Truyện Cổ Tích Dung Tục FULL


Nhìn chăm chú vào tin nhắn ấy, trên khuôn mặt của Chu Mịch hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.
Cô cảm thấy con người của Trương Liễm rất thần kì, thế mà lại có thể tự mình giao ra cơ hội cho người khác lợi dụng.

Sự lúng túng khi bị áp chế khi ở bệnh viện đã đảo ngược, cô vội vàng nhập vào: [Đây là đặc quyền sao?]
Còn thêm một emoji có má hồng đang mỉm cười, gửi cả đi.
Muốn bao nhiêu quái gở thì có bấy nhiêu quái gở.
Tin nhắn trả lời của Trương Liễm rất nhạt nhẽo: [Đây là thương cảm.]
Cách anh dùng từ gian xảo, chuẩn xác duy trì cảm giác của một cấp trên.

Chu Mịch thầm cắn răng, nói: [Vậy thì cảm ơn nhé, sếp tốt thật đấy, Austar đúng là có tình người.]
Emoji giữa các hàng chữ của cô làm Trương Liễm đang ngồi trước bàn phải bật cười.
Anh lấy tay đỡ đầu, quyết tâm hỏi rõ chuyện này: [Hình như em có hiểu nhầm với anh?]
Lại chèn thêm một câu: [Nói xem nào?]
Thế nhưng Chu Mịch không trả lời lại nữa.
Trương Liễm cũng không phiền muộn, không biết cụ thể nguyên nhân là vì sao, có thể là không để ý như vậy, cũng có thể là bộ dạng hết khóc thút thít rồi lại hùng hồn của cô rất thú vị.

Anh cứ trêu đùa như vậy, có thể xem là trò tiêu khiển.
Anh quay đầu rời khỏi ghế tựa, đi đến trước cửa sổ mặt đất gọi điện thoại cho khách hàng, lúc ngắt điện thoại, lại có một tin nhắn được gửi đến.

Anh còn tưởng là bài văn căm phẫn sôi sục nào đó của Chu Mịch, lúc mở ra lại nhìn thấy nó đến từ một cái tên lâu lắm rồi chưa liên lạc.
Nội dung tin nhắn không dài, là một lời mời cơm theo hiệp ước, Trương Liễm xem xong thì xóa nó đi.
Về đến trước bàn làm việc, anh suy nghĩ một lúc, lại tìm thấy được cái tên ấy trong danh sách liên lạc, trả lời một câu: [Ở đâu?]

Buổi trưa, Trương Liễm rời khỏi công ty, lái xe đi tới ngoại ô.
Chỗ hẹn là một câu lạc bộ quy mô nhỏ kiểu Nhật, mái cong tranh đồng, bốn phía đều là hành lang lượn vòng, ở giữa còn có bức tranh hoa điểu lâm thạch vô cùng sáng tạo, một vũng nước phản chiếu bầu trời, như là mặt gương sáng.
Cởi giày ra, người phục vụ mặc đồng phục kimono cúi người cất gọn cho Trương Liễm, đợi anh thay dép gỗ vào, mới dẫn anh đến phòng bao.

Vừa bước vào cửa, Trương Liễm đã giao mắt với người phụ nữ sau chiếc bàn gỗ.

Cô ta búi tóc thấp, tô điểm bằng trâm cài hình hạt nước trắng tinh khiết, mặc một chiếc váy đen kiểu cổ, rất giống với đại tiểu thư danh môn thời kỳ Chiêu Hòa*, hoàn toàn dung hòa với khung cảnh xung quanh.
(*Thời kỳ Chiêu Hòa là một giai đoạn trong lịch sử Nhật Bản tương ứng với thời gian tại vị của Thiên hoàng Chiêu Hòa, từ ngày 25 tháng 12 năm 1926 đến 7 tháng 1 năm 1989.)
Cô ta mỉm cười.
Trương Liễm đi đến trước mặt cô ta, ngồi khoanh chân dưới mặt đất, đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì?”
Giọng điệu của anh xa cách lạnh nhạt mà không khách khí, thế nhưng hình như người phụ nữ có chuẩn bị mà đến, gương mặt không dao động gì, chỉ nói: “Em muốn bắt đầu lại.”
Trương Liễm sững sờ: “Gọi tôi qua đây là để nói cái này?”
“Ừm.” Người phụ nữ dùng hai tay nâng dụng cụ trà lên.
Trương Liễm yên lặng nhìn cô ta, hai mắt sâu thẳm, so với việc nhìn chăm chú, càng giống như là đang đánh giá hơn: “Ý nghĩ không muốn kết hôn của tôi vẫn không thay đổi đâu đấy.”
“Em biết.” Người phụ nữ không để ý nhấp nhấp môi: “Thế nhưng em nghĩ thông rồi.”
Trương Liễm nhếch môi lên: “Nghĩ tận hơn một năm?”
Khuôn mặt nhỏ mà tinh xảo của người phụ nữ ngẩng cao: “Hơn một năm nay không phải anh cũng không có ai sao?”
Thân trên của Trương Liễm hơi nghiêng về phía sau một góc độ, làm cho anh nhìn có chút nhàn hạ, không hề chuyên tâm: “Không có ai cũng không có nghĩa là đang đợi cô nói những lời này.”
Hàng mi cong dài của người phụ nữ vén lên, mỉm cười: “Vậy thì là vì nắm giữ VET trong tay sao?”
Trương Liễm lại cười, cuối cùng gọi tên cô ta: “Lâm Tuệ, khoảng thời gian chúng ta chia tay, cô đều đang tu luyện cách tự hạ mình sao?”
Sự kinh hãi thong dong ưu nhã như một con thiên nga bị hoảng sợ vụt qua nhanh chóng trên gương mặt của Lâm Tuệ.
“Austar không có VET vẫn có thể sống,” Giọng nói của Trương Liễm vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối: “Cô mới là người không thể rời khỏi bố mình.”
Lâm Tuệ nhịn xuống mong muốn cầm chén trà hắt về phía anh: “Anh đến gặp em chính là để nói chuyện với em như thế sao?”
Trương Liễm lắc đầu: “Không, mặt đối mặt xác nhận chúng ta đã sớm đạt được sự nhất trí về nhận thức.”
Anh cười không có một chút cảm xúc: “Lâm tiểu thư, dây dưa không rõ không phải là phong cách của cô.”
Chén sứ rơi mạnh xuống mặt đất, rồi lại bắn lên, lăn ra thật xa trên chiếu trúc.

Lâm Tuệ tức đến nỗi mặt đỏ tía tai.
Một ít nước trà nóng bắn lên quần áo của Trương Liễm, nhưng anh không chút động tâm, một tay cầm lấy chiếc khăn màu xám đậm ở trên đệm trúc bên cạnh, không nhanh không chậm lau đi, nói một câu: “Cảm ơn đã tiếp đãi” rồi mới đứng dậy rời đi.


Buổi chiều hôm ấy, Trương Liễm đi công tác đến Kinh Thị một chuyến.
Cùng lúc đó, Chu Mịch nhận được một lời mời kết bạn Wechat, nội dung chỉ có chữ: Trương Liễm.
Chu Mịch hoàn toàn không nắm được phong cách làm việc của người này, biến hóa quá mức thất thường, khó hiểu hơn lúc anh cởi hết quần áo ra gấp vạn lần.
Với lòng tò mò muốn tìm hiểu đến cùng, cùng với thế khó của người làm công khi làm trái lệnh, Chu Mịch ấn vào nút đồng ý.
Tên Wechat của Trương Liễm là tên tiếng Anh của anh, Fabian, vòng bạn bè của anh cũng rất… Nói thế nào nhỉ, không cá nhân? Đạo mạo nghiêm trang? Giống như cố ý phơi bày một hình tượng thật chính thức ra ngoài, một căn phòng tiếp khách được bố trí cẩn thận tỉ mỉ, không tiếp xúc với bất kỳ khói lửa gì.
Chu Mịch hoài nghi anh còn có tài khoản phụ khác, chỉ là cho rằng cô còn chưa đủ tư cách chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong hoa viên đằng sau của anh mà thôi.
Thế nhưng tối hôm đó sau khi về đến nhà, Chu Mịch cảm thấy mình phán đoán sai rồi, có lẽ anh chỉ có một tài khoản Wechat này thôi.
Bởi vì anh đã chia sẻ một danh thiếp, cùng hai câu dặn dò rất tư mật:
“Anh đi công tác hai ngày.”
“Sắp xếp xong cho em hết rồi, đây là viện phó Thành của bệnh viện Thành Hòa, liên hệ với anh ấy.”
Lúc đó Chu Mịch đang ăn cơm, nghe thấy thông báo thì tùy tiện liếc mắt qua một cái, hạt cơm suýt nữa thì phun ra từ mũi.
Thấy cô ho dữ dội, mẹ vỗ vào lưng giúp cô thuận khí: “Sao thế hả.”
Chu Mịch uống hai thìa canh để làm trơn cổ họng, chỉ xua tay: “Không sao.”
Cô ăn sạch chút cơm dưới đáy bát, nắm chặt điện thoại, sau đó trốn về phòng.
Nằm bịch lên giường, Chu Mịch nhìn chằm chằm vào hai lời dặn đến phát ngốc, nhất thời không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Qua một lúc, cô quyết tâm không để ý đến nữa, đi kết bạn với người bạn của Trương Liễm.
Bên đó đồng ý rất nhanh, còn mang theo dáng vẻ đã cung kính chờ đợi từ sớm: [Cuối cùng cũng đợi được cô rồi.]
Chu Mịch nghẹn lời mất vài giây, gửi sang một emoji mang theo dấu hỏi.
Đối phương cũng không lòng vòng quanh co: [Ngày mai có thể giành thời gian ra đến một chuyến không?]
Chu Mịch nói: [Có thể làm hết trong một ngày không?]
Anh ta hỏi: [Cô nói làm hết cái gì cơ?]
Chu Mịch nói: [Các thứ cần phải kiểm tra giống người khác.]
Đối phương gửi lại một mặt cười: [Người phải đến đây trước đã.]
Chu Mịch nhớ lại đơn kiểm tra buổi sáng, chớp chớp mắt hỏi: [Anh là bác sĩ sao?]
Anh ta nói: [Tôi không phải bác sĩ thì là gì?]

Chu Mịch trả lời: [Phiền anh đợi một chút.]
Cô định chụp thử kết quả ở bên trên để anh ta xem qua, hỏi rõ xem tiếp theo phải làm những gì, để còn chuẩn bị tốt tâm lý.
Miệt mài tìm một lúc ở trong túi, căn bản không có đơn kiểm tra ở trong đó.
Chu Mịch đột nhiên nhớ ra, nó bị Trương Liễm cầm đi cùng với chiếc ô rồi.
Tất cả mọi chuyện buổi chiều giống như đã thiết lập sẵn, ô được trả về chủ cũ, tín vật mấu chốt lại vẫn ở trong tay anh, giống như một đồ vật quý giá ở đó, đối phương chỉ cần ung dung đợi cô đến chuộc thôi.
A… Chu Mịch chán nản dùng hai tay ôm đầu, ngã trở về gối.
Cô vặn vẹo mười ngón tay, tâm tư xoắn hết vào nhau, cuối cùng vẫn tự mình thỏa hiệp đi hỏi Trương Liễm: [Giấy kiểm tra của em ở chỗ anh à?]
Chắc là Trương Liễm đang bận, đợi mấy phút mà không có hồi âm.
Chu Mịch cũng ngại để bác sĩ người ta chờ ở đó, trả lời lại: [Không sao rồi.]
Đối phương giống như là sợ rồi: [Có đến không? Cho một câu trả lời chính xác đi.]
Chu Mịch không khỏi cảm thấy phiền lòng, tối hôm qua cô vừa xin nghỉ với Diệp Nhạn, tuy rằng buổi sáng đã cần cù làm việc cả một ngày, thế nhưng bởi vì cùng một chuyện mà liên tục làm phiền cấp trên hai ngày, cô không thể yên tâm thoải mái được.
Cô ấp úng: [Cái đó, tối hôm qua tôi vừa xin cấp trên nghỉ rồi.]
Bên đó tâm phục khẩu phục: [Em gái à, tôi đúng là lần đầu tiên thấy một người rối rắm như cô đấy, cô với Trương Liễm có quan hệ gì, xin nghỉ luôn mười ngày nửa tháng không phải là xong chuyện rồi sao, cậu ấy sẽ không đuổi cô đâu, yên tâm đi.]
Chu Mịch không có lời nào đáp lại.
Điều anh ta nói, chính là “Đặc quyền” sáng nay Trương Liễm dùng để chỉ trích cô, nếu như cô tùy tiện sử dụng, vậy thì sẽ mang ơn một lần nữa, trở thành tấm phiếu mà sau này Trương Liễm có thể rút ra để bắt chẹt cô bất cứ lúc nào.
Chu Mịch mở lịch ra, chọn một ngày nghỉ gần nhất: [Chủ nhật thì sao?]
Đối phương không có động tĩnh gì nữa.
Khoảng mười phút sau, Chu Mịch bất ngờ bị kéo vào một nhóm chat có ba người vừa mới lập, còn bị tag với Trương Liễm:
@Fabian @Mịch Mịch Tử tan học rồi: [Cậu đi cùng người ta đi, người ta muốn đợi cậu về mới đến chỗ tôi.]
Chu Mịch dấu hỏi đầy đầu.
Vô số ký hiệu linh tinh quay cuồng trong đầu của cô, cô sụp đổ gõ chữ: [Không phải…]
Mà lúc này Trương Liễm đã nhắn tin lại: [?]
Trong vô giác, gương mặt Chu Mịch đã bốc lên từng tận hơi nóng, trong khoảng thời gian làm dịu sự xấu hổ, Trương Liễm đã trả lời chuyện đơn kiểm tra trong tin nhắn riêng: [Không ở bên cạnh.]
Tiếp đó lại hỏi: [Chuyện gì vậy?]
Chu Mịch ngồi dậy, dựa vào đầu giường, dường như như vậy mới có thể giúp cô chống đỡ được với hoàn cảnh lúng túng bây giờ, cô thẳng thắn nói: [Em không muốn liên tiếp xin Yan nghỉ hai ngày.]
Trương Liễm hỏi: [Ý của em là ngày mai không muốn đến bệnh viện?]
Chu Mịch: [Đúng.]
Trương Liễm hỏi: [Em muốn ngày nào.]
Chu Mịch không tự tin lắm: [Chủ nhật đi, vừa hay được nghỉ…]
Hình như tâm trạng của Trương Liễm không tồi: [Được, anh đi với em.]

Chu Mịch không lên tiếng, nhất thời không biết nên từ chối hay đồng ý, cuối cùng, cô không nói lời nào, ngầm đồng ý chuyện này.

Sự nhu nhược hồi sáng đã rõ ràng, cô phải học cách tiếp nhận bản thân mình như thế này, còn phải tìm binh cứu viện.
Có lẽ vì không khí nói chuyện đã trở nên tốt hơn, Trương Liễm đột nhiên nhắc đến câu hỏi không có câu trả lời vào buổi sáng: [Sao hồi sáng lại không trả lời câu hỏi của anh.]
Chu Mịch đáp: [Không biết nói như thế nào.]
Lúc này, màn hình đột nhiên tối đi, là Trương Liễm gọi đến, trái tim Chu Mịch chệch một nhịp, vội vàng đeo tai nghe lên.
Có lẽ người đàn ông đang đứng ở sân phơi hay ven hồ, âm thanh trộn lẫn với gió, rõ ràng đã nhận được tin nhắn Wechat vừa nãy của cô: “Nói trong điện thoại đi.”
Trái tim Chu Mịch chợt lóe lên.

Cô cố gắng tổ chức lại ngôn ngữ, lẩm bẩm vài chữ, giống như muốn đẩy sự chanh chua từ trong giọng nói ra: “Trước đây anh lừa em.”
Trương Liễm không hiểu cười một tiếng: “Anh lừa em cái gì.”
Chu Mịch: “Hôm mà chúng mình vừa biết nhau, em hỏi anh có bạn gái không, thái độ của anh là không có, thế nhưng người trong công ty nói anh có.”
Trương Liễm hỏi: “Ai nói vậy?”
“Rất nhiều người nói.” Chu Mịch hít một hơi thật sâu.
Trương Liễm nói: “Anh nói không có.”
Chu Mịch cao giọng, dường như lại trở về trạng thái thẳng thắn với anh: “Anh nói không có là không có à.”
Trương Liễm không để cô phản bác: “Anh nói không có là không có.”
Chu Mịch bắt đầu nói năng không đầu không đuôi nhằm vào chỗ hở: “Vậy anh không có lúc nào chứ, không chừng bắt đầu từ nửa tháng trước mới không có, hoặc là từ hôm qua.”
Cách một ống nghe, tiếng cười của Trương Liễm như một loại ấm áp độc nhất, chỉ thuộc về mình cô: “Dù thế nào cũng không tin anh nói đúng không?”
Hai mắt Chu Mịch nhìn lên: “Đâu dám làm bừa mò đoán sếp của mình chứ.”
Trương Liễm vẫn còn cười, thế nhưng không tiếp tục đề tài líu lưỡi này nữa: “Sáng mai công ty có một lớp học cho thạc sĩ, nhớ đi nghe.”
Chu Mịch “Ồ” một tiếng: “Em biết.”
Anh lại nói: “Cũng giải quyết chuyện trên người em sớm đi, đừng kéo dài.”
Chu Mịch kéo dài âm cuối, giống như bé gái nhỏ không kiên nhẫn nghe trưởng bối cằn nhằn: “Biết rồi mà…”
Tinh thần phiền muộn quanh quẩn một ngày, trái tim Chu Mịch đang bay lơ lửng, giống như chim hải âu trắng uyển chuyển.
Sợ rằng bản thân mình lại có những ý nghĩ viển vông mơ hồ như trước, cô kịp thời dừng lại: “Không nói nữa?”
Nhưng Trương Liễm không nóng lòng tạm biệt ngay: “Biết anh bảo em nhanh chóng có nghĩa gì không?”
“Gì?”
“Anh vẫn chưa muốn kết thúc.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận