Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Bên cạnh phố Bắc là phố Nam, hay còn được gọi là phố linh thảo.

Nhộn nhịp không kém phố Bắc là mấy, chỉ có điều phố Nam chủ yếu chỉ bán linh thảo, các loại linh thảo đã thành thục, chỉ là cần linh thảo dưới cấp sáu thì có thể mua được ở bất kì của hàng nào

Về phần hạt giống linh thảo cũng không khác lắm, nơi này chỉ bán các loại hạt giống từ cấp sáu trở xuống, nhưng số lượng hạt giống ít hơn linh thảo rất nhiều, đặc biệt hạt giống cấp cao, bởi vì cấp càng cao càng khó trồng, hơn nữa thời gian để linh thảo thành thục cũng rất dài.

Bởi thế có rất ít đan sư sẽ cố ý mua hạt giống linh thảo để trồng, người bình thường cũng chỉ mua hạt giống từ cấp ba trở xuống, nhưng dù vậy, thị trường hạt giống cũng rất ít người mua.

Du Tiểu Mặc muốn mua khá nhiều hạt giống, nếu muốn tìm chỗ có đủ tất cả các loại hạt giống linh thảo chắc chỉ có những cửa tiệm lớn, nhưng hắn không đi vào ngay mà hỏi thăm xung quanh một chút, sau khi xác định giá cả đại khái, Du Tiểu Mặc mới chọn một cửa hàng lớn nhất phố Nam, Lan Sương Các.

Mặt tiền cửa hàng của Lan Sương Các còn lớn hơn cả tiệm đồ gỗ, linh thảo và hạt giống được xếp riêng, có điều khách mua hạt giống không nhiều, mà hạt giống để cũng không tốn diện tích, cho nên chỗ bày hạt giống chỉ bằng một nửa chỗ bày linh thảo, thưa thớt có vài người đang chọn lựa.

Du Tiểu Mặc đi vào, lập tức thấy tiểu nhị chạy ra chào đón, sau khi hỏi rõ hắn cần gì thì nhanh nhẹn đưa hắn tới chỗ bày hạt giống linh thảo.

“Công tử, ngài đến đúng chỗ rồi đó, hạt giống linh thảo của Lan Sương Các chúng ta bất kể cấp bậc gì, đều có đầy đủ nhất Hòa Bình trấn này, không biết ngài muốn mua bao nhiêu?” Tiểu nhị thân thiết lôi kéo.

Du Tiểu Mặc nhìn hạt giống trên kệ, nói: “Ta muốn mua tất cả hạt giống cấp hai, trong cửa hàng các ngươi có bao nhiêu loại hạt giống cấp hai? Giá cả như thế nào?”

Tiểu nhị trả lời: “Hạt giống linh thảo cấp hai thì chúng ta có tám mươi loại, mỗi loại lại chia thành từng gói, có gói 100 hạt, 200 hạt, 500 hạt, 1000 hạt, cứ 500 hạt thì giá 1 vàng.”


Du Tiểu Mặc cẩn thận tính toán một lát. Nếu như hắn mua mỗi loại một gói 500 hạt thì tám mươi loại sẽ hết 80 vàng, hắn còn thừa 334 vàng, chắc có thể mua thêm chút hạt giống cấp ba.

“Thế hạt giống cấp ba thì sao?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.

Tiểu nhị không khó chịu, vẫn giải thích rõ ràng: “Hạt giống cấp ba có sáu mươi bốn loại, số lượng mỗi gói cũng giống như hạt giống cấp hai, cứ 500 hạt thì giá 4 vàng.”

Du Tiểu Mặc chớp mắt, giá này cũng quá đắt, đắt gấp bốn lần hạt giống cấp hai rồi, mới cấp ba mà đã đắt như vậy, nếu như hắn mua hết chỗ này, nháy mắt đã tiêu hết 256 vàng.”

Tiểu nhị nhìn nét mặt của hắn, đại khái cũng đoán được hắn đang nghĩ gì, liền mời chào: “Công tử, nếu như ngài mua hạt giống cấp hai và cấp ba, chúng ta sẽ tặng miễn phí cho ngài một bộ hạt giống cấp một.”

Du Tiểu Mặc ngẩn người, hắn có một loại cảm giác gọi là trở về thời hiện đại, cái chính sách ưu đãi này mới quen thuộc làm sao, tuy rằng không phải là mua một tặng một, bởi vì bộ hạt giống cấp một kia giá chỉ có 10 vàng mà thôi.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc vẫn nén đau mà mua đồ, kết quả tốn hết 336 vàng, nhưng lại được Lan Sương Các tặng một bộ hạt giống cấp một, mỗi bao có 100 hạt, không nhiều lắm, nhưng dù sao có còn hơn không, hắn cũng muốn thử trồng linh thảo cấp một trong không gian.

Tuy rằng hắn có thể làm cho tỉ lệ nguy hiểm của linh đan hạ phẩm giảm xuống chỉ còn 10%, nhưng hạ phẩm vẫn chỉ là hạ phẩm, hiệu quả sẽ không tốt như trung phẩm và thượng phẩm.

Rời khỏi Lan Sương Các, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn trời, nháy mắt hắn cảm thấy thời gian trôi qua thực nhanh chóng, không để ý một chút, mặt trời cũng đã xuống núi rồi.

Bởi vì sáng ngày mai bọn họ mới tập hợp, cho nên tối hôm nay hắn sẽ phải tìm chỗ để ngủ lại, may mắn trong túi vẫn còn hơn 70 vàng, không tới mức trở thành kẻ đầu đường xó chợ.


Lúc mua linh thảo, Du Tiểu Mặc đã hỏi thăm chỗ có quán trọ.

Những cửa hàng ở phố Tây chủ yếu kinh quanh theo kiểu quán rượu, khi người bình thường tới Hòa Bình trấn mua sắm, ví dụ như đệ tử của phái Thiên Tâm chẳng hạn, nếu muốn ở lại một ngày, họ đều tới phố Tây để tìm chỗ ở, chỉ là ngủ lại ở quán trọ nào thì phải xét theo sở thích cá nhân.

Không biết có phải do hắn quá xui xẻo hay không, Du Tiểu Mặc hỏi mấy quán rượu bình dân, đều được thông báo đã không còn phòng trống.

Từ đầu hắn còn rất ngạc nhiên. Theo lẽ thường thì không phải quán rượu bình dân mới có nhiều phòng trống hả, về sau mới nghe đồn, hóa ra hôm nay là ngày đầu tháng, phố Bắc và phố Nam đều nhập hàng mới, cho nên vào lúc này, người ngoài tới Hòa Bình trấn rấtđông.

Không còn cách nào khác, Du Tiểu Mặc đành phải tới tửu lâu lớn nhất, tửu lâu Na Gia.

Tửu lâu Na Gia được tiểu nhị trong Lan Sương Các đề cử, nó cũng nằm trong sản nghiệp của ông chủ Lan Sương Các, có điều bởi vì giá hơi cao, cho nên Du Tiểu Mặc mới không chọn nó.

Lúc này là thời gian ăn cơm tối, khách trong tửu lâu đã ngồi đầy bảy tám phần, tiểu nhị chạy bàn cũng đang ân cần mời khách, mùi cơm nóng hổi, mùi thức ăn tràn ngập toàn bộ tửu lâu, chưởng quầy thì đứng trong quầy gẩy bàn tính, có vẻ rất bận rộn.

Nhìn thấy hắn đi tới, khuôn mặt già nua che kín toàn nếp nhăn của chưởng quầy lập tức tràn đầy vẻ tươi cười: “Công tử muốn nghỉ lại, hay là muốn ăn cơm?”

“Nghỉ lại một đêm.” Du Tiểu Mặc nói.

Chưởng quầy nhìn xuống sổ sách, lập tức nói: “Vị công tử này, tửu lâu của chúng ta chỉ còn lại hai gian phòng cao cấp, một gian có giá 5 vàng, ngài xem có được không?”


Du Tiểu Mặc sững sờ, vô thức thốt lên: “Không rẻ hơn chút được sao?”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, sau lưng liền vang lên tiếng cười, mấy người ngồi gần cũng có thể nghe được tiếng của hắn, đại khái là lần đầu tiên nghe được có người đi vào tửu lâu mặc cả với chưởng quầy, cho nên cảm giác rất buồn cười.

Chưởng quầy lúng túng nói: “Công tử, tửu lâu của chúng ta chỉ có giá cố định, không thể bớt nữa đâu.”

Du Tiểu Mặc cũng hơi xấu hổ, hắn chỉ hỏi trong vô thức thôi, hôm qua lúc mua hạt giống linh thảo không mặc cả là vì tiểu nhị tặng hắn một bộ hạt giống miễn phí, đến đây cũng không thể đòi chưởng quầy tặng hắn một bữa cơm miễn phí nữa đi.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc thanh toán 5 vàng.

Tiểu nhị dẫn hắn lên phòng, trước khi đi, Du Tiểu Mặc dặn gã mang cơm tối lên. Tiểu nhị không để hắn đợi lâu, không tới thời gian uống một ly trà đã đem đồ ăn lên rồi, hơn nữa sắc hương vị đều đủ, vậy mà ngon hơn đồ ăn của Đô Phong rất nhiều.

Về sau Du Tiểu Mặc mới biết được, mấy món ăn này đều đã bao gồm trong 5 vàng, bởi vì giá cao cho nên phục vụ cũng tốt hơn rất nhiều, tiểu nhị trong quán chỉ cần gọi là có mặt, dịch vụ có thể so sánh với khách sạn năm sao ở hiện đại.

Không ngờ cả đời hắn ở hiện đại đều không được hưởng dịch vụ cấp năm sao, bây giờ lại có dịp hưởng thụ ở đại lục Long Tường.

Sau khi ăn uống no đủ, Du Tiểu Mặc bắt đầu xử lý mấy món đồ đã mua được hôm nay.

Chuyển hết đồ gỗ và hạt giống trong túi trữ vật vào không gian, sau đó khóa chặt cửa lại rồi mới đi vào.

Dưới bầu trời xanh biếc, trên bãi cỏ có một mảnh đất trống ba mươi mét vuông đã bị hắn dọn sạch sẽ, hơn nữa sau khi quy hoạch xong, mỗi khoảng đất đều được hắn xới lên, giờ chỉ cần gieo hạt và tưới chút nước là được.


Có điều hắn không vội gieo hạt, mà tìm chỗ để bày đống đồ gỗ đã mua được trước, sau đó đem hạt giống phân loại cất vào từng ngăn tủ, để sau này tiện hơn, hắn còn cẩn thận dán tên bên ngoài mỗi ngăn, ghi rõ ràng bên trong ngăn đó chứa loại hạt giống nào.

Đợi hắn làm xong hết việc, đã tới giờ hợi, là khoảng hơn chín giờ.

Ra khỏi không gian, Du Tiểu Mặc sờ lên bụng, đám đồ ăn lúc tối đều đã bị tiêu hóa hết, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng, chuẩn bị tìm đồ ăn.

Hậu quả của hành động này là hắn vừa rời khỏi phòng được vài bước, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, một người từ bên trong bước ra, toàn thân áo trắng, nhìn có vẻ giản dị, nhưng nếu nhìn kĩ hoa văn thêu trên đó đều là kiểu rất tinh tế và hoa mỹ, cùng mới bộ đồ màu xanh đơn giản tới không thể đơn giản hơn trên người hắn không cùng một đẳng cấp mà.

Lại ngẩng đầu nhìn mặt người nọ, Du Tiểu Mặc lập tức (; ̄Д ̄).

Vì sao, tại vì sao hắn lại gặp được Lâm Tiếu ở chỗ này?

Mà việc làm hắn buồn phiền nhất là, Lâm Tiếu đang đi về phía hắn, Du Tiểu Mặc không tránh khỏi băn khoăn, có nên chào Lâm Tiếu không nhỉ, tuy rằng từ đó tới giờ bọn họ đều không có gặp mặt chính thức, nhưng vô tình gặp cũng phải vài lần, nói không chừng Lâm Tiếu còn nhớ hắn?

Mắt thấy tên kia đã đi tới trước mặt mình, trong đầu Du Tiểu Mặc vẫn đang xoắn xuýt nhưng suy nghĩ lúc nào cũng phản ứng chậm hơn bản năng, lúc này, hắn như học sinh mới gặp được một vị học trưởng, ưỡn ngực lớn tiếng mà hô một câu: “Chào đại sư huynh!” Còn thiếu chút nữa thì thêm một câu chào hiệu trưởng rồi, may mà hắn kiềm lại được.

Chào xong hắn cũng (; ̄Д ̄)rồi, bởi vì đối phương đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn hắn cũng toàn là lạ lẫm.

Du Tiểu Mặc có một loại xúc động muốn tát cho mình một cái thật mạnh, ai bảo ngươi lắm miệng chứ, lần này Lâm Tiếu chắc chắn sẽ nhớ kỹ hắn.

Sau khi kinh ngạc, ‘Lâm Tiếu’ không khỏi lộ ra một nụ cười hòa nhã, nhìn hắn và nói: “Thì ra là sư đệ, tại sao ngươi không đi theo sư bá Mạc Cốc vậy?”

Nghe được câu này, biểu cảm trên mặt Du Tiểu Mặc có thể nói là kinh hãi hơn cả nhìn thấy quỷ, thực ra tên này không phải là Lâm Tiếu, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận