Trúc Mã Là Nam Thần

Editor:RG

Nhưng bây giờ trước mắt Trần Dục Sâm còn có một vấn đề.

Anh là đang trong kỳ nghỉ ba ngày, nếu không phải gần đây nghiên cứu chế tạo ra con chip gắn ở dưới da, và chỗ anh tới cũng đặc biệt, có lẽ phía sau anh đã như cũ có một chuỗi dài nhân viên cảnh vệ.

Nhưng vấn đề là, ba ngày nghỉ sẽ rất nhanh kết thúc, nếu anh không đúng hạn quay trở lại, nhất định sẽ có nhân viên cảnh vệ tới điều tra.

Mặc dù hôm đó toàn thành phố đều bị cúp điện ba giờ đồng hồ, hệ thống theo dõi có lẽ cũng đã bị tê liệt. Nhưng anh vẫn luôn tin là, trên thế giới này không có bức tường nào chắn được gió, để tránh phiền phức, không cần làm điều thừa thãi.

Trần Dục Sâm nhắm hai mắt, mày hơi nhăn lại, "Hệ thống, cậu có thể gửi một tin nhắn cho cô ấy không?"

"Có thể." Hệ thống nói.

Thật ra hắn càng muốn nói hắn là một hệ thống siêu cấp cường đại không có gì không biết, không có gì không làm được. Nhưng hắn không dám, suy cho cùng hắn cảm thấy tính tình vị chủ nhân này có chút đáng sợ, hắn chỉ là một hệ thống học tập yếu đuối thôi QwQ.

"Giúp tôi gửi cho cô ấy bốn chữ - giúp tôi xin nghỉ." Dường như nghĩ đến gì đó, đôi mắt trẻ con đen nhánh trầm tĩnh bỗng nhiên lóe lên, "Khoan đã, gửi cho cô ấy dãy số này, 457********"

Vì thế, vào lúc nửa đêm khi Lãm Nguyệt đang lướt Weibo, đột nhiên thấy một tin nhắn nhảy ra.

Là một tin nhắn mật mã bằng số, mật mã kiểu này nếu là người khác nhất định xem không hiểu, nhưng không may là, Lãm Nguyệt và Trần Dục Sâm từng ở cùng một chỗ huấn luyện, kiểu mật mã này là bọn họ yêu cầu huấn luyện viên dạy.

Lãm Nguyệt hứng thú, có việc gì mà anh dùng đến loại kỹ thuật bí mật này?

Xoay người lấy cái bút từ tủ đầu giường, lúc định bật đèn, chợt nhìn qua bé con đang nằm trên giường, nghĩ một chút, sau đó dưới ánh đèn yếu ớt từ di động bắt đầu viết viết vẽ vẽ, đến khi giải mã xong, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lập tức phát ngốc.

"Giúp tôi xin nghỉ."

Lãm Nguyệt:............

Cô ở dưới ánh sáng tối tăm của di động giải mã lâu như vậy, kết quả chính là cái này??!

Quả nhiên, suy nghĩ của nam thần người bình thường không thể hiểu được.


Tuy nhiên việc mà nam thần đã nhờ thì vẫn phải làm.

Nơi Trần Dục Sâm làm việc, thuộc về bí mật hàng đầu của quốc gia, người bình thường tuyệt đối không vào được, Lãm Nguyệt đương nhiên cũng không có quyền hạn này, cho nên lúc Lãm Nguyệt về nhà nói với ông nội muốn đến đó, rất rõ ràng thấy cơ mặt ông nội run lên, sau đó nỗ lực bình ổn hơi thở, làm ra dáng vẻ ôn hòa.

Cô dám cam đoan, nếu cô là con trai, tay ông nội nhất định là ngo ngoe một cái gậy phi lại đây.

"Cháu gái ngoan, cháu đến chỗ đó làm cái gì?"

Lãm Nguyệt ngồi ở phòng khách ăn một miếng dưa hấu, cũng không định dấu diếm, không chút để ý nói, "Trần Dục Sâm nhờ cháu giúp anh ấy xin nghỉ."

Cấp bậc như Trần Dục Sâm, gọi điện thoại xin nghỉ chắc chắn là không được, nếu bị bắt cóc thì sao, theo đó, người có quan hệ bình thường cũng không được.

Lúc Lãm Nguyệt nói ra những lời này, biểu tình trên mặt ông nội thành ra một lời khó nói hết.

Đã đến mức có thể giúp cậu ta xin nghỉ, ông có phải nên cùng lão cáo già họ Trần kia "tâm sự" một chút hay không.

Cuối cùng, ông nội vẫn đáp ứng thôi, Lãm Nguyệt là cháu gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã là tiểu công chúa của mọi người, các trưởng bối đối với cô trước nay không thể làm ra dáng vẻ nghiêm khắc được.

"Ta giúp cháu lấy giấy thông hành."

Ông tin tưởng cháu gái của ông.

Lúc này, em trai của Lãm Nguyệt, Chấp Tinh mồ hôi đầy đầu từ ngoài cửa tiến vào, nghe thấy mấy chữ giấy thông hành lập tức hưng phấn, cần phải sử dụng đến giấy thông hành đều là những chỗ cực kỳ bí mật, mà con trai thì luôn có khát vọng thám hiểm và lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

"Giấy thông hành gì? Cháu cũng muốn đi!"

"Đi cái gì mà đi!" Vốn dĩ đã nhịn từ nãy tới giờ, ông nội lập tức đen mặt, một gậy đánh qua "Đi sân sau chạy hai mươi vòng."

Chấp Tinh bị đánh vẻ mặt oan ức, đau khổ kêu, "Ông nội, cháu vừa mới về! Đã mệt muốn chết rồi!"

Cậu dám khẳng định một gậy này là ông nội không đành lòng đánh chị mình, cho nên mới xuống tay trên người cậu.

Ông nội thổi thổi râu, "Mới một chút như vậy đã mệt mỏi! Có còn là đàn ông hay không!"


Mới một chút?! Chấp Tinh che mặt, biểu hiện không thể tin nổi, "Cháu vừa mới chạy hai mươi dặm!!"

"Kêu cái gì mà kêu?!" Ông nội có chút chột dạ, nhưng ông tuyệt đối sẽ không nhận mình sai, nghiêm túc nói, "Tranh biện tội nặng thêm một bậc! Bốn mươi vòng."

Nói xong trừng mắt nhìn cậu, giống như cậu mà nói thêm một câu nữa là thành 60 vòng.

Chấp Tinh lập tức ngậm miệng, vẻ mặt sống cũng không còn gì luyến tiếc.

Không phải nói trọng nam khinh nữ sao?

Cậu ở cái gia đình này chính là một cây cỏ mềm, ai cũng có thể dẫm lên một chân, ngược lại chị gái chính là bầu trời mỹ ngọc, nâng niu ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt.

Lãm Nguyệt giải quyết xong đĩa dưa hấu, đem tóc vén ra sau tai, lộ ra dung mạo xinh đẹp như tranh vẽ, bàn tay trắng nõn nâng má.

A, làm con gái thật tốt.

Lãm Nguyệt cũng không ở lại nhà lâu, chỉ cùng ông nội nói thêm mấy câu, sau đó dưới ánh mắt lưu luyến không rời của ông rời đi.

Dù sao, cô là thừa dịp bé con trong nhà ngủ rồi ra ngoài. Tuy cô có kêu thím Vương qua trông coi, nhưng ngộ nhỡ có người tỉnh lại không nhìn thấy cô mà khóc nháo thì sao? Mặc dù mới ba ngày, bé con cũng có vẻ không thích khóc nháo.

Nhưng dù sao, cô đẹp như vậy.

............

Lúc về đến nhà, thím Vương từ bên trong đi ra đón.

"Tiểu thư, cô đã về."

Giày như thường lệ bị ném dưới đất, Lãm Nguyệt vuốt tóc, gật đầu với thím Vương. "Bảo bảo tỉnh rồi sao, có uống sữa hay chưa?"

Trên mặt thím Vương có chút khó xử.


"Cái đó...... Tiểu thiếu gia giống như không cho tôi chạm vào."

Thím Vương cũng rất bất đắc dĩ.

Bà cảm thấy đứa trẻ này rất thần kỳ, vốn dĩ muốn nhìn một chút bé con có họa bản đồ hay không, nhưng không có cách nào, chỉ cần bà vươn tay ra, mặc dù bé đang ngủ vẫn có thể lập tức trợn tròn mắt, sau đó khóc ré lên, đến khi bà thỏa hiệp thu tay lại, mới có thể nhắm mắt ngủ tiếp.

Quả thực giống như là ấn chuông cửa, bách phát bách trúng.

"Vậy sao?" Lãm Nguyệt cũng không nghĩ nhiều, trẻ con mà, khóc nháo tùy hứng không nói lý thật sự là quá bình thường "Không sao, để tôi."

"Phiền thím Vương nấu một chén canh trứng." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, "Trứng gà, còn những cái khác đều ở trong tủ lạnh."

"Vâng, khẩu vị tiểu thư vẫn như cũ chứ?"

"Ừ."

Thím Vương là người giúp việc cũ trong nhà, nhưng cô không thích có người xâm nhập vào lãnh địa của mình, đây là lần đầu tiên bà ấy tới nơi này.

Lúc cửa phòng ngủ mở ra, Trần Dục Sâm ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy một cô gái chân trần đi nhanh về phía anh.

"Bảo bảo! Nhớ chị không?!" Một cái hôn in ở trên mặt, cô gái tươi cười xinh đẹp, ngẩng đầu chọc chọc mặt anh.

Sau đó duỗi tay nhấc mền lên, kiểm tra tã giấy.

Thân thể Trần Dục Sâm cứng đờ, nhắm mắt nghiêng đầu đi, nhưng cũng không phản kháng chút nào.

Dù sao, ở trước mặt cô, thể diện gì đó nên mất thì cũng đã mất rồi, hơn nữa, nếu nhất đinh phải mất mặt, anh chỉ tình nguyện mất mặt ở trước mặt cô.

Thế nhưng, anh không biết rằng, có những lúc, đặc biệt rồi đặc biệt, địa vị ở trong lòng cũng liền thành độc nhất vô nhị.

Lãm Nguyệt rất nhanh tay, Trần Dục Sâm cũng không xấu hổ được bao lâu, tã giấy đã được đổi thành cái mới.

Như bình thường cho bé con ăn một chén canh trứng xong, Lãm Nguyệt đem bé đặt lên giường, "Bảo bảo, ngoan, ngủ thôi."

Thấy đôi mắt đen lúng liếng mở to nhìn cô, nghĩ một chút, cô lấy di động, tìm kiếm chuyện cổ tích dành cho trẻ con, "Hay là, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe nhé?"

Kể chuyện cổ tích nỗ lực học tập sao?


Biết Lãm Nguyệt chờ sau khi anh ngủ sẽ đi xin nghỉ cho anh, Trần Dục Sâm cũng không làm khó cô, không cảm xúc nhắm mắt lại, lần nữa chìm vào học tập.

Gương mặt khi ngủ của bé con rất xinh đẹp, bụng nhỏ theo hô hấp phình phình, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Lãm Nguyệt ngồi ở mép giường một lát, xác định bé con thật sự ngủ rồi, không có dấu hiệu thức dậy, mới yên tâm đi ăn cơm trưa, sau đó dặn dò thím Vương hai câu xong liền ra khỏi nhà.

Dưới lầu, người mà ông nội sắp xếp cho cô đã đến.

Nơi đó không phải nơi mà người bình thường sẽ biết địa chỉ, nên tài xế cũng chỉ đưa Lãm Nguyệt đến một nơi nào đó. Ở đó, một người trên vai có gạch gạch sao sao đang chờ cô.

"Chú hai." Lãm Nguyệt đi qua, không cần nói cái gì mà làm phiền chú.

Người một nhà không cần nhiều lời khách sáo.

"Ừ." Nhìn thấy khuôn mặt yêu kiều của Lãm Nguyệt, nét mặt chú hai lập tức ôn hòa lại một chút, tiểu công chúa mềm mại đáng yêu này, cả nhà bọn họ ai cũng đều hận không thể nâng niu ở trong lòng bàn tay.

"Đi theo chú." Chú hai mang theo Lãm Nguyệt ngồi lên một chiếc xe khác, lấy ra một mảnh vải màu đen, giọng nói hết sức nhu hòa, "Đây là quy củ."

Lãm Nguyệt không nói gì liền nhận lấy quấn quanh mắt mình, còn cố ý sờ sờ, tìm một chỗ mềm mại, "Vừa đúng lúc, cháu muốn ngủ một lát."

Biết càng nhiều trách nhiệm càng nhiều, so với kiềm chế tò mò mà tương lại dễ dàng hoàn toàn không đáng so sánh.

Khuôn mặt chú hai hiện lên vẻ tán thưởng, nét mặt không tự giác lại dịu dàng hơn một chút, cháu gái của hắn rất hiểu chuyện.

Lúc này mới có thể nhìn ra khuôn mặt hai người có chút giống nhau.

Tối hôm qua Lãm Nguyệt ngủ rất muộn, sáng sớm lại trở về nhà cũ một chuyến, thật sự có chút mệt. Mang bịt mắt được hai phút, liền chìm vào giấc ngủ.

Đến khi cô tỉnh lại, là bị chú hai đánh thức.

"Lãm Nguyệt, tới rồi."

"Tới rồi ạ?" Lãm Nguyệt tháo bịt mắt, mở cửa xuống xe.

______

Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận