Tu Đạo

Sáng hôm sau, mọi người thấy Hòa Dã bộ dáng bước đi có vẻ khó khăn, Xích Tây lại luôn kề cạnh giúp đỡ. Không ai nói ai, tất cả đều hiểu chuyện.

Thượng Điền nhoẻn miệng cười, kề môi thì thầm vào tai Hòa Dã, “Thành công?”

Hòa Dã hai má ửng đỏ, toe toét cười, gật đầu. So với hỏa hồ hai mắt ngấn lệ đêm trước, hình ảnh rất khác biệt.

“Xích Tây kia đúng là ngư ông đắc lợi…” Hùng Nhất lén thán một câu, mọi người cư nhiên đều đồng tình với hắn.

Nhị sư phụ bình thường không ló dạng khỏi thư phòng nhiều. Thế nhưng hôm ấy lại bưng một bát gì đó đến phòng Xích Tây, rồi không nói lời nào mà bỏ đi. Hừng hực trên mặt bàn một bát cháo đậu đỏ. Xích Tây cùng Hòa Dã đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn tới bát cháo kia, rốt cuộc không tên nào đủ dũng khí mà ăn.

Tuy ngủ cùng một giường, nhưng Hòa Dã không phải ngày nào cũng tu thuật. Thường là Xích Tây chủ động. Cả đêm hai tên bọn hắn ngủ thật sâu. Hòa Dã có khi ngủ say đến nỗi thân hóa thành hỏa hồ, bốn chân chỏng vó trên giường mà không hề hay biết. Xích Tây mỗi lần thấy thế đều không khỏi phì cười, mắng yêu hỏa hồ. Cảm giác luyến ái trong lòng theo từng ngày, tựa như búp măng mùa xuân mà lớn dần.

Hôm ấy, trời vừa hừng sáng, Xích Tây liền tỉnh dậy. Hắn bước khỏi giường, rửa mặt, sửa soạn quần áo này nọ sạch sẽ. Sau đó hắn ngồi xuống trên giường, mắt mân mê nhìn Hòa Dã ngủ say, hai má hỏa hồ ửng hồng, khiến hắc miêu kia chỉ muốn nhe răng cắn một phát.

Chốc lát sau, Hòa Dã khẽ nhíu mày, bờ mi rung rung, chầm chậm mở mắt.

“Hòa Dã tỉnh sao?”

“Ân, sớm vậy Nhân.” Giọng ngái ngủ, Hòa Dã xem chừng vẫn chưa tỉnh hẳn. Hắn ngồi dậy, vươn vai, chiếc áo vì thế mà bị kéo lên, để lộ làn da trắng mịn, đon đả mời chào người trước mặt. Xích Tây nuốt nước miếng, lòng không khỏi than thầm một tiếng, sáng sớm mà đã vậy, không ổn, không ổn!

Hòa Dã vì mơ ngủ, tưởng mình vẫn ở hình hồ, liền nhắm hờ hai mắt, nâng mu bàn tay lên trước miệng, đưa lưỡi liếm láp.

Động tác này cư nhiên lại khiến Xích Tây huyết khí xông thiên. Cả tên tiểu vật nơi hạ thể cũng thuận thế mà giương cờ.

Bất giác Xích Tây liền thấy cánh mũi có chút nóng nóng, có dịch thể nào đó chảy ra.

Hòa Dã xoay người lại. Vừa nhìn thấy Xích Tây, hỏa hồ giật nảy mình, trợn trừng hai mắt, nhảy phắt xuống giường, “Nhân!!! Ngươi làm sao vậy??”


Hối hả hô hoán, Hòa Dã luống cuống tay chân, chạy khắp phòng kiếm miếng khăn rồi giúp Xích Tây lau mũi.

Từ bên ngoài đột nhiên có người phá cửa xông vào, “Xảy ra chuyện gì???”

Nguyên lai Điền Trung vô tình đi ngang qua phòng Hòa Dã và Xích Tây, nghe thấy tiếng Hòa Dã hô hoán, hắn tưởng có chuyện gì nên lập tức xông vào. Cảnh tượng khi ấy, Xích Tây ngửa cổ, tay ôm lấy vòng eo hỏa hồ, miệng cười ngu ngơ, tùy ý để Hòa Dã lau lau chùi chùi trên mặt khiến hồ điệp không khỏi há mồm.

Liếc mắt thấy Điền Trung, Xích Tây cúi đầu, quát một tiếng, “Vào nhà người ta mà không gõ cửa sao?”

Lời còn chưa dứt, dịch thể đỏ tươi lại chảy dài từ cánh mũi Xích Tây.

“Đừng có cúi đầu!” Hòa Dã nhanh tay đẩy ngửa đầu Xích Tây, tiếp tục lau chùi, động tác nhẹ nhàng và ôn nhu.

Chuyện thật nhanh trở thành trò cười cho mọi người.

Chiều hôm ấy, cả sơn trang rộn ràng tiếng cười vang.

“Cười cái gì!” Xích Tây cư nhiên không chút xấu hổ, gương mặt ngược lại vô cùng đắc ý, “Ai dám cấm ta nhìn thấy vợ thì không được chảy máu mũi?”

“Ai nha! Là vơ ngươi rồi sao?” Trung Hoàn hô lên một tiếng.

“Nhìn hắn đắc ý mà thấy ghét!” Thượng Điền liếc mắt nhìn Xích Tây

“A!!”  Điền Trung không hiểu vì lý do gì mà hét lớn tiếng.

Điền Khẩu mỉm cười đến quỷ dị, mọi người không ai thèm để ý đến hắn.

Hòa Dã hai má đỏ ửng, thấp giọng nũng nịu, “Ai là vợ của ngươi?”


Xích Tây cười khoái chí, tay kéo Hòa Dã vào lòng mình, “Thế không phải sao?”

Hòa Dã chống cự một chút rồi cũng buông tay, ngả đầu vào ngực Xích Tây.

“Ngọt chết người!!!!! Chịu không nổi mà!!!” Điền Trung nhảy dựng cả lên, rùng mình một phát.

“Nhìn là biết mèo ăn được mỡ rồi!” Điền Khẩu bồi thêm một câu.

Lúc bấy giờ đang mùa hoa quế, hương hoa tỏa khắp nơi, vị ngọt thanh nhã. Không biết Xích Tây học công thức ở đâu, chỉ biết hôm đó hắn nhào cả một mâm kẹo hoa quế. Đợi đến khi mọi người bỏ đi hết, hắn dắt Hòa Dã ra vườn, vừa ngắm hoa vừa ăn kẹo.

Hai người trò chuyện chưa được ba câu, từ phía tường bên kia, một thân ảnh liền phóng tới.

“Sơn Hạ, cửa chính ngươi không đi, sao cứ nhằm tường mà trèo hoài vậy? Có ngày sư phụ ta tưởng trộm mà cho một búa vào đầu thì đừng có than!” Xích Tây cau mày, nhìn người vừa đến.

“Ai!” Sơn Hạ thế nhưng không cãi lại mà ngồi phịch xuống bên cạnh Hòa Dã, ngả người về trước, cằm chồng trên bàn đá. Hắn đảo mắt nhìn Xích Tây, rồi quay sang Hòa Dã, thở dài một cái, bộ dáng rất đáng thương.

Hòa Dã chợt mềm lòng. Hắn ân cần hỏi han, “Sơn Hạ, ngươi làm sao thế?”

“Ta bị thất tình! Ô…” Sơn miêu này trời sinh giọng đã khàn, nay còn vờ khóc, thanh âm nghe càng khản đục hơn.

Hòa Dã luống cuống, vội vàng lấy một viên kẹo trên mâm, đưa tới miệng Sơn Hạ, “Ngoan, đừng khóc!”

“Hắn đầy tình thế kia mà thất cái gì!!! Đừng có tin!” Xích Tây nhìn Hòa Dã đút cho Sơn Hạ, liền lớn tiếng phản đối. “Đút cho ta nữa.”

“Ngươi đừng có nháo.” Hòa Dã làu bàu trong miệng, nhưng tay thì lại lấy một viên kẹo đút vào miệng Xích Tây. Thuận thế nắm lấy tay người tình, Xích Tây phốc một cái đã kéo Hòa Dã ngả vào lòng mình.


Sơn Hạ miệng ngậm kẹo, chằm chằm nhìn Hòa Dã thật lâu rồi lên tiếng, “Đạo hạnh của ta không thua kém gì Nhân, hay Hòa Dã cùng tu thuật với ta?”

Hòa Dã lập tức nghiêm mặt, “Không được. Sư phụ đã phân phó, Hòa Dã không được tu cửa thuật này với người nào khác.”

Nghe thế, Xích Tây toét miệng cười khoái chí, vỗ bụng hề hề, lòng thầm sùng kính nhị sư phụ. Cao nhân! Cao nhân là đây! Rồi cũng thật nhanh quên bén nỗi hờn giận với Dực sư phụ vì những đạo lý về chuyện ân ái đêm nọ.

Thấy Xích Tây bộ dáng vô cùng đắc ý cùng có chút đê mê, Sơn Hạ cong môi nguýt mắt, “Nhân, mới có thế mà hạ thể trướng lên rồi sao?”

Hòa Dã ngượng chín cả mặt. Xích Tây trừng mắt, “Ăn nói dễ nghe một chút!!!”

“Chỉ khổ kẻ đa tình ta đây!!!” Sơn Hạ ngẩng cổ, hô hoán một tiếng thật bi thương, vang vọng cả núi rừng.

Dư âm chưa dứt, cả bọn chợt nghe tiếng bàn ghế đạp đổ ầm ĩ. Một trận nháo nhào, rồi tiếng nhị sư phụ tức giận rống lên, “Ý ngươi là vì đợi ta lâu nên mới giở thói phong lưu chứ gì???”

Từ đằng xa, bóng dáng nhị sư phụ hùng hổ bước tới. Xích Tây vội vàng ôm sát Hòa Dã vào người, trừng mắt nhìn nhị sư phụ, lạnh lùng gằn từng tiếng, “Đừng nói sẽ bỏ đi nữa chứ!”

“Trừng mắt cái gì! Khổ công ta giúp ngươi hóa kiếp! Lại còn dạy dỗ đồ đệ nên người! Đúng là một lũ vong ân bội nghĩa!” Nhị sư phụ càng phẫn nộ hơn, phất tay bước thẳng qua bọn hắn, rồi cưỡi mây bay mất.

“Nhân đừng trách nhị sư phụ, hắn chỉ nghĩ tốt cho bọn mình thôi.” Hòa Dã kéo tay áo của Xích Tây, trầm giọng nói.

Xích Tây ngây ngốc “ân” một tiếng, nghiêng đầu hôn nhẹ vào má Hòa Dã. Hỏa hồ ngượng ngùng, cúi gầm mặt, không dám liếc nhìn.

“Uy! Ta còn sống sờ sờ ở đây a!” Sơn Hạ bĩu môi.

“Phi lễ chớ thị!!!” Xích Tây ném cho hắn một cái liếc, tay lấy một viên kẹo, đút cho Hòa Dã.

“Quả là một đôi tình nhân bạc tình!!!” Sơn Hạ lầm bầm, tay liên tục lấy hết viên kẹo này đến viên khác, bỏ cả vào mồm. Đến khi trên dĩa còn lại viên cuối cùng, hắn định cướp đi luôn thì bị Xích Tây đánh mạnh vào tay.

Sơn Hạ rên rỉ ảo não, “Khổ tâm ta thương hai ngươi thật tình a~~~”


Một câu vừa nói ra, hai cặp mắt trừng trừng nhìn hắn.

“Ngươi quả nhiên thích Hòa Dã!!!!!” Xích Tây vòng cả hai tay quanh người Hòa Dã, ôm thật chặt về phía mình.

“Ngươi chẳng phải ghét ta sao?” Hòa Dã tròn mắt ngạc nhiên.

“Ai bảo?” Sơn Hạ miệng ngậm kẹo, cong môi oán, “Ngươi thích hắn. Hắn thích ngươi. Sao lại không cho ta thích hai người? Thất tình! Ta bị thất tình a!!!! Có lẽ ông trời đang khuyên nhủ ta nên nhập tục!” Sơn Hạ vô duyên vô cớ đưa ra quyết định nọ, rồi đập bàn một cái thật mạnh, phốc cái, bay đâu mất.

Chiều thu êm ả, hương hoa quế trải mình, dần tản theo làn gió.

Tất nhiên Xích Tây không hề hay biết. Kim Tỉnh cũng không nói rõ với Hòa Dã. Từ khi Hòa Dã cùng Xích Tây vướng bận vào nhau, trời cao đã định một trường kiếp nạn. Tuy không phải thiên kiếp, nhưng cơ hồ tẫn đi cả nửa cái mạng. Kim Tỉnh tính toán được sự tình, luyến tiếc không muốn hai hài tử này phải chịu khổ nên kiếm cớ dắt Hòa Dã đi. Đợi đến khi Hòa Dã tuổi xuân vừa tầm thì mang trở về.

Thế nhưng tu đạo là chuyện lâu dài, một khi đã nhập vào khoảng không vô cực, luôn phải cẩn thận đề phòng. Nếu không, đừng nói đến độ kiếp, chỉ cần thiên kiếp giáng xuống, lập tức nguyên thân sẽ bị hủy diệt.

Một ngày nọ, Long Trạch chợt hỏi Xích Tây, “Ngươi cùng Hòa Dã tình cảm thân thiết, chẳng lẽ ngươi không sợ khi tu đến độ kiếp, thiên kiếp liền giáng xuống sao?”

Xích Tây miệng cắn bút, điềm nhiên nói, “Sao phải tu đến đấy? Đệ tử cần gì thăng tiên. Không ăn, không uống, không Hòa Dã, chẳng sướng tí nào.”

Lang Trạch nghe thế liền cười to, “Không có chí cầu tiến gì cả! Bất quá nhị sư phụ nhà ngươi rất cầu tiến. Phải dạy bảo Hòa Dã của ngươi, đừng học theo Dực sư phụ của hắn, không thôi có ngày lâm vào thiên kiếp!”

“Đắc mệnh!” Xích Tây nhoẻn miệng cười ngây ngô.

Long Trạch cũng nhếch mép mỉm chi.

Chuyện xưa giảng tới đây thì hết.

Hòa Dã, Xích Tây, đại ca heo mũi dài, hồ điệp, linh hoa, mặc trúc, tất cả cùng nhau tiếp tục việc tu đạo nơi sơn trang. Đương nhiên còn có cả “hàng xóm” sơn miêu kia.

Đường tu đạo thật lâu và dài, càng về sau lại có nhiều những gian truân trắc trở. Thế nhưng mặc cho sự đời xô đẩy, lòng không thay đổi, đó chính là hạnh phúc cả đời.

—- Tu Đạo. Toàn văn hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận