Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện


Tang thi vẫn luôn đuổi theo sát nút bỗng dưng bị chặn lại ngoài cửa vô cùng tức giận, nó chỉ hơi vung tay một chút cánh cửa liền tự động mở ra không chút trở ngại.

Tuy tang thi chỉ bị trì hoãn khoảng chừng mất hai ba giây nhưng thời gian đó cũng đủ để Minh Viễn mang Việt Bân lẩn trốn.

Tang thi tiến vào đã không còn thấy dấu vết của nhân loại đáng ghét kia nữa chỉ có thể bắt đầu tìm kiếm.

Bản đồ nhà máy này Minh Viễn đã từng nghiên cứu qua không quá phức tạp rất nhanh đã tìm được phòng điều khiển.

Vừa vào Minh Viễn nhanh chóng khóa cửa lại, tùy biết cũng không có quá nhiều tác dụng nhưng vẫn giúp họ che dấu được đôi chút, sau đó hắn đến trước bàn điều khiển nghiên cứu muốn bật các thiết bị tại nơi này.

Việt Bân lấy một chút đồ ăn trong không gian ra cho cả hai để bổ sung thể lực, Minh Viễn một bên vừa nghiên cứu các mở thiết bị vừa nhận lấy đồ ăn của Việt Bân.

“Bân Bân, cậu nghiên cứu bản đồ bên kia một chút xem xem có nơi nơi thích hợp giúp chúng ta tiêu diệt tang thi này không.”

“Ân.”
Mất thêm một lúc Minh Viễn mới có thể bật hết các thiết bị trong nhà máy lên, hắn hướng về phía camera quan sát phát hiện tang thi cũng đã tiến vào khá sâu bên trong chỉ sợ chẳng nào lâu sẽ tìm ra họ.

“Minh Viễn, cậu qua đây xem một chút.”
“Cậu tìm được rồi hả?” Minh Viễn hơi kinh ngạc nhanh như vậy đã tìm được chỗ thích hợp.

“Đúng vậy, cậu nhìn nơi này.” Việt Bân chỉ vào một khu vực cấm trên bản đồ.

“Cấm vào sao?”
“Ân, nơi này một khi khởi động lượng điện phóng ra lớn hơn mức bình thường rất nhiều tôi muốn nó đến nơi này, cậu ở đây đợi tín hiệu của tôi.”
Minh Viễn không suy nghĩ lập tức nói: “Không được vẫn là để tôi đi.”
Việt Bân nhíu mày không vui hỏi: “Cậu không tin tôi? Tôi đã làm điều gì chưa chắc chắn bao giờ chưa?” Việt Bân nhìn thẳng vào hai mắt Minh Viễn nghiêm túc nói: “Minh Viễn tôi có thể, chúng ta là huynh đệ, tôi có thể kề vai chiến đấu với cậu.”
Truyện đăng trên m.medocanh.net mọi người vào app mê đọc truyện đọc ủng hộ Tiểu Mật, các trang web không được reup khi chưa có sự đồng ý của Tiểu Mật– xin tôn trọng tác giả.

Minh Viễn không tiếp tục phản đối.

Hắn làm sao lại không biết Bân Bân của hắn có thể chứ nhưng dù biết thì sự bất an, lo lắng trong lòng vẫn không thể vơi đi.

Ai mà biết được có thể hay không xảy ra sai sót, nếu có đến lúc đó hắn hối hận cũng không kịp.

“Bân Bân, cậu nhớ cẩn thận đó.”
Việt Bân nhìn thoáng qua camera phát hiện tang thi sắp tìm đến nơi này chỉ để lại một câu “Cậu cũng cẩn thận, đợi tín hiệu của tôi.”
Thời điểm chạy qua nhà ăn Việt Bân cố ý đụng đổ một dãy ghế dài tạo thành một âm thanh vô cùng lớn.


Tang thi đang đứng trên tầng bỗng bị một tiếng động lớn hấp dẫn chạy qua, phát hiện thức ăn này luôn chạy cùng thứ thức ăn đáng ghét kia nó không nghĩ nhiều vận dụng dị năng điều khiển vô số thanh sắt quanh đó đâm qua.

Việt Bân cũng không đứng yên hắn nhanh nhẹn né tránh giữ một khoảng cách nhất định với tang thi dụ nó chạy theo mình.

Nhà máy điện này cũng không quá lớn Việt Bân chạy chẳng mấy chốc đã đến nơi được bao quanh bởi các tấm lưới điện, phía trong vô số các vật dụng dẫn điện.

Việt Bân vừa chạy vừa quan sát tình hình, thấy vậy vô cùng hài lòng.

Việt Bân bật người nhảy qua tấm lưới điện, từ trong không gian lấy ra một thanh đoản đao và một khẩu súng lục vừa cắt dây điện vừa bắn vào những bộ phận trọng yếu của một vài thiết bị gần đó.

“Minh Viễn, cậu chuẩn bị xong chưa?”
“Cậu cố cầm chân nó thêm một chút nữa.” Minh Viễn nói vào bộ đàm tay vẫn không ngừng nhảy múa trên bàn phím điều khiển.

Việt Bân nhìn vô số kim loại đã bao vây xung quanh mình, lại nhìn tang thi đã đuổi đến nơi chỉ có thể cắn răng liều mạng đánh qua.

Tang thi cấp ba cũng không phải chỉ có cái danh sức lực lớn vô cùng Việt Bân vừa phải gắng đỡ đòn vừa phải tránh các thanh sắt bay tới.


“Cậu nhanh lên một chút tôi sắp chống đỡ không nổi rồi.” Việt Bân hiện tại đã chật vật không chịu nổi, quần áo trên người đã sớm rách rưới không nhìn dạng vốn có, không thể che hết các vết thương chằng chịt phía dưới các mảnh vải vụn.

Minh Viễn im lặng không trả lời, tay vẫn tiếp tục múa trên bàn phím, mồ hôi chảy ròng ròng đã sớm ướt đẫm lưng anh.

Tang thi nhìn con mồi đang dần dần mất hết sức lực chiến đấu trước mặt vô cùng vui sướng, nó điều động tất cả các thanh kim loại đánh về phía Việt Bân.

Ngay khi các thanh kim loại như muốn đâm xuyên qua Việt Bân bỗng dưng hắn biến mất, vô số luồng điện cường đại đánh về phía tang thi.

Tang thi hơi khựng lại, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ từ cổ họng rồi im bặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận