Trùng Sinh Mạt Thế Cứu Vớt Boss Phản Diện

Tác giả: Mật Nhii

Hàn Tử Thiên tiến vào căn phòng đầu tiên gõ ám hiệu lên cửa, đây là Hàn Tử Thiên đã quy định trước, như vậy sẽ dễ dàng phân biệt được phòng nào có người bị nhiễm.

Bên trong truyền ra tiếng gõ ám hiệu đáp lại, Hàn Tử Thiên quay đầu lại ra hiệu mở cửa. Bên trong là một thanh niên cường tráng “Lão đại.”

“Vất vả cho cậu rồi cậu về phòng nghỉ ngơi một chút đi.” Nói rồi Hàn Tử Thiên mang theo người tiếp tục tiến đến các phòng khác. Hai phòng đầu đều không có chuyện gì mọi người đều ổn. Phòng thứ ba khi gõ ám hiệu trong phòng một mảng yên tĩnh. Mọi người nâng súng lên, chậm rãi mở cửa tiến vào chỉ thấy trên giường có một lão thẩm thẩm đang nằm yên, âm thầm thở phào tiến lại gần xem xét.

Thẩm thẩm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, phát ra một tiếng rống to. Đinh Hương đã có chuẩn bị trước mắt thấy thẩm thẩm định nhào qua cô bắt một phát xuyên qua đầu, nhìn thấy người ngã xuống mọi người lúc này mới giật mình. Hàn Tử Thiên cũng định ra tay nhưng thấy Đinh Hương chủ động cũng nhường cô.

“Chú ý một chút đừng có thất thần.” Hàn Tử Thiên dặn dò, mọi người vội vàng gật đầu có chút xẩu hổ, không quên cảm ơn Đinh Hương. May mắn phu nhân phản ứng nhanh không họ cũng bị cắn rồi.

Hàn Tử Thiên mang đội tiến đến các căn phòng khác hơn ba tiếng đồng hồ thì cũng giải quyết xong tất cả. Bên Việt Bân, Minh Viễn cũng đã xử lí xong, Hàn Tử Thiên sai người đào hố thu thập tất cả xác lại đem đi đốt. Sau khi thống kê lại số người bị lây nhiễm khá lớn hiện tại chỉ còn lại 93 người.


“Hiện tại mạt thế đã đến, mọi người cần phải chú ý nếu bị tang thi cào rất có thể sẽ biến thành tang thi nên làm việc phải hết sức cẩn trọng, Việt Bân đem những người còn sống sót phân phối lại nơi ở một chút.”

“Ân, lão đại.” Việt Bân đáp, lôi kéo Minh Viễn đi theo phụ giúp.

“Mọi người nghỉ ngơi đi bắt đầu từ ngày mai mọi người sẽ phải ra ngoài thích ứng với tình hình hiện tại.” Nói xong liền lôi kéo Đinh Hương về phòng.

"Bảo bối, em thấy thế nào rồi không sao chứ." Hàn Tử Thiên ôm Đinh Hương vào lòng hỏi.

Đinh Hương thấy hắn tỉ mỉ như vậy rất vui vẻ, bề ngoài cô tỏ ra trấn định nổ súng nhưng kì thật trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, bắn xong tay còn hơi run một chút vậy mà Hàn Tử Thiên vẫn có thể phát hiện được.

Sáng hôm sau, Hàn Tử Thiên lại một lần nữa chia đội tổng cộng tất cả có 93 người, trừ người già, phụ nữ và trẻ em thì còn 75 người. Một đội có 25 người, đội một do Hàn Tử Thiên chỉ huy, đội hai và đội ba lần lượt là Việt Bân, Minh Viễn.

Hàn Tử Thiên để đội ba ở lại tiến hành công tác bảo vệ khu biệt thự, đội một hai thì ra ngoài giết tang thi thu thập vật tư.

Tối qua Hàn Tử Thiên đã để Đinh Hương lấy ra mười chiếc Jeep để ở dưới hầm để xe, hiện tại hắn chưa muốn Đinh Hương để lộ không gian vội rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho cô.

Đinh Hương theo Hàn Tử Thiên lên xe ra ngoài. Hiện tại mắt trời đã lên cao, thời điểm đầu tận thế tang thi vẫn chưa kịp thích ứng với ánh sáng mặt trời lên số lượng tang thi không đông lắm.

Trên đường khắp nơi đều là cảnh tượng đồ vật bị đập phá hư hỏng, tang thi lắc đắc vài con đi qua đi lại. Qua cửa sổ, Đinh Hương nhìn thấy một tang thi ngồi ở ven đường bên cạnh một cái xác từ từ đưa tay ra móc ruột đưa lên miệng nhai nuốt máu tươi trào ra chảy xuống nền đất.


Tuỳ đã có chuẩn bị tâm lí trước nhưng Đinh Hương vẫn không thể ngăn được cảm giác buồn nôn ập tới, cô chỉ có thể quay đầu không nhìn tiếp cố gắng nhịn xuống.

Bên cạnh một ngõ hẻm, một người đàn ông vừa chạy vừa kêu cứu dẫn đến không ít tang thi đuổi theo anh ta, chẳng bao lâu anh ta bị bắt trở thành đồ ăn cho bọn chúng.

Đoàn xe của Hàn Tử Thiên gây động tĩnh khá lớn khiến cho đám tang thi chú ý tuỳ rằng chưa quên thuộc với ánh mắt trời nhưng tang thi vô thức chậm chạp vẫn chạy về phía thức ăn.

Tang thi dựa vào khứu giác và thính giác để phát hiện người, chúng vây quanh đoàn xe.

Hàn Tử Thiên thấy số lượng tang thi tiến lại cũng không phải quá nhiều liền hạ lệnh mọi người xuống làm quen.

"Không được nổ súng lấy dao ra, điểm yếu của tang thi là đầu."

"Rõ, lão đại."

Đinh Hương nắm chặt dao găm bước xuống xe, dùng súng bắn chết thì cô còn có thể nhưng trực tiếp ở cự ly gần như vậy cô vẫn rất sợ hãi.


"Hương hương, tiến lên thử đừng sợ, anh ở phía sau quan sát cho em." Hàn Tử Thiên ôm cô vào lòng nhẹ nhàng an ủi, rồi đẩy Đinh Hương đến trước mắt một tang thi đang bước tới.

"Gràooooooo...". Tang thi thấy con mồi liền gào thét nhào tới.

Đinh Hương nắm chắt dao găm hướng về phía phát ra tiếng gào chém qua, nhanh chóng chém đứt đầu tang thi, mùi máu tanh tưởi theo vết cắt bắn ra. Đinh Hương vội vàng né tránh.

Chưa đầy ba mười phút đã giải quyết xong, không có người nào bị thương Hàn Tử Thiên khá hài lòng với kết quả này. Hạ lệnh cho mọi người lên xe tiếp tục đi về phía trước.

...............

Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận