Truy Quang


Từ lúc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trần Lâm Qua đã tỉnh dậy, vốn giấc ngủ của anh khá chập chờn, một chút tiếng động cũng có thể bị đánh thức, thành ra tiếng gào thét ngoài phòng kia anh càng nghe được rõ ràng hơn.
Chỉ là trong người vẫn hơi mệt mỏi, anh cuộn chăn nằm trên giường không nhúc nhích, đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Chu Hề Từ mới ngẩng đầu lên, liền cùng nữ sinh đứng bên cạnh cửa mắt to trừng mắt nhỏ.
Giản Phàm một tay cầm ly nước, một tay chỉ vào nam sinh nằm trên giường, run rẩy: "Cậu, cậu, cậu..."
Chu Hề Từ không lộ mặt, trực tiếp từ phía sau che miệng cô bạn lại, kéo người ra khỏi tầm mắt Trần Lâm Qua.

Thời điểm cô thò người vào tính đóng cửa thì phát hiện Trần Lâm Qua đã tỉnh, cô có chút luống cuống gãi đầu: "Anh ngủ tiếp đi", nói xong cũng không đợi Trần Lâm Qua trả lời, cửa đã "rầm" đóng lại.
Chu Hề Từ kéo Giản Phàm vào phòng bếp rồi khép cửa lại, Giản Phàm còn đang khiếp sợ, vô thức uống hai ngụm nước: "Đậu má."
"Má cái gì mà má." Chu Hề Từ cắt dưa hấu ra, bọc màng bọc thực phẩm lại đặt sang một bên.
"Người đó là ai?" Giản Phàm nhớ lại khuôn mặt kia, tóc đen, mắt đen, ánh mắt mê mang, môi đỏ như...!như miếng dưa hấu vừa được cắt ra này.
Thật sự quá mê người!
"Trần Lâm Qua." Chu Hề Từ vùi đầu cắt rau: "Hôm qua là anh ấy đưa mẹ tớ đến phòng khám, cũng là người đã gọi điện thoại cho tớ."
Giản Phàm bừng tỉnh: "Chính là tiểu trúc mã đã nhiều năm không liên lạc của cậu?"
Giản Phàm và Chu Hề Từ chơi với nhau từ khi còn học cấp 2, đối với chuyện của cô và Trần Lâm Qua cũng biết được ít nhiều, ngày hôm qua khi nghe thấy cái tên này đã cảm thấy quen tai, sau đó lúc Chu Hề Từ bận rộn xong có vào nhóm chat thông báo một tiếng, cô nàng mới nhớ ra người này.
"Vậy năm nay anh ấy thi đại học xong rồi, nên về Khê Thành nghỉ hè sao?" Giản Phàm buông ly nước xuống, vừa định hỏi thêm đôi ba câu thì nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, cô và Chu Hề Từ đồng loạt quay đầu lại nhìn, "Là trúc mã ca ca của cậu rời giường?"
"Cậu đợi yên ở đây, đừng có đi ra." Chu Hề Từ đặt dao xuống, mở cửa ra ngoài.
Trong phòng khách, Trần Lâm Qua vừa bưng nửa ly nước được đặt trên bàn trà lên, đối diện với tầm mắt Chu Hề Từ, giọng nói khàn khàn: "Ra uống miếng nước."
"Sao em nghe giọng anh càng lúc càng khàn hơn thế?" Chu Hề Từ chỉ vào ấm điện ở góc tường: "Đằng kia có nước ấm."
Trần Lâm Qua đi qua rót nửa ly nước ấm, vừa uống vừa hỏi: "Bạn em đâu?"
"Cậu ấy..."

"Em ở đây!".

Giản Phàm vẫn luôn để ý đến động tĩnh bên ngoài, vừa nghe hỏi đến mình liền đi ra, đứng bên cạnh Chu Hề Từ chào hỏi: "Hi, em là Giản Phàm, Giản trong đơn giản, Phàm trong bình phàm."
Trần Lâm Qua gật đầu: "Xin chào, Trần Lâm Qua."
Anh uống nước xong, giọng nói không còn khàn như trước nữa, nghe vào tai có chút lạnh lùng nhàn nhạt, cũng không có dấu hiệu muốn tiếp tục xã giao, "Các em cứ trò chuyện đi."
Giản Phàm chờ Trần Lâm Qua bước vô phòng ngủ, mới ghé vào bên cạnh Chu Hề Từ, thì thầm: "Này là trúc mã của cậu không muốn gặp tớ sao?"
"Anh ấy đang bị bệnh, nên có lẽ trong người không được thoải mái." Chu Hề Từ nói tiếp: "Không phải lúc cậu bị bệnh cũng không muốn phản ứng với ai à, còn nháo đến mức thiếu chút nữa đã phá luôn phòng khám người ta."
"Đấy là do tớ bị vựng châm(1) thôi, chứ lúc rút ra cậu có thấy tớ ngo ngoe gì nữa không?" Giản Phàm cãi lại, vòng cánh tay, đưa một tay lên nhéo cằm, vẻ mặt lưu manh, "Dù sao thì anh trai trúc mã này của cậu lớn lên cũng quá là được đi."
Chu Hề Từ thở dài: "Cậu có thể đứng đắn một chút không?"
Giản Phàm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Tớ khen anh ấy thì có gì mà không đứng đắn? Tớ còn chưa có nói, cậu đem người ta giấu trong nhà mình mới là hành vi không đứng đắn đấy."
Chu Hề Từ lập tức bịt miệng cô nàng lại: "Chị yêu của em, chị có thể nói ít đi vài câu không?"
Giản Phàm càng lúc càng phản kháng rõ ràng hơn, mắt trừng to, miệng kêu ô ô, trông không giống giả vờ lắm, Chu Hề Từ theo bản năng buông tay ra: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nó! Cay chết tớ rồi." Giản Phàm vặn vòi nước ra rửa mặt, vừa ngâm vừa gào thét: "Cậu tính phá hủy bông hoa xinh đẹp này sao (2), đồ lòng dạ độc ác..."
Chu Hề Từ nhìn ớt trên thớt, không nhịn được mà cười ra tiếng.
Giản Phàm tức giận, trực tiếp vẩy nước về phía cô, Chu Hề Từ vừa che mặt vừa trốn ra sau, nhưng không gian phòng bếp nhỏ hẹp, không tránh khỏi việc vẫn bị nước bay vào mắt.
Cô giơ tay lên dụi dụi theo bản năng, nước ớt còn sót lại trên tay dính vào, làm đôi mắt cô đau xót, "Chờ một chút..."
Chu Hề Từ lui ra ngoài chạy trốn, bất thình lình đụng phải một bức tường thịt, vì mất thăng bằng mà bị trượt chân, cả người cũng theo đó ngã xuống, may là Trần Lâm Qua nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra đỡ.
Anh nắm lấy cánh tay không quấn băng của Chu Hề Từ, kéo người đến trước mặt mình, "Làm sao vậy?"
"Ớt dính vào mắt." Chu Hề Từ híp mắt, nước mắt chảy ra không ngừng, lông mi cũng run lên theo, trông vừa chật vật vừa đáng thương.
Mấy lời răn dạy của Trần Lâm Qua đã dâng lên đến miệng đành phải nuốt trở lại, lôi kéo cô vào nhà vệ sinh bên cạnh, trên tường có treo hai cái khăn mặt, một đỏ một xanh.


Anh hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp cầm cái màu xanh lam kia, làm ướt rồi áp lên đôi mắt cô, nhẹ nhàng lau.
Trong không gian hơi chật hẹp, Chu Hề Từ dùng đôi mắt chưa hoàn toàn nhắm chặt nhìn về phía Trần Lâm Qua, thầm so sánh anh với quá khứ, thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Cắt đứt liên lạc mấy năm này, cô đã hơn một lần nghĩ rằng, nếu như lúc trước bọn họ không được nhận nuôi, vẫn sống ở cô nhi viện, thì có phải sẽ không đi đến nông nỗi này hay không?
Anh vẫn là anh, cô vẫn là cô.
Không phải Trần Lâm Qua và Chu Hề Từ, không có phân biệt, cũng không có đúng hay sai.
......
"Trần Lâm Qua", Chu Hề Từ nắm lấy bồn rửa tay bên cạnh, cổ họng bỗng nhiên đắng chát, "Anh..."
"Cái gì?" Trần Lâm Qua dừng lại động tác, rũ mắt nhìn qua.
"Điểm thi đại học của anh hẳn là đã có rồi?" Chu Hề Từ buông tay ra, cố bày ra giọng điệu thoải mái, hỏi: "Anh điền nguyện vọng xong hết rồi phải không?"
Trần Lâm Qua lẳng lặng nhìn cô một lúc, giơ tay treo lại khăn mặt lên tường, "Ừ, điền xong rồi."
Trong lòng Chu Hề Từ căng thẳng, "Anh điền ở đâu?"
"Thành phố B." Trần Lâm Qua vặn vòi nước rửa tay.
"Tại sao anh không ở lại Thượng Hải, như vậy chẳng phải sẽ gần nhà hơn một chút sao?" Chu Hề Từ cũng không rõ trong lòng mình là đang thở phào nhẹ nhõm hay là càng khổ sở hơn, "Nhưng thành phố B cũng không xa lắm, giao thông bây giờ rất thuận tiện."
"Chu Hề Từ" Trần Lâm Qua đột nhiên lên tiếng: "Anh không có ý định trở về."
Chu Hề Từ sửng sốt.
Anh nhìn cô, "Dù là Khê Thành hay Thượng Hải, sau này anh đều sẽ không trở về nữa."
"Cho nên, cho nên..." Chu Hề Từ khẽ hít sâu một hơi: "Lần này anh về, là để nói lời tạm biệt với em sao?"
"Coi là vậy đi." Trần Lâm Qua dựa cả người vào bồn rửa, "Tuy nhiên nếu thật sự muốn gặp mặt cũng không phải việc gì khó, như em nói đó, hiện tại giao thông thuận tiện, muốn đi đâu đều rất nhanh."

Rồi anh cười khẽ, có chút tự giễu: "Mà anh nghĩ, chắc em cũng không đến tìm anh đâu."
Chu Hề Từ muốn nói là không phải, nhưng như thế nào cũng chẳng thốt nên lời, chỉ có thể rũ mắt trốn tránh: "Em đi chuẩn bị cơm trưa trước."
Lúc bước ngang qua, cô mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài của Trần Lâm Qua, trong lòng bỗng dưng chua xót, giơ tay lau khóe mắt, nước ớt trên tay chưa được rửa sạch, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Giản Phàm trong phòng bếp nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chu Hề Từ, "Sao vậy, các cậu ở trong đó nửa ngày cũng không rửa sạch được à?"
Chu Hề Từ vặn vòi nước, "Rửa rồi, nhưng quên rửa tay."
"Phục cậu luôn." Giản Phàm thở dài: "Quên đi, muốn ăn ké một bữa cơm cậu nấu mà còn khó hơn lên trời, thôi để tớ, làm món gì đây? Đùi gà hầm khoai tây hả?"
"Ừ, đùi gà đã được sơ chế từ sáng rồi."
"Được."
***
Buổi trưa Trần Lâm Qua không ở lại ăn cơm, lúc thức ăn sắp được nấu xong, anh nhận cuộc điện thoại, chưa trò chuyện được hai câu đã cúp máy, rồi nói với Chu Hề Từ một tiếng: "Có chút việc, anh đi trước."
Chu Hề Từ cũng không giữ người lại, đưa cho anh một cái ô.
Trần Lâm Qua nhận lấy, thấy Giản Phàm đang cầm xẻng nấu ló đầu ra, nhẹ gật đầu với cô ấy coi như chào hỏi.
Mưa đã ngừng rơi, không khí có chút se lạnh.
Trần Lâm Qua đi tới cửa tiểu khu, Bồ Cận lại gọi điện tới, "Thấy cậu rồi, nhìn sang phải, phía bên kia đường."
Anh ngẩng đầu lên, nhìn qua bên phải, ven đường chỉ có một bác trai bán dưa hấu.
"Không, là bên phải của tôi, bên trái của cậu." Bồ Cận cúp điện thoại, vẫy vẫy tay với Trần Lâm Qua: "Nơi này."
Hai nhà Bồ - Trần là đối tác kinh doanh, Trần Lâm Qua đã quen biết Bồ Cận từ hồi cấp 2, lên cao trung thì hai người học chung trường, họ là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng trong suốt 3 năm.

Mối quan hệ không chỉ là thân thiết bình thường.
"Sao cậu lại đến đây?" Trần Lâm Qua nhận lấy chai nước được anh ta ném tới, vặn nắp uống một ngụm.
"Đến cấp báo quân tình cho cậu." Bồ Cận ngồi xổm ven đường: "Hôm nay mẹ cậu tới nhà tôi, nói ba cậu cãi nhau, còn muốn ly hôn với dì ấy."
"Nhờ ba mẹ cậu khuyên can giúp." Trần Lâm Qua thở dài, việc Trần Kiến Nghiệp và Tưởng Ngọc Văn ly hôn không phải là ý định khi rời đi của anh, anh cũng không muốn nhìn thấy việc này xảy ra.
"Khuyên rồi, mà cậu yên tâm đi, tôi thấy chú Trần chỉ là đang tức giận quá thôi, tình nghĩa nhiều năm như vậy làm sao có thể nói tan liền tan." Bồ Cận đứng dậy khoác vai Trần Lâm Qua: "Gặp chưa?"

"Gì?"
"Tiểu thanh mai của cậu ấy." Bồ Cận đấm một cú vào hõm vai anh: "Cứ giả vờ giả vịt với tôi đi, coi chừng tôi đem bí mật nhỏ của cậu nói cho chú Trần nghe."
Việc Trần Lâm Qua muốn quay về, ngoại trừ Tưởng Ngọc Văn, người còn lại biết được chính là Bồ Cận, anh ta không chỉ biết, còn suy diễn rồi đoán mò được một ít chuyện khác, về phần thật giả, Trần Lâm Qua cũng lười giải thích, cứ để anh ta thích nghĩ gì thì nghĩ.
Trần Lâm Qua không giấu giếm, gật đầu nói: "Gặp rồi."
"Có thể dẫn tôi đi gặp không?" Bồ Cận tò mò về Chu Hề Từ không phải chỉ mới ngày một ngày hai.
Trần Lâm Qua liếc anh ta một cái, Bồ Cận giơ tay đầu hàng: "Được rồi, không gặp thì không gặp".

"Đi thôi." Trần Lâm Qua dẫn đầu đi về phía trước.
Bồ Cận đuổi theo, "Đi đâu vậy?"
"Đi ăn, cậu không đói sao?" Trần Lâm Qua dẫn Bồ Cận đi theo con đường trong trí nhớ, cuối cùng hai người dừng trước một nhà vệ sinh công cộng.
Bồ Cận bóp mũi, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, "Ăn ở chỗ này?"
"À, không phải." Trần Lâm Qua gãi gãi cái trán, cười có chút bất đắc dĩ: "Tớ nhớ rõ nơi này trước kia là cửa hàng bán bò cạp dê, chắc là dọn đi rồi.

Thôi bỏ qua, bắt taxi đến trung tâm thương mại gần đây ăn đi."
"Cậu nghĩ xem, đã bao lâu rồi cậu không về lại đây? Thượng Hải tầm nửa năm biến đổi một lần, nơi này không nói nửa năm, thì một năm thay đổi một chút cũng không có gì ngạc nhiên." Bồ Cận nói xong, ý thức được gì đó, "Kỳ thật...!Cậu có từng nghĩ tới, nhiều năm như vậy, tiểu thanh mai của cậu...!Cũng không phải tôi muốn đả kích gì cậu đâu, nhưng là người thì sẽ luôn lớn lên, sẽ thay đổi đúng không, cậu vì em ấy như vậy, lỡ đâu căn bản em ấy không cần thì sao, đáng giá không?"
"Không có gì là đáng giá hay không cả." Trần Lâm Qua đi thẳng về phía trước, dẫn Bồ Cận ra khỏi con ngõ nhỏ, sau cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời lấp lánh chiếu rọi khắp nơi.
Anh đứng ở bên đường xe cộ tấp nập, ngẩng đầu nhìn về phương xa, "Em ấy là do tôi nhặt về, tôi không thể để em ấy ở đây một mình được."
(1) Vựng châm: vừa châm kim xong, người bệnh bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, hoa mắt, buồn nôn, tay chân lạnh, toát mồ hôi, trụy tim mạch, có khi bị ngất.

Nguyên nhân có thể do suy nhược, quá sợ hãi, yếu tim, dễ kích động, mới đến chưa được nghỉ, đói hoặc do bị châm quá đau, kích thích quá mạnh...!
(2) Nguyên văn là "Lạt thủ tồi hoa", có nghĩa nôm na là: Không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận