Từ Sao Hỏa Đến La Mã

Cô không có hứng để đến nơi hướng dẫn thủ tục, trong
tay cầm đơn xin thôi học, được phê chuẩn cũng cần khoảng một tháng, cô vẫn hi
vọng sẽ được ở lại, nhưng Địch Nam làm nhanh hơn cô tưởng, hôm qua đã nộp đơn
xin nghỉ dạy. Rõ ràng là ép cô đi du học đây mà.

Phòng đào tạo ở trên tòa nhà tổng hợp, sau khi Mộ Lạc
Lạc điền xong đơn, chợt nhớ ra trên nóc nhà có một chỗ trống rất rộng, cô cảm
thấy đau lòng, cũng muốn học theo những tình tiết ở trong phim, lên nóc nhà
nhìn xuống vườn trường, một mình cảm nhận nỗi buồn.



“Thầy Địch, anh đừng đi, chúng ta thương lượng một
chút đã.”

“Không có gì phải thương lượng cả, anh lợi dụng chức
vụ để chiếm đoạt phần mềm dạy học, gặp nhau ở tòa đi.”

Tiếng nói mất hút sau cửa cầu thang, bất luận hiệu
trưởng khẩn cầu như thế nào, Địch Nam vẫn không ngoảnh đầu lại.

Mộ Lạc Lạc đứng ở ngã rẽ, vô tình nghe được những bí
mật mà không nên để cho người khác nghe thấy.

Cô nhớ mấy ngày hôm nay hiệu trưởng đều vội vội vàng
vàng thu lại tất cả các phần mềm dạy học, hóa ra chúng đều là ăn cắp, một
chương trình phần mềm giá trị hơn một trăm tệ, hiệu trưởng quy định mỗi học
sinh mới phải mua ít nhất bốn phần mềm. Hiệu trưởng điên rồi, nhưng việc này có
liên quan gì đến thầy Địch.

Mộ Lạc Lạc quay lại phòng dạy vi tính, trên giảng
đường, lên QQ xem phimm; chăm chỉ nghe giảng, không có.

Cô rút phần mềm bị ăn cắp từ trong cặp sách, mở phần
mềm có địa chỉ website – Tập đoàn Thác Nhuệ.

Tập đoàn Thác Nhuệ là một công ty khai thác phần mềm
vi tính, hoạt động cũng gần năm năm. Tập đoàn này đã nghiên cứu ra nhiều phần

mềm vừa và nhỏ hơn trăm loại, game online cũng có chín loại, đặc biệt là một
phần mềm dạy học được hơn bảy mươi trường hợp tác trong thành phố đón nhận.
Tập đoàn Thác Nhuệ năm ngoái đã lên sàn chứng khoán và nhanh chóng được theo
dõi sát sao.

Mộ Lạc Lạc ngẩng đầu, ăn tiền của học sinh rất dễ, căn
cớ rất khách quan. Cô giơ phần mềm bị ăn cắp lên, tỉ mỉ so sánh với phần mềm
chính, đừng nói, bất luận là từ trong hay ngoài đều đẹp hơn nhiều so với bản
gốc.

Mộ Lạc Lạc che miệng cười, hiệu trưởng đúng là trứng
thối, giết chết ông ta rồi tổng giám đốc tập đoàn Thác Nhuệ làm trưởng khoa tin
học? Haiz, xã hội này không thể tin tưởng được, chỉ tại ông ta bị sao chổi
chiếu.

Tốt quá rồi, Địch Nam sẽ không bị thất nghiệp nữa, sẽ
có một công việc chính thức rồi.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng cô bỗng lặng lại, rốt
cuộc Địch Nam còn có bao nhiêu việc giấu mình nữa? Hừm.

Sau khi tan học, Mộ Lạc Lạc ở lại quét dọn lớp học,
việc này cũng giết thời gian được vài tiếng, trời đã tối.

Nhưng có một việc ngoài ý muốn, Mộ Lạc Lạc nhận được
một bó hồng, đây là bó hoa hồng thứ hai mà cô nhận được, lần đầu tiên là do Hàn
Tư Viễn tặng.

“Tặng bạn được không?” Người nam sinh nhút nhát cười.

Mộ Lạc Lạc phát hiện từ sau khi cắt tóc, cô gặp nhiều
may mắn hơn, nếu như những việc may mắn xảy ra từ khi còn học cấp ba, những nam
sinh ấy chưa từng lấy kiểu tóc của cô ra làm trò đùa, thì cô cũng không bị mê
muội bởi một người con trai trưởng thành, dạn dày kinh nghiệm.

Cô đang chuẩn bị đẩy bó hoa đó đi, vừa hay nhìn thấy
Địch Nam đang bước đến, đương nhiên, nam sinh đó không thấy anh.


Để chứng minh mình không dụ dỗ trêu ghẹo, cô vội vàng
trả lại bó hoa tươi cho người nam sinh đó: “Xin lỗi, em đã có người yêu rồi.”

“Không thể nào, anh thấy em ngày nào cũng một mình
trong vườn trường mà.” Anh ta thất vọng nói.

Địch Nam nhìn chằm chằm anh chàng đó, lạnh lùng nói:
“Mộ Lạc Lạc, cùng tôi đi làm thủ tục chuyển trường.”

“Vâng!” Mộ Lạc Lạc lách qua người chàng trai đó, không
ngờ cậu ta kéo tay cô lại, cô không kịp nói điều gì, Địch Nam đã tách ngay bàn
tay đó ra: “Đây là trường học. Không phải là nơi tán tỉnh yêu đương.”

Nam sinh đó cũng không yếu thế: “Thầy, đây là vườn
trường đại học, không phải thầy muốn quản cả việc nói chuyện, yêu đương chứ
ạ?...”

“Lớp khác, tôi không quản, còn học sinh lớp tôi thì
không được.” Địch Nam nói.

“Mộ Lạc Lạc nói cô ấy đã có người yêu.” Anh chàng si
tình bị từ chối, trong lòng không vui, tiếp tục cướp lời.

“Thật sao, Mộ Lạc Lạc?”

“Không, không có…” Mộ Lạc Lạc cúi đầu.

Địch Nam không nói gì, quay người bước đi, Mộ Lạc Lạc
không dám nhìn nét mặt của anh chàng kia, từng bước từng bước theo sau.

Đợi đến lúc đi ngang qua đường Lâm Ấm, Địch Nam đột
nhiên nói.

“Tại sao không nói với đối phương em kết hôn rồi.”


Mộ Lạc Lạc ngây ngô chớp chớp mắt, không nhận thấy tâm
trạng của Địch Nam, huống hồ, rõ ràng cô biết anh không cho nói.

“Trong bản giao ước không cho phép nói…”

Địch Nam ngây người một lúc rồi quay người đi trước,
nghe tiếng bước chân, dừng lại hỏi: “Có việc gì cần nói với anh sao?”

“Ừm? Thầy nói đưa em đi làm thủ tục chuyển trường…” Mộ
Lạc Lạc vuốt vuốt tóc, đúng rồi, lại đến kí túc xá của giáo viên rồi. Hơn nữa
đã quá giờ tan ca từ lâu, thầy Địch, việc này là sao?”

Địch Nam do dự một lát, dường như nghĩ ra điều gì đó.

Ngay lập tức, anh hắng giọng, nhìn đồng hồ: “Muộn quá
rồi, ngày mai hãy nói.”

Mộ Lạc Lạc lên tiếng: “Vậy em về kí túc xá trước, thầy
Địch, hẹn gặp thầy vào ngày mai.”

Thầy Địch nhìn theo bóng cô, đứng nhìn theo một lúc,
đột nhiên Mộ Lạc Lạc quay người lại, Địch Nam ngây người, vờ tránh ánh mắt đó:
“Sao thế?”

Mộ Lạc Lạc chớp chớp mắt cười: “Em đang nghĩ, thầy có
nhìn em đi không, hóa ra đúng như vậy, hì hì, em đi đây.” Cô cúi đầu vẫy vẫy
tay, trên môi nở nụ cười.

Địch Nam cảm thấy hơi bối rối, anh tiện tay chỉ, giải
thích: “Anh, chỉ nhìn bồn hoa phía trước thôi. Chúc ngủ ngon.”

Mộ Lạc Lạc gật đầu xác nhận, quả nhiên có một bồn hoa
trước mặt. Lòng đau nhói.

Cô đứng chôn chân, nhìn bóng Địch Nam càng xa dần, xa
dần, hi vọng anh sẽ quay đầu lại nhìn cô, cô sẽ nói, anh không phải đang nhìn
bồn hoa, nhưng anh không quay đầu lại mà thẳng bước ra cửa đơn nguyên.

Mộ Lạc Lạc thất vọng thở dài, lại qua một tháng, cô sẽ
rời khỏi thành phố quen thuộc này, bố mẹ rất vui, hàng xóm rất ngưỡng mộ, các
bạn cùng phòng sẽ rất đố kị, đến Hàn Tư Viễn cũng ủng hộ, không có ai muốn níu
giữ cô ở lại, vờ giữ cô lại thôi cũng không có ai.


Cô ngồi trên phiến đá bên bồn hoa, chu miệng, gọi điện
thoại…

“Hàn Tư Viễn, có phải em là người đáng ghét lắm
không?” Mộ Lạc Lạc hỏi.

“Không phải đâu, người gặp người, yêu hoa sẽ gặp hoa
nở.” Hàn Tư Viễn nói.

“Lừa người! Không có ai khuyên em ở lại, ai cũng muốn
em đi ngay…”

“Em đang ở đâu? Anh dẫn em đến một nơi.”

“Trong trường ạ, anh ra viện rồi à?” Mộ Lạc Lạc nhớ
tuần sau anh mới được ra viện.

“Ở cổng trường đợi, mười lăm phút nữa anh tới.”

“Alo, alo…” Mộ Lạc Lạc vội hét lên, nhưng đối phương
đã dập máy.

Gọi lại, tắt máy.

Mộ Lạc Lạc không liên lạc được với anh, đành đứng
ngoài cổng trường đợi anh, mắt chăm chăm nhìn vào bảng nội quy ra vào không xa,
cô không muốn ngủ ngoài cổng kí túc xá.

“Két”, một chiếc xe lao tới, dừng lại trước mặt cô.

Hàn Tư Viễn đội mũ bóng chày, áo da cũng lộ dấu vết bị
thương.

“Lên xe!” Anh đẩy cửa cho cô.

“Anh đến làm gì, mau quay về bệnh viện đi!” Mộ Lạc Lạc
đóng cửa xe: “Bây giờ cũng rất muộn rồi, ừm…” Cô vẫn chưa nói hết, Hàn Tư Viễn
đã xuống xe, đẩy cô vào trong xe, nổ ga lái đi.

Hừm hừm, bệnh nhân bị thương ở đầu muốn đưa chị dâu bị
tổn thương tâm hồn đi đâu à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận