Truy Trục

Mục hương phi phái người lẻn vào Song quốc, ở bốn phía của các thành trấn dán bảng cáo thị, mắng to Lạc Cách bội bạc, có được giải dược còn muốn tru di cửu tộc Mục gia. 

Lạc Cách làm sao chịu nghe, một mặt ra lệnh Mai Nho tiếp tục công kích, bức bách Ung Hách quốc giao ra cả nhà Mục gia. 

Hoàng đế Ung Hách quốc thèm nhỏ dãi tư sắc Mục Lệ, dưới mọi cách tác hợp của Mục Hương phi đã lấy nàng làm sườn phi, phi thường sủng hạnh, như thế nào khẳng giao ra Mục gia.



Đến tận đây, chiến hỏa của hai nước, đã không còn đường vãn hồi. 

Hai nước chiến hỏa liên miên ở biên cảnh ước chừng ba năm. 

Dân chúng Song quốc trong ba năm liên tục chịu nổi khổ trưng (trưng dụng)binh, những lời oán hận dần dần phát sinh. Lạc Cách tuy rằng anh minh, nhưng đối với chuyện Kinh Vân, lại không chịu nghe lời khuyên của các đại thần đình chiến cùng Ung Hách quốchòa thuận giao hảo. 

Kể từ đó, thanh danh của tân vương, cũng chậm rãi hạ thấp. 

Người trung thành với Lạc Cách, tất cả đều ưu sầu vì Hoàng thượng si tình, e sợ cho tương lai không đổi hết thảy sẽ bị hủy trong một sáng một chiều. Lạc Cách cũng không thèm để ý. 

Trong lòng của hắn, chỉ có nhất cử nhất động của Kinh Vân. 

Ba năm, vì hống Kinh Vân mở miệng nói chuyện, hắn hao hết vô số tâm huyết, thường ăn phải tư vị thất vọng thương tâm. 

Kinh Vân từng vô số lần uy hiếp nói: sẽ không bao giờ nói chuyện với ngươi nữa. Lần này quả thật thiên chân vạn xác, không nói một tự. 

Lạc Cách tự biết sai, mỗi ngày tận lực làm bạn bên pho tượng hàn băng tên Kinh Vân, thật sự đã muốn tâm lực tiều tụy. Trong lúc đó Phỉ Hồng, Phỉ Lục là người biết được sự tình của bọn họ cũng chỉ có thể mỗi ngày âm thầm rơi lệ. 

Hoàng cung to như vậy cư nhiên lại không có một chút hoan thanh tiếu ngữ, tựa như mộ phần yên tĩnh đáng sợ. 

Hôm nay, Lạc Cách như thường lệ giúp Kinh Vân rửa mặt chải đầu thay y phục, liền ngửi được một trận hương hoa thơm nồng. 

"Kinh Vân, chúng ta đi ra ngoài giải sầu được không? Ngự y nói, ngươi cần phải đi lại nhiều, thân thể mới có thể trở nên hảo hơn." 

Kinh Vân vẫn như cũ ngồi ở phía trước cửa sổ không nghe, không nói một lời. 

Lạc Cách một trận nản lòng, lại ngây người một trận, cường cười nói: "Ta gọi người đi chuẩn bị một chút, ra hoàng cung. Tìm một nơi có phong cảnh đẹp để hưởng gió (một cách nói khác của việc ngắm cảnh giải sầu)." 

Hắn đối với Kinh Vân là hết mực thương yêu. 

Ba năm dù không có được một chút đáp trả, nhưng thấy Kinh Vân vẫn ngồi ở bên cạnh mình, trong lòng liền yên ổn không ít. Nguyên bản tính tình bá đạo cũng dần dần thay đổi. 

Mã xa rất nhanh được chuẩn bị hảo. 

Lạc Cách tự mình bế Kinh Vân, thật cẩn thận đặt lên mã xa, dẫn theo đám người Phỉ Hồng Phỉ Lục thị hầu ở một bên, đoàn người rời khỏi hoàng cung. 

Trong sơn cốc, đập vào mắt là một màu lục sác, Kinh Vân tuy rằng nhìn không thấy, Lạc Cách lại muốn cho y nghe thấy không khí mới mẻ liền hảo, tuyển một mảnh đất gần gốc đại thụ trong sơn cốc, đem Kinh Vân an trí hảo. 


Hắn muốn cùng Kinh Vân một chỗ, đối tả hữu phất tay nói: "Các ngươi đều lui ra, canh chừng bên ngoài, đề phòng có thích khách là được." 

Phỉ Hồng đang đứng chờ biết rõ sự tình liên quan đến Kinh Vân từ trước đến giờ Lạc Cách luôn tự mình chiếu cố, đều hành lễ lui ra. 

Mảnh đất nhỏ sơn cốc nhất thời chỉ còn hai người bọn họ. 

"Kinh Vân, ngươi khả nhớ rõ, ngươi trước kia thực yêu thích Song hoa hồng. Có một lần ra cung, còn hái được một bó to đặt ở thư phòng của ta. Ta vừa đến, đã ngửi được hương hoa tràn ngập trong phòng." 

Lạc Cách nhìn cảnh đẹp trước mắt, ôm lấy Kinh Vân, nhớ tới Kinh Vân căn bản không thể nhìn thấy, trong lòng đau xót, lại cường tự mà chịu đựng. 

Sống cùng Kinh Vân lâu ngày, hắn đã quen với việc tự quyết định. 

"Kinh Vân, ngươi chừng nào thì mới bằng lòng nói với ta một câu? Chỉ cần ngươi mở miệng, cho dù muốn ta tử (chết), ta cũng thành toàn ý nguyện của ngươi." 

"Kinh Vân, ngươi sẽ như vậy cả đời?" 

" Kinh Vân, Kinh Vân, Song hoa hồng lại nở, ngươi có ngửi thấy không?" 

“...” 

Lạc Cách nói rất nhiều. 

Hắn đã không còn hy vọng xa vời Kinh Vân sẽ đáp lại. Nếu phải cả đời coi chừng con người giống như thi thể này, hắn cũng chấp nhận. 

Nói mất nửa ngày, Lạc Cách cảm thấy được miệng có chút khô, không khỏi thân thiết hỏi: "Kinh Vân, ngươi khát không?" Hắn sờ sờ thái dương của Kinh Vân, thấy có điểm hơi nhiệt, biết Kinh Vân cảm thấy nóng, nhân tiện nói: "Ta đi lấy trà cho ngươi." 

Hắn đem Kinh Vân phù (dìu) đến bên gốc cây, khinh trác bạc thần của y một chút, đi ra bên ngoài sơn cốc, đến mã xa lấy nước. 

Phỉ Hồng đang ngồi ở một bên chờ đợi, thấy Lạc Cách đi ra, vội vàng đứng lên, bồi cười nói: "Hoàng thượng, nô tỳ theo người đi vào thị hầu Thập tam vương tử sẽ hảo hơn a." 

Lạc Cách lấy nước, xua tay nói: "Không cần đi theo. Kinh Vân không thích ồn ào." 

Tâm độc chiếm của hắn đối Kinh Vân rất nặng, trong suốt ba năm cư nhiên chưa lúc nào thay đổi chút, có thể không để cho Kinh Vân tiếp xúc với người khác càng tốt. 

"Kinh Vân, nước đây." 

Lạc Cách cười, đi vào sơn cốc. 

Kinh Vân đang ngồi dưới tán cây, vẫn là một bộ vô biểu tình địa trừng mắt nhìn về phía trước. 

Tuy rằng phản ứng gì cũng không có, nhưng ở trong mắt Lạc Cách lại vĩnh viễn so với tiên tử nơi tiên giới còn muốn xinh đẹp gấp trăm lần. Kiếp này, có thể được ngắm Kinh Vân, chính là hạnh phúc xa xỉ của hắn. 

Lạc Cách nhãn thần mang ý cười, sắc mặt nhu hòa, nhẹ nhàng đến gần Kinh Vân. 

Còn chưa tới được trước mặt Kinh Vân, dưới chân bỗng nhiên truyền đến thanh âm ‘ti ti’. 


Lạc cách chợt cúi đầu, lập tức nhấc chân, lại chậm một bước, chân tê rần, đã bị vật gì đó cắn. Hắn thân thủ rất cao, lúc nghe thấy thanh âm, đã nhanh chóng rút ra tiểu đao nhất hoa ( = chém, phóng). 

Ánh đao chợt lóe, một cái thân xà lục sắc vặn vẹo rơi trên mặt đất. 

Hoa văn hoàng sắc vờn quanh ở trên thân thể lục sắc của nó, cư nhiên là kim văn bích hoa xà đặc biệt của Song quốc. 

Độc xà của loại này độc tính rất kịch liệt, nếu bị cắn toàn thân rất nhanh hội huyễn vực, tim dần dần ngừng đập rồi tử. Bất quá phương pháp giải độc của nó cũng thực dễ dàng, chỉ cần đem Song hoa hồng là quốc hoa của Song quốc (hoa tượng trưng của một quốc gia) dã nhuyễn rồi uống dịch thủy của nó thì độc xà có thể toàn bộ tiêu trừ. 

Lạc Cách một đao đắc thủ (chỉ cần một đao liền thắng), chân lập tức huyễn vực, ngã xuống. 

Hắn khởi động thân trên, vừa định cao giọng kêu cứu, lại phát hiện trước mặt Kinh Vân cư nhiên cũng có một con kim văn bích hoa xà. Cái đầu xấu xí đang thẳng hướng về phía Kinh Vân, hồng lưỡi không ngừng phát ra thanh âm ti ti. Nếu là người bên ngoài, nhất định đã sớm kinh giác. Nhưng ánh mắt của Kinh Vân không nhìn thấy, nào hay biết trước mặt có một con độc xà đáng sợ? 

Lạc Cách vừa thấy, chỉ cảm thấy hàn khí bốc lên đầy người, tiếng kêu cứu nghẹn ở yết hầu, lúc này lại ngạnh nuốt xuống, thầm nghĩ: nếu ta kêu cứu, Kinh Vân sẽ giật mình mà động đậy, độc xà nhất định hội phóng tới phác thệ (cắn). 

Kỳ thật Kinh Vân cho dù bị cắn, chỉ cần Lạc Cách hô to, mọi người sẽ tiến vào cứu giá, đưa tới giải dược, bất quá da thịt chỉ chịu một chút đau đớn mà thôi. Nhưng hắn cả đời này đã xem tính mạng của vương đệ này còn quan trọng hơn cả mình gấp thập bội lần, như thế nào khẳng nhượng y gặp nguy hiểm. Tuy rằng người hầu ở ngay bên ngoài, nhất hô tức đến (chỉ cần một tiếng gọi liền tiến đến), nhưng dù có chết hắn cũng cắn răng mà quan sát, vô luận như thế nào không chịu mở miệng. 

Như thế nào có thể giải trừ nguy hiểm trước mắt của Kinh Vân? Lạc Cách trong lòng chỉ nghĩ về điều này. 

Chân tuy rằng huyễn mục, nhưng ngọc thủ còn có thể cử động. Lạc Cách giơ lên tiểu đao, tả hữu khoa tay múa chân, cánh tay cũng dần dần bắt đầu không nghe theo sai sử, ngẫm lại rốt cuộc không thể nắm chắc được việc đem độc xà trước mặt Kinh Vân một đao đoạt mạng, sợ giết xà có thể nào ngược lại ngộ thương KinhVân, rốt cục vẫn là không hạ thủ được. 

Cứ như vậy trì hoãn, độc tính lại rất nhanh phát tán, ngay cả ngọc thủ cũng không còn tri giác. 

Tiểu đao rơi xuống, vô thanh vô tức cắm vào lòng đất. 

Lạc Cách đã chống đỡ không được thân trên, toàn thân ngã trên mặt đất. Ánh mắt của hắn thế nhưng vẫn gắt gao trừng độc xà ở trước mặt Kinh Vân. 

Độc xà a độc xà, không nên tổn thương Kinh Vân của ta (dễ thương XD). 

Ta là Hoàng đế của Song quốc lệnh ngươi không thể tổn thương Kinh Vân của ta (^0^). 

Yên tĩnh thật lâu sau, Kinh Vân thủy chung không nhúc nhích. Kim văn bích hoa xà nhượng Lạc Cách lo lắng đề phòng rốt cục lặng lẽ trườn đi.

Hô hấp Lạc Cách tựa hồ muốn ngừng lại, giờ phút này mới rốt cục buông lỏng một chút. 

Đột nhiên phát giác tình cảnh của bản thân, ngay cả miệng cũng huyễn vực, hắn có ý đồ muốn lớn tiếng kêu gọi, lại phát không ra một chút thanh âm. 

Thân thể tựa hồ đã muốn không thuộc về mình, chỉ có song mâu còn có một chút tự do cuối cùng. 

Chẳng lẽ hôm nay phải bỏ mạng nơi này? 

Trái tim khiêu đắc càng ngày càng mạnh. Xà độc đang lan tràn, thị vệ không có vương lệnh tuyệt đối không dám tiến nhập, Kinh Vân là người duy nhất ở đây, lại căn bản không biết xảy ra chuyện gì. 


Thiên a thiên, ngươi đây là trêu ghẹo ta sao? 

Lạc Cách cười khổ. 

Hắn nằm trên mặt đất, biết hôm nay cơ duyên xảo hợp đến tận đây đã định là vô vọng sinh tồn. Ánh mắt tứ chuyển (nhìn bốn phía), đột nhiên phát hiện phía trước vài bước rõ ràng là một khóm Song hoa hồng kiều diễm. 

Không khỏi cười khổ, giải dược của kim văn bích hoa xà, cư nhiên liền gần ngay trước mắt. 

Nếu vừa rồi thừa dịp thân thể chưa huyễn vực, bò tới hái một đóa, lập tức có thể sinh tồn. Mà khi đó hắn toàn tâm đều vì Kinh Vân mà lo lắng, làm sao có nửa phần lo lắng qua chuyện tìm giải dược? 

Tim đập càng ngày càng chậm, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn. Tầm mắt của Lạc Cách, lưu luyến không rời địa chuyển qua người Kinh Vân. Biết mình còn sống không được bao lâu, chỉ nguyện có thể nhìn ái nhân của mình nhiều thêm một chút. 

Kinh Vân giương song mâu hắc bạch phân minh hướng về phía Lạc Cách, trên mặt vẫn là trống rỗng. 

Kinh Vân, Kinh Vân, ngươi có biết, Đại vương huynh của ngươi sắp tử. 

Sau này, ngươi sống như thế nào đây? 

Ai chiếu cố ngươi, ai yêu thương ngươi, ai làm bạn với ngươi... 

Thiên ngôn vạn ngữ bị chặn lại nơi yết hầu, phát không ra nửa điểm thanh âm. 

Trong rừng chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng bay múa.Trong mắt của Lạc Cách chứa đầy nhu tình không đếm được cùng vẻ không tha, ngay cả năng lực rơi lệ cũng đã mất. 

Khuôn mặt tuấn mỹ của Kinh Vân dần dần mơ hồ, độc tính đã muốn lan tràn tới tâm trí, nghĩ đến sắp phải xa Kinh Vân, Lạc Cách trong lòng đau đến bài sơn đảo hải. 

Tim đập thật chậm tựa như tùy thời đình chỉ (dừng lại), bên tai còn nghe được tiếng nhạc mông lung. 

Ta phải chết sao? 

Ta phải rời khỏi Kinh Vân sao? Như thế nào nhẫn tâm để y lẻ loi lưu lại một mình. 

Mang theo không tha cùng không cam lòng, ánh mắt lóe sáng của Lạc Cách rốt cục chậm rãi nhắm lại. 

Toàn thân giống như bắt đầu nhẹ nhàng phiêu động, hào quang phía trước là của ai? Lệ phi, ngươi tới đón ta sao? 

Ngươi cũng biết, ta đối Kinh Vân không tốt, y kiếp này cũng sẽ không tha thứ ta. 

Lệ phi... 

Lạc Cách đang hấp hối, lâm vào ảo giác trước lúc tử vong. Nhưng hắn nỗ lực giãy giụa, bảo trì một tia cảm giác cuối cùng sắp không thể giữ được. 

Không biết qua bao lâu, tựa như trong mơ, hắn cảm giác có người đem mình nhẹ nhàng ôm vào trong lòng, miệng đối miệng, uy một ít dịch thủy trong veo cho hắn. 

Là dịch thủy của Song hoa hồng. 

Giải dược nhập khẩu, thần trí hoảng hốt thoáng hồi phục một chút, toàn thân vẫn còn mềm nhũn, giống như tứ chi vẫn không thuộc về mình, ngay cả ánh mắt cũng vô lực mở. 

Ai? Ai dám khán vương lệnh của ta, dám tiến nhập nơi này? 

Trong mông lung, Lạc Cách nghe được một phen thanh âm quen thuộc... 


Thanh âm trong sáng lãng đãng, lại thản nhiên tao nhã lịch sự. 

"Đại vương huynh, song mâu của ta đã sớm nhìn thấy..." 

"Đại vương huynh, ngươi không cần chết, ta mỗi ngày sẽ ở cùng ngươi..." 

"Ta biết ngươi đã đối đãi thật tốt với ta..." 

"Ta... ta không bao giờ… hận ngươi nữa..." 

Sẽ không hận ngươi nữa... 

Ta đã chết sao? Cho nên mới có thể nghe thấy những lời này. Bất quá cho dù phải dùng cái chết để trao đổi, ta cũng nguyện ý. Ta bây giờ hạnh phúc đến phát điên, ta đã tẫn lực rồi. 

Tâm giống như chìm vào một mảnh hải dương ấm áp, tựa như lãng tử phiêu bạc nhiều năm, đến khi tóc bạc trắng, chợt phát hiện mình đang đứng trên lãnh thổ của cố hương. 

Lúc nhỏ, Lệ phi từng nói, thời điểm thiên thần xuất hiện, hội sẽ nghe thấy được thanh âm tối êm tai của thế gian. 

Ngay thời điểm đó, những cánh hoa sẽ phiêu vũ ngập trời, chóp mũi hội ngửi được hương vị của sinh mệnh, hội cảm thấy trong cuộc đời chưa bao giờ khoái hoạt như thế. 

Có hay không giống như cảm giác hiện tại, Lệ phi? 

Ngày tây hạ bị màn đen bao phủ. 

Thị vệ không có vương lệnh không dám tiến vào, vẫn còn bảo hộ ở bên ngoài. Ngẫu nhiên, có thể nghe thấy hí thanh của mã. 

Đêm là như thế yên lặng. 

Hôm sau, ở thời điểm mặt trời mọc, nhượng hào quang chiếu sáng khắp sơn cốc. 

Tân vương của Song quốc, từ trong vòng tay ấm áp của ái nhân… tỉnh lại. 

-------------------------------------------------------------------------------

Lời cuối sách:

Song quốc Lạc Cách năm thứ tư, tân vương Lạc Cách hạ lệnh triệt binh, cùng Ung Hách quốc hòa hảo. 

Sau chiến loạn, Lạc Cách nghiêm khắc thực hiện tân chính, sửa đổi chế độ thuế má, thực lực của cả quốc gia tăng trưởng mạnh. 

Song quốc Thập tam vương tử Kinh Vân, vì thi hành tân chính có công, được phong là Vân vương, ái thê Lạc Vân truy phong thành Hà phi. 

Vì tưởng niệm ái thê đã qua đời, Kinh Vân chưa từng tái giá, chung thân ngụ tại hoàng cung, phụ trợ huynh trưởng xử lý quốc sự. 

Song quốc Lạc Cách năm thứ sáu, Lạc Cách cử gian tế tiến nhập Ung Hách quốc, rải tin đồn. Mục Hương phi đang thông đồng với địch quốc, nhượng Hoàng đế của Ung Hách quốc xích nộ, Mục Hương phi bị giam lỏng buồn bực mà chết. 

Song quốc Lạc Cách năm thứ mười, Ung Hách quốc sườn phi Mục Lệ của Hoàng đế, vì không có chỗ dựa mà thất sủng, cùng năm bệnh chết. 

Từ đó, toàn bộ Mục gia suy sụp. Nguyên Song quốc Tứ vương tử Khai Thiều, không biết đi đâu. 

Toàn Văn Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận