Truy Tìm Thiên Kim Nhà Tổng Thống


Hứa Định Kiên cúi xuống véo mũi cô: “Tớ cũng say sóng còn ai chăm sóc cho con mèo bệnh này đây?”
Cô xấu hổ úp mặt vào lồng ngực anh, mùi của biển còn vương trên áo kết hợp cùng mùi hương đặc biệt trên người anh khiến cô đỏ mặt đến lợi hại.
Nhưng cũng nhờ đó mà Trịnh Thanh Mây đỡ say tàu hơn, cô bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, cô giật mình mở mắt, vừa hay chạm phải ánh nhìn chăm chú, dịu dàng của anh.
Anh vén nốt lọn tóc còn lại ra sau tai cô: “Tớ thật nhớ lúc cậu cùng tớ để tóc màu đỏ rượu.

Thật ra lúc đó tớ không thấy có gì sai cả, thậm chí còn vô cùng vui vẻ.

Sau này lên đại học chúng ta cũng đổi lại màu tóc đó, được không?”
Khi nói lời này, anh có chút hoài niệm, nhớ nhung cùng xót xa.
Trịnh Thanh Mây như bị thôi miên, mê man trong ánh mắt si tình của anh, bất giác gật đầu.
Hứa Định Kiên cười hết sức vui vẻ, nắm lấy tay cô: “Tàu cập bến rồi.


Chúng ta đến đảo Xích nào.”
Vừa bước chân ra khỏi tàu, Trịnh Thanh Mây tưởng chừng mình đang lạc vào thiên đường.
Cảnh sắc xung quanh toàn một màu xanh, màu xanh của những cánh đồng bao la vô tận, màu xanh của biển cả trong vắt và bầu trời rộng lớn.
Trịnh Thanh Mây hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cả linh hồn lẫn thể xác gần như được chữa lành hết thảy.
Đến đón họ là một người đàn ông bản địa có làn da rám nắng, cùng gương mặt phúc hậu: “Nhà chúng tôi cũng gần đây thôi.

Hai người đi theo một lát sẽ đến ngay.”
Ông ấy giúp Hứa Định Kiên mang bớt hành lý.
Đường trên đảo vẫn chưa được trải bê tông nên dốc và thủng lỗ nhiều chỗ, di chuyển có chút khó khăn.
Hứa Định Kiên đi bên cạnh thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Hay tớ cõng cậu nhé!”
Trịnh Thanh Mây lườm anh, bước chân bất giác vội hơn.
Căn nhà họ vào ở khang trang hơn cô nghĩ, nơi này có cả điện lẫn wifi, chỉ là bình yên và trong lành hơn thành phố rất nhiều.
Nhà được thiết kế hình vòm, có sân vườn rất lớn, trên đường đi còn lót đá cuội đủ màu, hết sức sinh động.
Căn nhà họ thuê có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp và một phòng tắm lộ thiên bằng kính, nhưng hiển nhiên đây là kính một chiều chỉ nhìn được từ trong ra ngoài.
Do nơi đây phát triển du lịch nên mô hình nhà nghỉ, khách sạn không tệ.

Phục vụ rất chu đáo.
Có lẽ hiện tại không phải mùa đông khách, nên gần như chỉ có hai người Hứa Định Kiên thuê ở đây.
Ông chú người bản địa vừa rồi trước khi đi có đưa cho hai người một tấm bản đồ, vì trên đây tín hiệu yếu nên google map có chút vô dụng.
Hai người sau khi cất đồ đạc, cũng chỉ rửa mặt qua loa rồi tìm đường đi thăm thú quanh đảo.


Đặc trưng của đảo Xích là nhà tù thời chiến, đường đi tới đó cũng không xa.
Nơi này có chút u ám, những phòng giam bằng sắt kiên cố đến đáng sợ, bụi còn đọng lại trên đó không hề ít chút nào.
Vốn ban đầu còn hào hứng nhưng khi đi sâu vào trong, Trịnh Thanh Mây rùng mình, bất giác giữ chặt tay Hứa Định Kiên.
Anh sững sờ giây lát, nhưng rồi cũng đan tay mình vào tay cô nắm chặt: “Cậu sợ à?”
Cô dù hoảng vẫn cứng miệng: “Tớ mà sợ cái gì? Tớ chỉ lo cậu lại lạc đường, tớ sẽ không tìm được cậu.”
“Ồ” Anh thờ ơ lên tiếng.
Trịnh Thanh Mây dám chắc anh không tin mình: “Cậu ồ cái gì mà ồ? Tớ không sợ thật đấy!”
Hứa Định Kiên gật đầu, không nhanh không chậm lên tiếng: “Tớ nghe nói bao nhiêu hình phạt tàn khốc đều diễn ra ở đây, có bao nhiêu oan hồn cũng không đếm xuể.

Chỗ cậu đang đứng đấy, trước kia có một tù binh bị xử phanh thây tại đây…”
Anh chưa kịp nói hết, Trịnh Thanh Mây đã đến gần bịt miệng anh lại: “Cậu nói nhiều quá rồi đấy! Ai cần cậu lên tiếng?”
Gần như vậy, đến giờ anh mới ngửi thấy hương hoa nhài thoảng qua trên người cô.
Anh nhìn cô cười như minh chứng anh biết rõ cô đang sợ.
Vì để chứng minh, Trịnh Thanh Mây lấy hết dũng khí đi một lượt nhà tù trên đảo.
Hậu quả là đến khi trở ra, chân cô đi cũng không vững.


Qúa đáng sợ, hết sức âm u.
Hứa Định Kiên buồn cười ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đây! Tớ cõng cậu, còn lâu như vậy chắc bữa tối cũng không cần ăn.”
Trịnh Thanh Mây không khách sáo, nằm dài trên lưng anh: “Khi nào cậu mệt nhớ nói để tớ xuống đấy.”
Anh ngậm cười: “Ừm tớ biết rồi.”
Hứa Định Kiên mắt nhìn về phía trước, nhưng trên lưng như mang một cục bông khiến anh không phớt lờ được: “Sao cậu gầy vậy? Lần sau phải ăn nhiều một chút biết chưa!”
Trịnh Thanh Mây cau mày không đồng ý: “Như vậy vừa đẹp rồi, tớ không muốn mập lên đâu.”
Anh cười bất đắc dĩ: “Tiêu chuẩn cái đẹp của con gái các cậu thật lạ.

Tớ cũng không hiểu nổi.”
Cô bất bình lên tiếng: “Ai nói cậu vậy? Không phải tớ vẫn thấy cậu đẹp mắt sao? Cậu làm sao sống sót giữa hàng trăm đóa hoa vườn trường trong khi mang gương mặt yêu nghiệt này chứ?”
Ánh mắt anh vương đầy nhu tình, giọng anh trong trẻo lại ngập tràn cưng chiều: “Nhưng trong mắt tớ, chỉ có cậu mới là đóa hoa vườn trường duy nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận