Trường Sinh Bất Tử

Phụ thân! Chung Thiên vừa bước vào đại điện, lập tức gọi to.

Chung Sơn vui mừng gật gật đầu. Nhưng lão mù bên cạnh Chung Thiên chỉ hướng Chung Sơn hành lễ. Nhìn thấy cái lễ đó, Ngao Sấm nhướng mày lên.

- Minh Đài? Ngao Sấm nhíu mày nói. Minh Đài gặp qua Chung đại soái và Ngao Sấm long vương. Lão mù khẽ mở miệng nói.

Lão mù vừa mở lời, liền đặt Chung Sơn lên trước, Ngao Sấm đặt sau, khiến Ngao Sấm rất khó chịu, nhưng không nói nhiều lời.

- Minh Đài? Nhân vật có thể khiến cho Ngao Sấm tôn trọng, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

Tâm nhược minh kính thai, lạc trần chứng bồ đề, vị này chính là Đại Minh chủ trì, Minh Đài bồ tát.

- Tâm nhược minh kính thai, lạc trần chứng bồ đề? lời Chung đại soái thiên cơ, thâm hợp Phật lễ, nhưng ngài khen lầm rồi, Đại Minh chủ trì, không phải là tại hạ. Lão mù mở lời nói. – Ách? Chung Sơn có chút kinh ngạc. Ngày xưa chính miệng Chung Thiên từng nói rằng, Đại Minh chủ trì, là một vị Minh Đài bồ tát, tại sao lại không phải?

- Phụ Thân, bây giờ con chính là Đại Minh chủ trì. Chung Thiên mở lời nói.

Nghe thấy lời của Chung Thiên, vẻ mặt Ngao Sấm nhất thời không tin, tiểu bố đinh này là Đại Minh chủ trì ư? Nhưng Đại Minh chủ trì là ngôi chùa cổ từ xưa đến nay, chân chính truy cổ khởi lai, so với cực lạc tịnh thổ còn sớm hơn, chụ trì bậy giờ, chỉ là một tiểu tử Nguyên Anh Kỳ?

Chung Sơn cũng bất ngờ một trận, Sao có thể? Thiên Nhi sao có thể làm chủ trì? Hẳn là đã để lọt “ Tự kim phù” Phật tổ ban cho? Chung sơn hai mắt nhíu lại, ánh mắt chứa đựng chút thăm dò.

.Chung vô ý thủ lĩnh hội, lắc lắc đầu.

Nhìn thấy Chung Thiên lắc đầu, Chung Sơn lại nhìn Minh Đài Bồ Tát, một người giản dị, hơi gầy, hai mắt mù hẳn


- Hai mắt mù hẳn?

Trong lòng Chung Sơn khẽ động, hai mắt mù hẳn, nhưng nhìn vạn vật đều là dùng tâm mắt. ừ đến đây, Chung Sơn lại liếc mắt nhìn Minh Đài Bồ Tát một cái. Hiển nhiên Minh Đài Bồ Tát này không phải một đẳng nhàn chi bối.

– Phụ thân, Chúng con mang đến đây ba nghìn Đại Minh tự chúng. Chung Thiên nói.

- Tốt, khởi hành! Chung Sơn gật gật đầu, lập tức hiệu thi lệnh.

Đại quân lại lần nữa tiến hướng Cực Lạc tinh thổ. Chỉ là Chung gia quân giờ khắc này đã không còn là Chung gia quân thái cổ thánh đô vừa xuất nữa. Quân hình tuyệt đối chấn động hùng mạnh. Dọc đường, Chung Sơn đơn độc gặp mặt Chung Thiên.

– Chung Thiên, tại sao vừa đến đã làm Đại Minh chủ trì vậy? Chung Sơn hỏi.

- Ngày ấy trở về, Minh Đài sư tổ giống như đã nhìn thấu vậy, chỉ cổ vũ con một phen, liền đem toàn bộ Đại Minh tự giao vào tay con. Lại còn tá hạ chức vị Bồ Tát cho con, con bây giờ cũng là Bồ Tát quả vị, chỉ là không biết vì sao. Ông ấy trước sau vẫn là Bồ Tát, bởi vậy, hiện tại Đại Minh tự có tới hai Bồ Tát. Chung Thiên hồi đáp.

- Tra qua ông ấy rồi?

- ông ấy đối với con tuyệt đối không có ác ý.

- Thế thì tốt!

Chung Sơn gật gật. Đại quân đi hết năm nguyệt thời gian. Cuối cùng, lại lần nưa nhìn tấy Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn. Nhìn thấy khu vực rộng lớn này, Chung Sơn ở phía trước hít một hơi sâu. Lại quay trở lại rồi. Cổ lao ngày xưa, hôm nay đòi lại gấp trăm lần/ Cùng lúc đó, tam đại thiên triều, đã có đa lộ đại quân tới Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn.


Mỗi hướng có hai mươi lộ, tổng cộng có sáu mươi lộ đại quân, tựa như sáu mươi thanh đao nhọn. Từ sáu mươi phương khác nhau của Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, cấp đâm vào chỗ sâu trong của Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn.

Nơi xa xa Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, thiên tam phiến âm u tiến sát hướng Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, không ngừng tiến sát, càng ngày càng gấn.

Là tam đại thiên triều chủ quân, tam đại thiên triều Thánh Thượng, Thánh Thượng ngồi trên cao, phía dưới vô số quân đội mau chóng áp sát hướng Phật cấm Thập Vạn Đại. Cổ thần thông, niết phàm trần, thắng, tam đại Thánh Thượng sắp giáng lâm.

Bên trong cực lạc tịnh thổ. Phật âm tứ khởi, vô số hòa thượng, ni cô nhìn các loại kinh văn niệm xướng, hàng loạt vũ tăng mỗi người đều cầm pháp khí, đó là một tấm thế hàng yêu phục ma.

Quá khứ Di Đà Phật, hiện tại Quy Nguyên Phật, tương lai kim thiền tọa tọa ở nơi phật đàn, một đám Bồ Tát đứng ở bốn phía, đại lượng La Hán tụ tập, đây là quân chủ lực của cực lạc tịnh thổ.

– Thông báo ngoại giới chúng minh tông, minh hướng thống soái, sáu mươi lộ tiên phong đại quân, đã đến Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, cho họ đi nghênh tiên phong. Quy Nguyên Phật mở miệng nói.

– Dạ!

Một truyền lời La Hán lập tức đáp, tiếp đó bay đến Phật đàn, nhằm phía cực lạc tịnh thổ.

Nơi cực lạc tịnh thổ, lúc này, cũng cơ một đại lượng quân đội, đây đều là đại lượng thiên triều chịu sự lôi kéo của cực lạc tịnh thổ. Giống như ngày xưa Thiên Lang đảo Âm Nguyệt hoàng triều vậy, chỉ có Âm Nguyệt hoàng triều lục đạo hùng tài đại lược, có thể luân thành nước chư hầu của cực lạc tịnh thổ, đây đều là hoàng triều trở thành nước chư hầu, thậm chí trong đó còn có đế triều đại đế lãng binh.

Tông môn cũng vậy, tự viện của Thập Vạn Đại Sơn, gần như toàn bộ đều đầu nhập tịnh thổ cùng niết bàn tịnh thổ cùng tồn vong, đồng thời thiên địa cũng tồn tại đại lương tông môn bị cực lạc tinh thổ chiếm đoạt, luân thành tông môn lệ thuộc, cũng tới đây chờ đợi sai khiến. – Quy Nguyên Phật Đà lệnh, minh tông, minh hướng, ngạnh kháng lục tạp lộ thiên triều đại quân. Truyền lời


- Tuân lệnh phật đà. Chúng nhân lập tức đáp

Cho bọn họ làm vật hi sinh? Tuy nói những người này là chư hầu của cực lạc tinh thổ, nhưng bọn họ cũng không phải là ngốc ngếch, bây giờ cho bọn họ tiền chiến, họ cũng không có ý bất mãn.

Tiền chiến, chính là đối mặt với nhị đại thiên triều sau mươi lộ tiên phong, binh đoàn mạnh mẽ của thiên triều, có thể sánh với quân đoàn chủ lực của tam đại thiên triều Thánh Thượng không? Hiển nhiên, những người này càng hi vọng đối mặt với Thiên triều tiên phong bộ đội. Sau khi ứng lệnh, đều tuân theo những phương hướng khác nhau, sát tướng rồi ra ngoài.

Bên ngoài Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, cũng tụ hội vô số người của phiá thứ ba, những người này không thuộc tam đại Thiên triều, cũng không thuộc Cực lạc tịnh thổ, đơn thuần là người của $ thủy mạc ngư, bên nào bại cả thảy, liền theo đó tiêu điệt đến cùng.

Tuy rằng như ruồi bọ bực dọc vì tam đại Thiên triều và Cực lạc tinh thổ, nhưng, nếu như một bên thắng, những người này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất.

Nhất lộ tiên phong đại quân vừa từ trước ngon núi chạy băng băng qua,

Trong một thung lũng hai vị nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đi ra. Một vị nữ tử, chính là Niệm Du Du, Niêm Du Du trên vai khiêng một tiểu mao cầu, tổ thần thú.

Vị còn lại, chính là sư tôn của nàng, sư tôn nàng luôn mang khăn che mặt, nhưng mặc du bọc khăn che mặt, mặc trường bào, nhưng cũng khó che được khí tức tinh khiết nữ nhân của nàng, mắt vừa nhìn tuyệt thế xinh đẹp cũng cảm thấy nội tâm xao động một hồi

- Sư tôn!

Niêm Du Du nhíu mày nói.

- Đại chiến nên bắt đầu rồi, Niệm Du Du, ngươi đã chuận bị tốt chưa? Nữ tử hỏi. – Ừm, thanh âm của Niêm Du Du có chút phản kháng đáp. – Đã đến đây rồi, không được do đự nữa, ngã đả tham đáo, Chung Sơn sẽ theo phía đông Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn đánh tới, ngươi sẽ đi giết hắn. Nữ tử hỏi.

- Sư tôn! Niêm Du Du lại một lần nữa phản kháng nói.

- Sao vậy? bây giờ ngươi vẫn chưa hạ thủ? Nữ tử lạnh giọng nói.


- Không phải, là con muốn hỏi, sư tôn tại sao biết Chung Sơn sẽ theo phía đông Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn đánh tới? Mười mấy lộ tuyến Thiên triều tiên phong này, ngoại trừ tam triều Thánh Thượng ra, không ai có thể biết rõ.

Niệm Du Du nhíu mày nói.

Nữ tử trầm tựu một hồi, nhẹ nhàng nói:

- Ngươi không phải lo, nhớ kỹ lời ta nói. Giết Chung Sơn, chỉ có giết Chung Sơn, Thái thượng vong tình mới có thể cao hơn nhất trọng, thậm chí phá tiên cảnh, nếu không chỉ có thể niên hóa lão tử, hóa thành khô cốt, đây là sứ mệnh của ngươi, người nhất định phải đi làm. – Dạ! Niệm Du Du cúi đầu. Đè nén nỗi đau trong lòng mắt không cho nữ tử nhìn thấy. – Ngươi đi đi, vi sư còn có chút việc, trở lại, sẽ đợi thành quả của ngươi. Nữ tử nói. – Dạ, Sư tôn! Niệm Du Du kèm theo một chút chua xót đáp. Thân hình nữ tử nhoáng lên một cái, biến mất trước mặt Niệm Du Du.

Niệm Du Du mang theo một vẻ bất cam bất nguyện, sờ sờ vai “tiểu Thanh” chạy nhanh về phía đông Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn. Phía đông Phật cấm Thập Vạn Đại Sơn, khởi đầu từ Đông Hải

Chung Sơn lãnh binh, đại quân áp sát, bách vạn đại quân chỉnh quân, Thủy Vô Ngần chỉ huy bách vạn đại quân, Chung Thiên chỉ huy ba nghìn Đại Minh tự cường nhân. Ngao Khổn chỉ huy bách vạn long tộc, nói Long Tộc cũng không toàn diện, bởi vì trong đó, còn rất nhiều chưa qua tinh lọc, nhưng đều là quái vật khổng lồ, đại xà phòng ngự to lớn, há mồm cắn nuốt kẻ địch, - Hiệu Chúng kỳ tiến trước, còn nữa đầu ảnh, các ngươi thấy cả chư? Diệt hết, tận sát, bày bố khai, trình Tam Tài đại quân trận. Chung Sơn hạ lệnh. – Dạ! Chúng nhân lập tức ứng lệnh. Ngao Sấm lạnh lùng cười, vẫn chưa phản bác. Chung Sơn lãnh quân, tuyệt đối sẽ không tồi. Đại quân bài khai, lập tức dâng bách lý đại võng, hướng vào bên trong giết.

Đại xà toàn sơn khắp nơi bò lên, mang theo từng trận âm nổ vang, đại quân lại bước tiến chỉnh tề “ nhất cử hủ đi Long xà âm hỗn tạp”. – Mau! Mau! Mau! Hạo Mỹ Lệ vẻ mặt hăng hái. Đi mất hai ngày, cuối cùng, cũng có quân địch đưa đến trước cửa.

Là một hoàng triều, quân hoàng triều, hoàng đế đích quân lãnh binh, một chữ “ Trà” to to dựng thẳng đứng lên. Thái Trà hoàng triều?

Đại quân Thái Trà hoàng triều cũng nghe thấy âm từng trận nổ vang nơi xa xa, đúng lúc đó, trạm gác mau chóng trở lại bẩm báo

- Khởi bẩm bệ hạ, phía trước xuất hiện bách vạn đại quân, còn có bách vạn long xà, đang sắp tiến tới. – Trạm gác lập tức bẩm báo. – Bách vạn đại quân? bách vạn long xà? Long Tộc? Làm sao có thể? Long Tộc sao có thể tham chiến? Mưu sĩ bên cạnh hoàng đế kinh ngạc kêu lên. – Cờ hiệu là gì? Hoàng đế hỏi. “ Chung” trạm gác lập tức đáp. – Chung?- Hoàng đế có chút nghi hoặc. – Không được, bệ hạ, là yêu nghiệt của Đại La Thiên triều, Đông phương công, Chung Sơn! Mưu sĩ kinh cả kinh kêu lên. Trực tiếp kèm cho Chung Sơn một cái biệt hiệu yêu nghiệt.

- Chung Sơn? Trong lòng Hoàng Đế căng thẳng, nhưng vẫn hết sức nghi hoặc.

- Đúng thế, bệ hạ, lúc trước Chung Sơn lần đầu tiên mang binh đánh trận, đã cùng Long Tộc kết minh, dẫn nước Đông Hải, nhấn chìm mười hai thành Đại Vũ đế triều. Chung Sơn dùng binh như thần, chúng ta đánh không lại, bệ hạ chúng ta mau chạy thôi. – Mưu sĩ sợ hãi kêu lên. – Khốn kiếp, trẫm sao có thể không chiến mà chạy? Thông báo tất cả quân đoàn trưởng, chỉnh quân nghênh địch. Hoàng đế nói. Dạ! Thông báo hạ thủ vẫy vẫy lá cờ nhỏ trong tay, hiệu quân lệnh.

Còn mưu sĩ lo lắng không thôi, nhìn hoàng đế, ánh mắt chứa đầy sự khẩn cầu. Rõ ràng danh hiệu Chung Sơn quá chậm rồi. – Được rồi, lệnh đã thông báo cho các hoàng triều khác đến chi viện. Hoàng đế cuối cùng một bên chiến đấu, một bên cầu chi viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui