồn cung cấp, cùng giá bắt đầu là bao nhiêu."

Bùi Tư Nhận gật đầu tán thành: "Thông minh, cô theo tôi nghĩ giống nhau." 

Tống Dư Kiều được khen thưởng, nhất thời có chút ngượng ngùng, chỉ là mím môi, cũng không nói gì thêm.

.........

Trên công việc mà nói, Tống Dư Kiều tuyệt đối có thể đem hết tâm tư cho công việc, đem những cái chuyện xấu hổ toàn bộ đều quên mất, toàn tâm đầu nhập, đây cũng chính là nguyên nhân tuyển dụng Tống Dư Kiều. Chỉ là chẳng qua, bây giờ ở bên người Bùi Tư Nhận, không biết là nguyên nhân gì, cô hoàn toàn làm không được toàn tâm toàn ý, giống như trong lòng có một rễ cây, đang không ngừng quấn lấy lôi kéo tâm cô, Bùi Tư Nhận nhất cử nhất động, hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến cô. 

"Số này theo lên trên 2%, một lần nữa đánh..."

Hô hấp của Bùi Tư Nhận nóng bỏng ở bên tai, Tống Dư Kiều thoáng chốc đứng lên, "Thật có lỗi... Bùi tổng, tôi đi phòng rửa tay." 

Ở trước phòng vệ sinh, Tống Dư Kiều lấy tay phẩy phẩy nước lên trên mặt, giảm bớt nhiệt độ ở trên mặt. 

Bùi Tư Nhận thấy động tác nhỏ này của Tống Dư Kiều, chống cằm, trong ánh mắt tràn đầy tất cả đều là nụ cười, thỏa mãn viết hết lên mặt, ngón tay vuốt ve cây viết Tống Dư Kiều mới vừa cầm qua, trên đó còn lưu lại nhiệt độ.

.........

Bùi Hạo Dục xuống máy bay, đặc biệt hưng phấn, trái tim hưng phấn, muốn nhìn thấy Kiều Kiều, ở trên bãi đậu máy bay mà bắt đầu chạy. 

Lê Bắc ở phía sau Bùi Hạo Dục kéo hành lí nhỏ đuổi theo hô: "Chậm một chút, đừng chạy nhanh như vậy!"

Bùi Hạo Hục xoay người lại, quay ngược hướng đang chạy, nhìn Lê Bắc làm mặt quỷ, ôm eo cười lớn: "Chú không đuổi kịp con không đuổi kịp con, ha ha ha ha! Chân chú Lê Bắc rất ngắn nha!"     

"..." Lê Bắc giựt giựt khóe miệng. Tương lai không cần sanh con trai,  sanh con gái cho tốt.

.........

Giữa trưa, Bùi Tư Nhận muốn đi phòng ăn của chi nhánh công ty Bùi thị ăn cơm, Tống Dư Kiều khuyên: "Hay là đi ra ngoài ăn đi." 

Bùi Tư Nhận nhíu mày: "Tại sao?" 

Tống Dư Kiều nói: "Tổng giám đốc đến phòng ăn nhân viên ăn cơm, những nhân viên khác nhất định sẽ ăn cơm không ngon đâu."

Bùi Tư Nhận lơ đểnh, "Tôi ăn của tôi, bọn họ ăn của bọn họ." 

Tống Dư Kiều nghĩ thầm, rằng: Lại là một tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng, vừa thấy liền không có nhân viên nào đi qua nhà ăn. 

Nhưng mà đợi cho Bùi Tư Nhận đi vào phòng ăn của chi nhánh công ty Bùi thị cả nhà hàng đều yên tĩnh trở lại, Tống Dư Kiều làm thư ký lâm thời, muốn thỉnh giáo mấy nhân viên mấy món đồ ăn đặc sắc cho Bùi Tư Nhận. 

Chẳng qua, một bữa cơm ăn mười mấy phút đồng hồ, trong phòng ăn gần như là lặng ngắt như tờ, trừ có tiếng trò chuyện rất nhỏ ra, đã không còn cái loại này khí thế hừng hực như vừa rồi. 

Bùi Tư Nhận nhìn Tống Dư Kiều, Tống Dư Kiều trong ánh mắt rõ ràng liền là viết: Anh nhìn tôi làm gì, hừ. Ăn cơm trưa qua loa cho xong, đợi cho Bùi Tư Nhận mang theo Tống Dư Kiều đi ra cửa nhà hàng, trong phòng ăn lập tức nổ tung rồi. "Trời ạ, vừa rồi cái kia là..."

"Ông chủ Bùi thị của chúng ta!"

“Thật có lực sát thương mà! Vậy mà sẽ đi tới phòng ăn nhân viên cùng chúng ta ăn cơm!"

"Đúng vậy! Vóc người cũng đẹp trai, không biết kết hôn chưa?"

"Ngươi xem bên cạnh hắn tiểu thư ký, vừa thấy cũng biết không phải là kẻ dễ bắt nạt, nói không chừng đã sớm bò lên trên giường Bùi tổng rồi."

"Không có biện pháp, người ta là cận thủy lâu thai mà*."

(Lam: ta cũng chẳng biểt nó là gì. Mọi người tạm hiểu theo ý là người ở gần dễ nảy sinh quan hệ)

Cho nên, ở thành phố S,trong chi nhánh công ty Bùi thị, một đoạn thời gian rất dài  liền dán cho Bùi Tư Nhận nhãn hiệu "Thân thiện, không kiêu ngạo", mà thân phận thật sự của Tống Dư Kiều được vạch trần, một mực bị nhìn nhận là "cận thủy lâu thai" nhân vật, xưng tiểu thư ký kia. 

Tống Dư Kiều đi sau lưng Bùi Tư Nhận ra ngoài, mới vừa ra cửa, liền đụng phải một bóng dáng nho nhỏ. "Kiều Kiều! Con nhớ cô muốn chết a!"

Bùi Hạo Dục ôm chân Tống Dư Kiều ngẩng lên mặt, một khuôn mặt nhỏ nhắn cười tựa như là một đóa hoa hướng dương. 

Bùi Tư Nhận hé mắt, giương mắt đã nhìn thấy cách đó không xa Lê Bắn đang kéo rương hành lý nhỏ cho Bùi Hạo Dục, đưa đến một ánh mắt giết người, Lê Bắc rụt cổ một cái. 

Ông chủ, thật không phải chuyện tôi có thể quản mà, là bà chủ bảo tôi mang cậu chủ tới mà! Nhà tôi trên có già dưới có trẻ, ngàn vạn lần chớ đem tôi ném tới Trung Đông nha!   

.........

Bạn nhỏ Bùi Hạo Dục cố ý ở trên máy bay thứ gì đó đều không có ăn, chính là vì đến nơi đây có thể cùng Kiều Kiều ăn chung. 

Nhưng mà Tống Dư Kiều cùng Bùi Tư Nhận mới vừa ở nhà ăn nhân viên đã ăn cơm xong, cho nên liền mang theo Bùi Hạo Dục đi vào một khách sạn, gọi một phần cơm trẻ em. 


Bùi Hạo Dục đem một cái chân gà trong dĩa đưa cho Tống Dư Kiều cầm: "Kiều Kiều, dì ăn đi!"

Tống Dư Kiều lắc lắc đầu: "Dì đã ăn no, ngoan."

Bùi Hạo Dục trực tiếp liền đem chân gà nhét vào trong miệng mình, lại nói lầm bầm trong miệng không rõ: "Dì không ăn vậy con ăn đấy nha." 

Bùi Tư Nhận trừng mắt nhìn tướng ăn của con trai mình, giống một tuần lễ không được ăn thịt vậy, thật sự là quá dọa người rồi. 

Tống Dư Kiều rút ra một tấm khăn giấy vội lau khóe miệng vướng tương của Bùi Hạo Dục, bộ dạng Bùi Tư Nhận dĩ nhiên nói: "Chớ ăn nhanh như vậy, không ai giành với con."

Bùi Hạo Dục trong nháy mắt liền nhíu mày, chính tông bát mi, một đôi mắt to trước nhìn nhìn Kiều Kiều, lại nhìn nhìn cha, như thế nào cảm giác cha cùng Kiều Kiều trong lúc này với trước kia có phần không giống? 

Loại không khí này giống như có phần cổ quái, giống như lần trước đi nhà tiểu Đông ăn cơm, ba mẹ hắn liền là nói như vậy. Bằng không nói trẻ con rất cẩn thận, chút xíu biến hóa cũng có thể nhìn ra được. 

Hiện tại vị trí ngồi là Tống Dư Kiều cùng Bùi Tư Nhận ngồi ở một bên, Tống Dư Kiều ngồi ở bên trong gần cửa sổ, mà Bùi Hạo Dục là ngồi ở đối diện Tống Dư Kiều, cũng là gần cửa sổ.

Tống Dư Kiều cảm thấy trường hợp như vậy, chính mình vốn không nên gia nhập, huống hồ hiện tại Lê Bắc cũng tới, Bùi Tư Nhận không cần trợ lý, cũng là lúc cô nên tạm biệt trở về, nghĩ thầm rằng ăn xong bữa cơm này, liền hướng Bùi Tư Nhận chào tạm biệt. 

Mặc dù là nhìn Bùi Hạo Dục ăn cơm, Tống Dư Kiều trong lòng có một loại cảm giác cực kỳ thỏa mãn, từ khi cô biết mình không thể có con, cô đặc biệt chiếu cố này đứa bé này. 

Thật sự không thể có con của mình rồi... Tống Dư Kiều nghĩ đến đã cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót. Bất luận cô thích Bùi Hạo Dục bao nhiêu thì nó cũng không phải là con của cô. 

Bỗng nhiên, điện thoại của cô vang lên, cầm điện thoại ra vừa thấy là Hoa Tranh. Tống Dư Kiều cảm thấy được ngay trước mặt Bùi Tư Nhận nghe điện thoại là không tốt nghĩ muốn muốn đi ra ngoài, nhưng mà Bùi Tư Nhận ngồi ở bên ngoài lại không có chút ý tứ nào muốn đứng dậy tránh ra. 

Tống Dư Kiều đành phải nói: "Thực xin lỗi, tôi đi phòng rửa tay một chút." 

Bùi Tư Nhận lúc này mới nhường ra lối đi hẹp giữa ghế và bàn giữa, nhưng cũng không có đứng dậy, chẳng qua là né người về phía sau, dời chân đi. Cho nên, Tống Dư  Kiều từ trong khe hở chen ra ngoài, chân ở ngoài hai chân khó tránh khỏi lại đụng phải bắp đùi Bùi Tư Nhận, đầu gối cong, Bùi Tư Nhận đưa tay đỡ eo cô, cô vội vàng đi ra thiếu chút nữa nữa vấp một chút, trực tiếp cầm điện thoại hướng phòng vệ sinh đi. 

Bùi Hạo Dục một bên gặm chân gà một bên nhìn người cha ngồi đối diện, hai mắt to nheo lại: "Cha, người như vậy khi dễ Kiều Kiều thật sự thấy được sao?"

Bùi Tư Nhận đầu ngón tay lại vẫn lưu lại  nhiệt độ cách vải vóc trên người Tống Dư Kiều, cảm xúc mịn màng lưu lại. 

Bùi Hạo Dục tức giận phồng má: "Con muốn nói cho Kiều Kiều." 

Nói xong, bạn nhỏ Bùi Hạo Dục liến muốn lắc lắc cái eo mập mạp từ trên ghế nhảy xuống, lại bị một câu của Bùi Tư Thừa cản lại rồi.

"Vậy có muốn cha nói cho Kiều Kiều con vừa rồi là cố ý đễ cho tương chảy xuống khóe miệng không?" 

Bùi Hạo Dục sửng sốt, đôi mắt to trừng như là chuông đồng. "Người nào... Ai nói, con không phải cố ý!" 

Bùi Tư Nhận không lưu tình chút nào mà vạch trần: "Ở nhà học qua quy củ dùng cơm đến bây giờ đã quên? Hay là cảm thấy được cha không lau cho con, Kiều Kiều sẽ lau cho con?" 

Bùi Hạo Dục đã bị Bùi Tư Nhận nói hai câu cho dọa sững, đặc biệt thất bại: "Cha con đã nhìn ra, Kiều Kiều sẽ không cho là con là trẻ con gạt người nha?" 

Bùi Tư Nhận cười cười: "Con cứ nói đi?" 

Bùi Hạo Dục xoa xoa cái mũi: "Vậy làm sao bây giờ?  Không phải cha nói chúng ta kết thành liên minh sao, làm sao người có thể đào cái hố cho chiến hữu vậy chứ? Tình cha con là gì chứ?’’ Chính hắn lầm bầm lầu bầu, lại cầm một cá đùi gà dùng răng xé một miếng lớn.

.........

Tống Dư Kiều nhận điện thoại Hoa Tranh. 

Hoa Tranh nói: "Làm sao cậu  không ở công ty, mình vừa tới công ty cậu, đồng nghiệp cậu nói cậu xin phép về nhà?"

Tống Dư Kiều gật gật đầu: "Uh`m, tớ trở về... thăm bà nội." 

Hoa Tranh nói: "Vậy cậu chừng nào thì trở về? Mau mau trở lại, cần đến đón không?" 

Tống Dư Kiều nghe thấy cô mau mau trở lại cũng cực kỳ kinh ngạc, nói: "Khi nào thì trở về? Cho cậu đi đón gió tẩy trần."

"Khoảng hai ngày nữa, bà mới vừa gọi tớ nói chuyện phiếm, tớ đặt vé máy bay xong lại nói."

"Được nha, tớ hai ngày này chờ cậu trở về, đến lúc đó nhớ điện thoại cho tớ." 

Tống Dư Kiều một hơi nói xong, vừa mới chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia Hoa Tranh lại bỗng nhiên hỏi một câu, nói: "Cậu đang ở đây thành phố S thấy Bùi Tư Nhận chưa?"

Tống Dư Kiều trong lúc nói chuyện với Hoa Tranh trong lòng có phần hoảng, hiện tại Hoa Tranh mạnh mẽ nhắc tới Bùi Tư Nhận, tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng trong, cô trời sinh sẽ không đối người thân cận nói dối, nên nói: "Tớ không phải cùng Bùi thị hợp tác một cái quảng cáo sao, liền ở chi nhánh công ty Bùi thị cùng anh ấy gặp mặt." 

"A..., thì ra như vậy nha." Hoa Tranh nói: "Buổi chiều tớ mướn cái cái thám tử tư kia gửi cho tớ qua mấy tấm hình, tớ coi đúng là cậu." 

Cúp điện thoại Hoa Tranh, Tống Dư Kiều trên trán đổ mồ hôi. May mắn cô đối đãi Hoa Tranh luôn luôn thẳng thắn thành khẩn, bây giờ nếu như nói sai lầm rồi, chỉ sợ tình bạn này liền muốn xuất hiện vết rách rồi. 


Kỳ thật, tình bạn cùng tình yêu là giống nhau, phi thường yếu ớt, cần phải dụng tâm để đối đãi. 

Tống Dư Kiều đứng ở bên cạnh bồn rửa tay, cảnh cáo mình tĩnh táo hơn, lần này trở về sau, nhất định phải cùng Bùi Tư Nhận vạch rõ giới hạn, tuyệt đối không thể nữa có bất kỳ lui tới. 

Tin tưởng Bùi Tư Nhận không sẽ chủ động đi nói cho Hoa Tranh, đã từng có một đêm hỗn loạn như vậy với cô, chính cô cũng sẽ không nói, như thế thì để ở trong bụng đi. 

Một hồi cũng không tạm biệt Bùi Tư Nhận, gọi điện thoại, ít nhất cũng soạn một tin nhắn nói một chút, liền mua vé máy bay trở về thành phố C, thật là tới thành phố S quá lâu. 

Ngẩng đầu, Tống Dư Kiều liền nhìn thấy Bùi Tư Nhận trong gương, đang đứng sau lưng mình. Hai người  ánh mắt giao nhau trong gương. 

Tống Dư Kiều đầu tiên dời đi ánh mắt, thở sâu một hơi, rút ra một tấm khăn tay sạch sẽ tới lau mặt, xoay người lại: "Bùi tổng, nếu hiện tại Lê trợ lý đến đây, tôi sẽ không cần thiết lại đi trong công ty hỗ trợ rồi."

Bùi Tư Nhận ngắt lời cô: "Có phải nếu tôi hiện tại không đến, cô liền trực tiếp không chào mà không đi rồi phải không?" Tống Dư Kiều bị nhìn thấu tâm tư, trên mặt không thoát khỏi ngượng ngập. 

Bùi Tư Nhận nói: "Bên ngoài Hạo Dục còn đang chờ cô ra, cô hiện tại nếu quả thật bỏ đi, đối với đứa nhỏ ảnh hưởng có bao lớn cô phải biết đi?" 

Tống Dư Kiều vừa rồi quả thật là đã quên Bùi Hạo Dục rồi. 

Trong đầu cô thoáng quá một cái ý niệm trong đầu, nếu Bùi Hạo Dục không phải con trai của Bùi Tư Nhận thật là tốt bao nhiêu. Bùi Tư Nhận nói tiếp: "Lần trước cô đáp ứng chuyện của nó còn không có làm được, hiện tại làm sao đây? Lại vẫn muốn thất tín sao?"

Này quả thật bị gán cho tội rất lớn rồi. Thất tín...Tống Dư Kiều ngẩng đầu, hồi trừng mắt với Bùi Tư Nhận: "Ai nói tôi không chào mà đi hả?"

"Không phải liền tốt." 

"Bùi tổng, chờ một chút." Nhìn Bùi Tư Nhận muốn xoay người, Tống Dư Kiều vội vàng ra cửa gọi anh lại.

Bùi Tư Nhận nhíu mày: "Uh`m?" 

Tống Dư Kiều nói: "Tôi nghĩ muốn cùng anh nói chuyện." 

"Tốt." Bùi Tư Nhận cười giống như  gió xuân ấm áp. 

Nói chuyện sao? Nói chuyện gì? Nói chuyện yêu đương sao, quả thật là mùa xuân đến nhanh sao.

...... …

Ở nhà ăn góc đông bắc, có một cái khu nghỉ ngơi thoải mái, bên trong có các loại báo chí tạp chí, còn có nước trái cây trà ẩm dùng miễn phí. 

Tống Dư Kiều đứng ở bên cạnh một cái giá sách báo chí tạp chí, phía sau là màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào màu vàng của ánh mặt trời. "Bùi tổng, tôi cảm thấy được có cần phải nói rõ ràng chuyện đêm hôm đó..." 

Bùi Tư Nhận tiến gần một bước, đứng lại ở bên người cô, biết rõ còn cố hỏi: "Nga, buổi tối hôm nào?"

Tống Dư Kiều nghẹn cứng họng, cúi đầu do dự một chút chuyện kia nên mở miệng nói như thế nào, ngẩng đầu lên vừa vặn chống lại ánh mắt Bùi Tư Nhận, lập tức hiểu ra, có chút nổi dóa, giọng không kiềm được cũng có lớn: "Anh biết rất rõ ràng tôi nói buổi tối nào!"     

"Ha ha, tôi nhớ ra rồi. " Bùi Tư Nhận nói: "Chính là buổi tối hôm chúng ta phát sinh quan hệ."

Tống Dư Kiều: "..." Có cần phải nói thẳng như vậy không? Chẳng lẽ trong lòng hiểu rõ không được sao? 

Tống Dư Kiều nhìn gò má anh tuấn của Bùi Tư Nhận, cô là lần đầu tiên từ trên mặt một người đàn ông thấy được một loại cảm giác làm cho người ta kinh diễm, sau lưng ánh mặt trời đem ngũ quan anh phác họa càng thâm thúy hơn, gần hơn. 

Bùi Tư Nhận đưa ánh mắt tới. 

Tống Dư Kiều cuống quít mở to mắt, ánh mắt rơi ở trên giá sách một bản tài chính và kinh tế tạp chí, tiện tay cầm qua, một bên lật xem vừa nói: "Tôi cảm thấy được, quan hệ giữa chúng ta nên dừng ở đây, cạnh tranh đấu thầu của Bùi Thị, tôi sẽ cùng Lê trợ lý bàn giao rõ ràng, sau khi quay trở lại tôi sẽ cùng công ty nói không phụ trách kế hoạch quảng cáo của Bùi thị, công ty sẽ phái một nhân viên chủ chốt đến..."

"Cô đây là muốn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tôi sao?" Bùi Tư Nhân bỗng nhiên đến gần, Tống Dư Kiều lùi về phía sau, bả vai đụng vào giá sách, một đôi mắt tối như mực nhìn anh, mang theo một vẻ bối rối. "Tôi cảm thấy được..."

"Cô một mực cường điệu lặp lại, là đang hỏi ý kiến của tôi sao? Có muốn tôi nói cho cô biết hay không, tôi cảm thấy được… " Bùi Tư Nhận từ phía sau giá sách rút ra một bản mới nhất bản tài chính và kinh tế tạp chí, sau đó đem Tống Dư Kiều trong tay kia bản ba tháng trước tạp chí lấy xuống, thay bản anh vừa lấy "Cô nên là nhìn xem bản này."

Ở quanh người cô tất cả đều là hơi thở nóng bỏng của Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều rũ mắt nhìn xuống, nhìn thoáng qua bìa tạp chí mới nhất, rõ ràng là Bùi Tư Nhận! Quả nhiên, hóa ra ở công ty Chu Hải Đường nói không sai, Bùi Tư Nhận quả thật có một gương mặt tuyệt đối không thua một nam minh tinh nào hiện tại, lần trước tạp chí tài chính và kinh tế có thể có tiền lời như tạp chí giải trí bán được bán hết. 

Bùi Tư Nhận xem Tống Dư Kiều lại ngẩn người, đưa tay ở trước mắt cô quơ quơ: "Bên trong có bài tin tức của tôi." 

Tống Dư Kiều: "..." "Không phải, Bùi tổng, tôi là nghĩ muốn..."

Bùi Tư Nhận cắt ngang Tống Dư Kiều mà nói, trực tiếp đè bả vai cô để cho cô ngồi xuống ở một cái ghế mềm: "Cô không xem một chút của tin tức của tôi sao?"

"Không xem!" Tống Dư Kiều đem tạp chí trong tay hướng trên bàn trà vỗ một cái, có người tự kỷ như anh sao, để cho người khác nhìn bài tin tức của anh, "Tôi không phải hỏi ý kiến của anh, tôi chính là nói cho anh biết một tiếng, tôi tối hôm nay liền về thành phố C!" 

Bùi Tư Nhận gật gật đầu: "Được." 

Sảng khoái đáp ứng như vậy? Không phải một mực khiêu khích tìm ái muội sao. 

Tống Dư Kiều thật là có chút ngượng ngùng, đem tạp chí cầm ở trong tay "Của anh bài viết tôi sẽ xem, cám ơn anh thông cảm, về sau không cần lại liên hệ rồi." 

"Được." Bùi Tư Nhận thu hồi ý cười trên mặt, trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng nghỉ.

Không liên hệ nữa sao? Tôi chờ cô chủ động theo tôi liên hệ, Kiều Kiều. Bùi Tư Nhận quay lại trong đại sảnh, sau lưng Tống Dư Kiều vậy mà chưa ra tới? Được rồi, con gái rụt rè vẫn là tốt hơn. Chẳng qua, so với năm đó, Tống Dư Kiều thật sự chính là an tĩnh không ít.

.........

Bùi Tư Nhận đi rồi, Tống Dư Kiều ngồi trong chốc lát, nhìn trên mặt bản tạp chí lấy Bùi Tư Nhận làm ảnh bìa, nhịn không được lấy lên mở ra.

Bài tin tức đầu tiên là viết thành tựu mấy năm gần đây Bùi Tư Nhận, chủ yếu là từ lúc ở Vancouver Canada đến bây giờ ở Bùi thị trong nước. Tống Dư Kiều xem cực kỳ cẩn thận, nói ví dụ như thời gian Bùi Tư Nhận còn trẻ là bộ đội đặc chủng, sau đó xuất ngoại, ở nước ngoài tại trường đại học nổi tiếng học nghiên cứu sinh, sau đó ở nước ngoài tự sáng lập công ty của mình, nguyên nhân về nước phát triển xí nghiệp địa phương. 

Phòng nghỉ an tĩnh khắp ngõ ngách, từng tia sáng mặt trời chiếu trên ghế, rơi trên người Tống Dư Kiều. 

Tống Dư Kiều đọc tới đọc lui một đoạn giới thiệu vắn tắt, mỗi một cái đều nghiêm đọc, cho đến cuối cùng, phóng viên hỏi một vấn đề. "Xin hỏi bên ngoài một mực lời đồn đãi ngài đang đợi một người phụ nữ, là thật sao? Cô ấy chính là mẹ của quý công tử sao?" 

Bùi Tư Thừa trả lời nói: "Ở Vancouver, tôi biết một gái, cô ấy nói cho tôi biết, cô kêu Hạ Sở Sở, lúc ấy cô ấy nói cho tôi biết, mỗi người phụ nử đều là một cây xương sườn của đàn ông, nhưng đều bị thượng đế rút đi. Khi đó đến bây giờ, tôi mới biết được, vốn dĩ, cô ấy chính là cây xương sườn mà thượng đế rút của tôi, hiện tại, tôi muốn tìm cô ấy về."


Phóng viên hỏi: "Vậy ngài tìm được chưa?"

Bùi Tư Nhận nói: "Uh`m, tìm được."

Tống Dư Kiều nhìn đến ba chữ "Hạ Sở Sở" kia, trong đầu suy nghĩ một chút, hai bên huyệt thái dương lại bắt đầu đau, giống như cái tên "Hạ Sở Sở" này là một mũi khoan vô hình, làm cho đại não cô đau đớn. Cô xoa huyệt thái dương, thừa dịp lúc này, gọi điện thoại cho mẹ của cô ở Canada. 

Ở phía bên kia bờ đại dương, lúc phu nhân Tịch Mỹ Úc nhận được điện thoại, đang tắm nắng.

"Mẹ, hiện tại bác sĩ Olic còn đang trong phòng nghiên cứu không, phiền mẹ nói ông ấy cho con thêm một chút thuốc đi." 

Tịch Úc Mỹ hỏi: "Đau đầu rồi hả? Không phải đã ba năm cũng chưa đau qua sao." 

Tống Dư Kiều nói: "Con cũng không biết sao lại thế này, gần đây nhức đầu lắm."

Tịch Úc Mỹ nói: "Tốt, đến lúc đó mẹ điện thoại cho con." 

Cúp điện thoại của mẹ mình xong, Tống Dư Kiều xoa xoa huyệt thái dương, mới đi ra khỏi phòng nghỉ. 

Bởi vì túi sách của cô còn ở trên ghế, cô liền đi trở về một chuyến, thấy Bùi Tư Nhận cùng Bùi Hạo Dục hai người vẫn đang  ngồi bên cạnh bàn, Bùi Hạo Dục ôm túi xách của cô, bĩu môi. 

Bùi Tư Nhận thấy Tống Dư Kiều quay lại, khoảng cách còn có vài bước viễn, liền đưa tay đem túi của Tống Dư Kiều trong tay Bùi Hạo Dục lấy ra, nói: "Dì Kiều Kiều của con đến kìa."

Bùi Hạo Dục thập phần không tình nguyện mà từ trên ghế nhảy xuống, tự tay đem túi sách giao đến tay cho Tống Dư Kiều. 

Tống Dư Kiều vừa định muốn đưa tay sờ đầu Bùi Hạo Dục, Bùi Hạo Dục đã xoay người quay đi, kéo tay Bùi Tư Nhận. 

Bùi Tư Nhận kéo Bùi Hạo Dục, một trước một sau đi ra nhà ăn. 

Ven đường, Lê Bắc đã lái xe đang đợi rồi. Bùi Tư Nhận sờ sờ con mình đầu, nói: "Ngoan, nói hẹn gặp lại với dì Kiều." 

Tống Dư Kiều: "..."

Bùi Hạo Dục ngửa đầu, hỏi Bùi Tư Thừa: "Cha, Kiều Kiều thật muốn đi sao?" 

Bùi Tư Nhận nói: "Con hỏi dì Kiều Kiều xem." 

Sau đó, Bùi Hạo Dục quay sang, mắt to trừng mắt Tống Dư Kiều. 

Đối với ánh mắt Bùi Hạo Dục, Tống Dư Kiều thiếu chút nữa chỉ lắc đầu nói mình không đi, nhưng là ở trong một cái nháy mắt cô liền nghĩ tới, Bùi Hạo Dục cho dù tốt bao nhiêu cũng là con trai của Bùi Tư Nhận, cô nói qua sẽ đối với Bùi Tư Nhận là loại kính trọng nhưng không thể gần gũi, liền muốn đối với tất cả người có quan hệ cùng Bùi Tư Nhận đều cách xa. 

"Đúng, dì hôm nay muốn đi, con phải nghe lời cha con." Lời này làm sao nghe làm sao giống như là đi xa vậy.

Bùi Hạo Dục hít mũi một cái, còn nặn ra hai giọt nước mắt, nghiêng đầu lên xe, trước khi lên xe bỗng nhiên hô to một câu: "Kiều Kiều, dì là tên lừa gạt!"

Tống Dư Kiều trong lòng đau nhói, bước chân không kiềm được liền đi về phía trước hai bước. 

Bùi Tư Nhận đem cửa xe đóng lại, vòng qua đầu xe đi tới một bên khác, đi qua bên người Tống Dư Kiều, nhìn không chớp mắt, một câu dư thừa cũng không có: "Hai ngày này cô làm trợ lý lâm thời của tôi, tiền lương bù tôi sẽ trực tiếp để cho kế toán chuyển qua trên thẻ cô." 

Loại này giọng điệu, giống như hoàn toàn coi Tống Dư Kiều là một người không quen biết, không có một tia phập phồng, bình bình đạm đạm. 

Tống Dư Kiều đứng ở ven đường, nhìn chiếc xe màu đen lái đi, biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng vắng vẻ, thật giống như thiếu sót một thứ, ngón tay không khỏi liền siết chặc quai túi xách. Đặc biệt vừa rồi, trong nháy mắt Bùi Hạo Dục khóc đó, giống như là chính cô đang khóc, trong lòng đặc biệt khó chịu. 

Chẳng lẽ mình thật sự không bỏ được đối một đứa bé như vầy phải không? Chẳng lẽ không sinh được nữa, liền mẫu tính liền cũng không có sao?

Tống Dư Kiều tay trái nắm bóp tay phải, hung hãn bóp da thịt của mình một chút, dùng đau đớn để cho mình thanh tỉnh một chút, cảnh cáo mình, bất kể là Bùi Tư Nhận, hay con của anh - Bùi Hạo Dục, cũng không thể gần được  nữa.

.........

Vừa rời khỏi tầm mắt Kiều Kiều, ở trong xe, Bùi Hạo Dục tiếp nhận khăn tay từ Bùi Tư Nhận xoa xoa ánh mắt, vừa rồi cha con hai người phối hợp, quả thực là không chê vào đâu được. "Cha, con vừa rồi biểu hiện như thế nào?" 

Bùi Tư Nhận nói: "Cũng tạm được." 

Bùi Hạo Dục quơ canh tay mập mạp của mình: "Cái gì gọi là còn có thể nha, cha xem, con đã khóc! Kiều Kiều vừa rồi hận không thể xông đi tới ôm con trở lại!" 

Bùi Tư Nhận nhìn thoáng qua hoa chân múa tay vui sướng của con trai, nâng nâng trán, "Uh`m" một tiếng.

Qua một lúc lâu sau, rốt cục lại nhịn không được, chọc chọc cánh tay cha mình: "Con nói lời như vậy Kiều Kiều thật sự sẽ chủ động tới tìm con sao?" 

Bùi Tư Nhận hai chữ quăng tới: "Không biết."

Bùi Hạo Dục trong nháy mắt mở to hai mắt: “Cha đã nói sẽ mà! Bằng không con mới sẽ không cùng cha hợp tác! Mới vừa rồi Kiều Kiều thiếu chút nữa thì sờ đầu con! Con lại nhẫn tâm không để cho dì sờ!"     

"Có chút tiền đồ, cái này gọi là thả giây dài." Bùi Tư Nhận cùng con trai vẫy vẫy tay, "Qua đây, cha nói với con." 

Bùi Hạo Dục vừa thấy, chớp chớp ánh mắt, bò lên trên chỗ ngồi, hướng bên miệng Bùi Tư Nhận đưa lỗ tai lại gần. 

Trong kính chiếu hậu, Lê Bắc nhìn chỗ ngồi phía sau từ từ bày ra miệng cười Bùi Hạo Dục, vì Tống Dư Kiều yên lặng cầu nguyện ba giây đồng hồ. 

Ông chủ, nếu dạy con còn nhỏ như vậy đã phúc hắc, phúc hắc không chỉ có sẽ lây truyền, mà còn di truyền, đen tối ba đời nha.

.........

Tuy nhiên Bùi Tư Nhận dĩ nhiên là đem Tống Dư Kiều trở thành người ngoài đường, nhưng mà Tống Dư Kiều căn cứ chức nghiệp đạo đức cơ bản, vẫn nói chuyện bàn giao công việc cho Lê Bắc.

Lê Bắc nói: "Tôi hiện tại ở chi nhánh công ty, hay là phiền Tống tiểu thư trở lại một chuyến đi." 

Tống Dư Kiều nhìn thoáng qua thời gian, cách máy bay cất cánh còn một tiếng nữa, nên là có thể nói chuyện rõ ràng. "Được."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận