Trong Thôn Có Một Cô Nương


Hai người quay về thôn Lạc Khê trên con đường ngày trước.

Ven đường vẫn là những ngọn núi kia, những cây cổ thụ đó, những đóa hoa vàng nở dọc đương đi làm rung động lòng người.

Lại bắt gặp trên đường đi những chiếc xe trâu cứng nhắc, những thôn dân mặc trên người áo gai.

Cái cảnh mộc mạc mà rất quen thuộc này vừa xa xôi lại vừa rất chân thật.

Suốt một đường đi tới, trong lòng Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù xúc động thật lâu.

Đối với mảnh đất đã sinh ra và nuôi mình lớn lên này, tốt hay không tốt, bây giờ đều không quan trọng nữa.

Dẫu có đôi chút dè chừng đấy, thì trong lòng vẫn không ngừng quyến luyến cùng sở hữu.

Dẫu được sống trong những bức tường huy hoàng của cung điện, giữa chốn kinh sư người đến người đi, được sống trong cảnh ăn ngon mặc đẹp, ngồi trên địa vị chí cao vô thượng, cũng không thể bù đắp được cái bình lặng trong thôn nhỏ kia.

Cái thôn nhỏ nằm bên cạnh con suối Lạc Khê thanh tịnh cùng người trong thôn chất phác, cho dù đó có là cái thôn đã mang đến cho các nàng những kỷ niệm không mấy tốt đẹp khi còn nhỏ.

Bây giờ, khi Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù một lần nữa bước chân lên cái mảnh này, những rung động trong nội tâm vẫn khắc sâu như cũ.

Đưa tầm mắt nhìn về phía xa thì có thể nhìn thấy mấy cái nấm đất nho nhỏ, nơi đó là nghĩa địa của Trịnh gia.

Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cố Tiểu Phù, dịu dàng, bình tĩnh.

"A Nguyên, ta còn nhớ rất rõ ngày ấy là vào chạng vạng tối, trời đã sắp tối rồi, ta bị người ta làm cho không còn đường sống.

Là ngươi từ trên trời giáng xuống cứu lấy ta." Cố Tiểu Phù mềm mại tựa bên bờ vai của Lục Nguyên Sướng, nhớ lại chuyện trước kia.

"Ta cũng nhớ rõ đêm đó một mình ngươi sờ soạng tìm được tới nhà, trên người ngươi đầy mồ hôi và sương mù, lại duy chỉ có không thấy nước mắt.

Khi đó trông ngươi rất sợ hãi, nhưng ánh mắt của ngươi lại cực kỳ kiên định, nhất là khi ngươi nói sẽ vì ta mà trông coi Lục gia.

Những chuyện đó thì cả đời này ta đều không quên được." Lục Nguyên Sướng hôn hít cái trán trơn bóng của Cố Tiểu Phù, nói như nỉ non.

"Ta vẫn nhớ chuyện ngươi đi Trịnh gia đem ta mua về, ta cũng còn nhớ lần đầu tiên trong đời được ăn thịt tại nhà Dương đại nương.

Ta cũng nhớ lần đầu tiên bước chân vào nhà, thấy nơi đó loạn đến như cái ổ chó.

Ta cũng nhớ chuyện ngươi đánh được con chồn muốn cho ta làm cái mũ." Cố Tiểu Phù vừa cười đến là ngọt ngào vừa nói.

Trong cái thôn này, có quá nhiều kỷ niệm tốt đẹp để cho nàng cùng Lục Nguyên Sướng nhớ lại.

"Phù nương, ngươi biết không, khi phải sống một mình thì có bao nhiêu cô đơn.

Kể từ khi ngươi đến rồi, ta đã cảm thấy mỗi một ngày đều có hi vọng.


Buổi sáng, ngươi tiễn ta ra ngoài đi săn thú, dặn dò ta mọi sự phải hết sức cẩn thận, buổi tối, khi ta cầm theo con mồi mang về nhà, từ xa nhìn thấy ống khói nhà mình có khói bay lên, trong nhà có nước ấm, cơm nóng, lại còn có ngươi nữa.

Tuy rằng ngươi lời nói không nhiều lắm, nhưng sẽ luôn lặng yên chăm sóc ta.

Khi ta đọc sách, ngươi sẽ ở bên thêu thùa may vá, ta luyện võ, ngươi giặt quần áo váy, ban đêm trên giường có thêm một người.

Tất cả những điều này đều khiến trong lòng ta vô cùng ấm áp."
"Lúc trước ta còn cho rằng ngươi là nam tử, vài đêm đầu còn không dám cả nhắm mắt ngủ!" Cố Tiểu Phù ghé miệng sát vào bên tai Lục Nguyên Sướng rồi khẽ nói một câu như vậy, khiến cho Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà bật cười thật to.

Đúng rồi, Cố Tiểu Phù ấy vậy mà lại là do Lục Nguyên Sướng nàng một tay nuôi lớn đó nha.

Tự tay Lục Nguyên Sướng còn làm đồ nguyệt sự cho Cố Tiểu Phù mang đây!
"Những năm sau này nếu không phải chiến tranh thì cũng phải xử lý chính sự, ta đã để cho ngươi phải khổ sở rồi." Lục Nguyên Sướng rất áy náy.

Cho đến khi thành người trung niên rồi, mới thực hiện được lời hứa là mang Cố Tiểu Phù hồi hương.

"Không khổ sở, chỉ cần là được đi theo ngươi, ăn trấu nuốt bùn ta đều nguyện ý.

Huống chi trong những năm này ngươi cũng ngày ngày đều ở bên cạnh ta, đối đãi ta trước sau như một, cố gắng hết sức như vậy là đã đủ rồi."
Con người ta có lẽ mới đầu vẫn luôn tốt, nhưng gặp phải cảnh ngộ sẽ trở nên thay đổi, đặc biệt là trước sự hấp dẫn của tiền tài cùng quyền thế, lúc đó tuyệt đại đa số người đều khó có thể còn giữ được tâm tính ban đầu.

Lục Nguyên Sướng lên làm Hoàng đế, nếu đó là một nam nhân khác hoặc nữ tử khác, với quyền lực khống chế được cả Đại Đường trong tay như vậy, thân phận nữ nhi như nàng căn bản không tính là cái gì.

Thế nhưng, Lục Nguyên Sướng lại đơn giản chỉ cần đứng vững rồi tạo áp lực với triều thần, kiên định với lời hứa hẹn lúc trước.

Đây đối với Cố Tiểu Phù mà nói, cực kỳ đáng quý.

Lục Nguyên Sướng cười khẽ một tiếng, nàng cũng tiến đến bên tai Cố Tiểu Phù, chỉ có điều lời được nàng nói ra, lại khiến cho Cố Tiểu Phù xấu hổ đến đỏ mặt.

"Ta mang theo cả [Trong sáng] đây rồi."
Cố Tiểu Phù nghĩ đến [Trong sáng] mà thật sự là xấu hổ đến chết đi được.

Trải qua hơn mười năm dùng đến, hôm nay trông [Trong sáng] đã có chút tàn tạ, các góc của cuốn sách...!đã bị mòn sờn.

Có những trang vì hợp tâm ý của cả hai người, khi lật tới đây sẽ thấy nhiều chỗ trên đó còn lưu lại không ít ấn dấu vết nước.

Nếu như có ai đó nhìn thấy, người ta cũng sẽ hiểu ra cuốn sách này không thể có chuyện không thường xuyên được mở ra quan sát để luyện tập.

Nếu không như thế thì làm sao lại biến thành bộ dáng như vậy?
"Một đống tuổi rồi đấy, vậy mà còn không đứng đắn!" Cố Tiểu Phù đánh liên tục lên vai Lục Nguyên Sướng mấy cái.

Thấy Lục Nguyên Sướng khàn giọng nhếch miệng giả bộ đáng thương, tuy rằng Cố Tiểu Phù biết rõ dù cho mình có đánh mạnh thêm chút nữa thì đối với Lục Nguyên Sướng mà nói cũng không coi là cái gì, nhưng khi nhìn thấy nàng làm ra vẻ nhăn mặt xin khoan dung thì lại không nỡ tiếp tục hạ thủ.

Lục Nguyên Sướng chính là số mệnh của mình, sự thật là Cố Tiểu Phù đau lòng Lục Nguyên Sướng so với hai cái khuê nữ lại còn nhiều hơn.

Nếu không phải như vậy, làm thế nào nàng lại có thể buông tha hai cái hài tử để đi theo Lục Nguyên Sướng du ngoạn khắp Đại Đường như vậy được đây? Cố Tiểu Phù có cảm giác mình không phải là một mẫu thân tốt, mà những thứ này đều là do Lục Nguyên Sướng làm hại, nhưng lại không nỡ đánh nàng tiếp.


Thẹn quá hoá giận, nàng đẩy vòng tay đang ôm ấp của Lục Nguyên Sướng ra.

Làm phu thê đã nhiều năm, nên hai người sớm đã tâm hữu linh tê, trước mặt Cố Tiểu Phù, Lục Nguyên Sướng vẫn luôn luôn da mặt dày như vậy, nên nàng nghiêm mặt không cho người này dụ dỗ.

"Chỉ biết khi dễ ta mà thôi.

Giữa ban ngày ban mặt mà vẫn cố sức nói mê sảng!"
"Được rồi! Được rồi! Ta sẽ không nói nữa.

Chờ đến buổi tối rồi ta hãy nói."
Hai người cứ một đường cười đùa như vậy, rút cuộc rồi cũng về tới thôn Lạc Khê.

Nhận được tin này nhị lão Dương gia cùng một đám nô bộc cùng túm tụm ở trước cửa thôn trông ngóng.

"Dưỡng phụ, dưỡng mẫu, A Nguyên đã trở về."
"Dưỡng phụ, dưỡng mẫu, trong những năm này con dâu đã không có ở bên người các ngài để hầu hạ, con dâu thật bất hiếu."
Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, hai người cùng song song quỳ ở trước mặt nhị lão Dương gia, cung kính dập đầu.

"Các ngươi hai cái hài tử này, tại sao đi lâu như vậy mà không chịu về? Dưỡng mẫu đã cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại các ngươi nữa." Dương đại nương kích động đến nước mắt tuôn rơi đầy mặt, mỗi tay ôm một người, không nhịn được mà đưa tay vuốt ve gương mặt của các nàng.

Bộ dạng thì vẫn không thay đổi bao nhiêu, chính là trở nên thành thục hơn nhiều.

Đến cùng thì năm tháng không buông tha người nào cả.

Bọn nhỏ đã trưởng thành, mà mình cũng già đi rồi.

Hôm nay tóc Dương đại nương đã trở nên trắng xoá, tuy rằng thời gian qua cuộc sống tốt hơn rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ về Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù, mà một khi người già có tâm sự, sẽ bị già đi rất nhanh.

Lục Nguyên Sướng và Cố Tiểu Phù nằm trong ngực Dương đại nương, cũng cùng rơi lệ.

Hai người không hề nhận được lời oán trách mình bất hiếu đã đành, lại còn để cho lão nhân gia phải lo lắng.

"Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi! Lão bà tử, nhanh nhanh cho hai đứa nhỏ đứng lên đi." Dương Minh thấy đám gia phó đứng chung quanh mình bởi vì thấy Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù quỳ xuống đất, bọn hắn cũng quỳ xuống, mà người một nhà Dương Vinh cũng quỳ xuống, chỉ còn lại hai người bọn hắn là vẫn đang đứng đấy, nên mới từ trong tưởng niệm mà hồi phục tinh thần lại.

Cho dù có là dưỡng phụ dưỡng mẫu, thì bọn hắn cũng không có tư cách để cho Hoàng đế, Hoàng hậu phải quỳ xuống như vậy.

"Ta đây đúng là một cái lão bà tử mà.

Lớn tuổi rồi, trở nên hồ đồ rồi! Các ngươi mau đứng lên đi." Dương đại nương tự tay đem hai người nâng dậy, vừa tỉ mỉ giúp các nàng phủi đi lớp đất bụi bám trên đầu gối vừa nhìn nhìn chung quanh, nàng hỏi: "Trứng Gà cùng Tiểu Tiểu đâu?"
"Dưỡng mẫu, Trứng Gà cùng Tiểu Tiểu đều ở lại kinh sư, hiện tại chỉ có ta cùng A Nguyên đến thôi." Cố Tiểu Phù trả lời.

"Các ngươi đúng là hai đứa mãi không chịu lớn mà.

Từ nhỏ không có ai dạy bảo, vậy nên không biết thế nào mới là làm cha làm mẹ.


Chúng nó mới được bao nhiêu, sao các ngươi lại cam lòng đem các nàng ném đi như vậy? Trở về quê hương cũng không thèm mang theo để cho ta nhìn.

Chuyến đi này của Trứng Gà chính là năm sáu năm, Tiểu Tiểu thì từ khi sinh ra ta liền không thấy.

Thật đáng thương cho hai tôn nữ của ta, sống ở trong kinh không cha không mẹ, làm sao mà có được ngày tốt lành." Lớn tuổi rồi, không khỏi thích lải nhải, không khỏi muốn được gặp tôn bối.

Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù nghe thấy như vậy thì đều rất lúng túng.

Các nàng cũng không thể nói rằng để Trứng Gà ở lại là vì thay mình giám quốc, còn các nàng lại trộm chạy ra ngoài rong chơi.

Cũng còn may là Dương đại tẩu lanh lợi, tranh thủ thời gian nháy mắt ra hiệu cho Đản Đản dẫn theo vợ, cháu nội cùng với muội muội đệ đệ tiến lên bái kiến nhị lão Dương gia.

Đến lúc này mới đem được chủ đề dời đi, một đoàn người kéo nhau trở về tổ trạch.

Tổ trạch của Lục thị hôm nay được xây dựng lại vô cùng rộng lớn, phải chiếm đến hơn nửa thôn Thạch Khê, Dương gia ở trong tòa nhà về phía tây, còn chính viện được giữ lại cho Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù.

Đông viện được hợp với Lạc Khê, nơi đó được trồng không ít hoa cỏ cây cối, cảnh quan vô cùng lịch sự, tao nhã.

Sau khi trở về thôn, hai người đã không còn là Hoàng đế cùng Hoàng hậu nữa.

Cố Tiểu Phù dẫn Dương gia phu nhân đi vào phòng bếp nấu cơm, còn Lục Nguyên Sướng lập tức cùng Dương Minh, Dương Vinh nói qua về tình hình quanh thôn.

Hiện tại người trong thôn đều đã chuyển đến ở các thôn lân cận, trước khi chuyển đi Dương Minh đã đứng ra chủ trì cho bọn họ không ít ngân lượng.

Những người từng là tá điền của Lục gia giờ đều trở thành quản sự của Hoàng trang, phân tán đến ở tại các Hoàng điền chung quanh.

Cố gia trôi qua rất là náo nhiệt, đó là nhờ có thiện ý của Dương gia.

Tuy rằng Cố gia đối với Cố Tiểu Phù không tốt, nhưng Dương Minh cũng cảm thấy Cố gia vẫn luôn có một phần công ơn nuôi dưỡng, nên bình thường có chăm sóc đôi chút cũng là hợp lẽ.

Người Cố gia cũng khá là trung thực, bọn họ rất hối hận vì đã cay nghiệt với Cố Tiểu Phù để rồi làm tổn hại đến vận thế của Cố gia.

Nhưng vì sợ uy thế của Lục Nguyên Sướng, tuy rằng nhà bọn họ bởi vì có quan hệ với Cố Tiểu Phù mà được Huyện lệnh cùng Dương gia chiếu cố, nhưng bọn hắn cũng không dám gây chuyện thị phi.

Việc có được ngày tháng tốt lành như hôm nay cũng không dễ, nên biết quý trọng thì vẫn hơn.

Hai đứa con trai của Hoa nhị lang hiện nay đều cùng làm quản sự tại quý phủ của Dương Vinh, đều đã cưới vợ, có gia đình riêng của mình.

Con trai lớn nhất của hắn sinh được một đứa cháu trai.

Bởi vì nhân chuyện thôn Lạc Khê dời hộ, Hoa gia dứt khoát dọn đi vào thành Lâm Xuyên làm người trong thành.

Chỉ đến khi Lục Nguyên Sướng thấy rằng thôn dân của thôn Lạc Khê đều đã được thu xếp thỏa đáng thì mới yên tâm.

Dân tâm bất ổn thì xã tắc bất ổn, nàng không thể bởi vì nhà mình muốn xây dựng từ đường Hoàng trang mà cưỡng ép chiếm không phòng ốc, ruộng đồng của thôn dân được.

Rồng ruộng là căn cơ của dân chúng, không có ruộng đồng thì không thể không chết đói.

Lục Nguyên Sướng tỏ ra rất thỏa mãn với những biện pháp an dân đã được Dương Minh thi hành trong những năm qua.

Rút cuộc bản thân vốn xuất thân từ bình dân, hiểu được thế nào là thương cảm dân chúng, vì vậy mới chủ trương nhẹ dao mỏng phú, cổ vũ sinh dục, đại lực khai hoang, khởi công xây dựng thuỷ lợi, phát triển thương lượng mậu, coi trọng giáo dục, cai trị thanh liêm, quân đội tinh giản.

Sau mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức, Đại Đường xác thực so với Đại Chu mới thật sự là nhân tâm.


"Lão đầu tử, hãy để cho A Nguyên nghỉ ngơi một chút, đến lúc dùng cơm rồi." Dương đại nương kêu mấy người ngừng nói chuyện, lệnh mấy phu nhân của Dương gia đem cơm canh bưng lên.

Lục Nguyên Sướng đến bên mâm cơm, vừa thấy liền hết sức vui vẻ.

Có thịt kho tàu cùng thịt dê hầm, rau dại xào, măng tươi xào thịt băm, rau cải nấu canh đặc, đều là những món ngày xưa mình thích nhất.

"Vẫn chỉ có dưỡng mẫu hiểu rõ ta nhất." Lục Nguyên Sướng khoe khoang.

"Những thứ này đều làm theo yêu cầu của Phù nương cả đấy, lão bà tử đều mặc kệ mấy chuyện này." Dương đại nương cười ha hả mà nhìn toàn gia.

Nàng thầm nghĩ nếu như có cả Trứng Gà và Tiểu Tiểu cùng trở về, cả nhà bọn họ liền đầy đủ.

Bởi vì trong lòng cao hứng, bữa cơm này Lục Nguyên Sướng ăn thêm được một chén cơm, sau khi ăn xong thì nhìn Dương Vinh dạy hai đứa con trai.

Lực học của Đản Đản không được, nhưng Đậu Đỏ lại học đâu biết đấy, nàng liền giao cho Dương Vinh mau chóng đem Đậu Đỏ đưa vào trong kinh, cho gia nhập vào quốc Học Viện để theo nghiệp đèn sách.

Chờ thêm vài năm nữa, cho đến khi học hành tài liền có thể cho ra bên ngoài làm Huyện lệnh.

Lại để cho Trứng Gà để ý theo dõi, chờ cho hắn tích lũy được chút ít kinh nghiệm thi hành biện pháp chính trị rồi chậm rãi lên chức, chừng hai mươi năm sau là đã có thể trọng dụng được rồi.

Vô công không phong hầu, đây đã là luật định của Đại Đường.

Bản thân Dương Vinh vì dựa vào quan hệ, nên được Lục Nguyên Sướng phong làm thành nghĩa bá, tước vị đương nhiên được truyền cho con trai trưởng Đản Đản, còn con út nếu có thể ra làm quan, dĩ nhiên là không thể tốt hơn được rồi.

Sau khi người một nhà cùng nhau trò chuyện ôn lại câu chuyện chia lìa trước đây, không bao lâu liền thấy đêm đã về khuya.

Dương đại nương đau lòng Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù một đường vất vả, liền thúc giục mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.

"Phù nương, chờ đến khi ta trợ giúp Trứng Gà chinh phục được triều đình, chúng ta liền tới đây sống nốt quãng đời còn lại có được không?" Lục Nguyên Sướng vừa vuốt bả vai trắng nõn của Cố Tiểu Phù vừa nói.

"Được thôi! Nhưng mà ta muốn nhìn thấy ngươi mặc nữ trang." Cố Tiểu Phù lắc mông, trở mình lại để cùng Lục Nguyên Sướng mặt đối mặt.

"Chuyện này thì đáng là gì, trên núi Huyền Vân Trứng Gà còn có một chỗ ở, chỗ đó rất đẹp, tĩnh mịch, lịch sự lại tao nhã, không có ái tới quấy rầy.

Chúng ta chỉ cần đến đó ở thì tốt rồi." Lục Nguyên Sướng ngửi thấy trên người Cố Tiểu Phù mùi hương thoang thoảng thì cảm thấy rất muốn hưởng thụ một phen.

"Núi Huyền Vân? Nhưng ta lại không thể đi lên trên đó được." Thân là người của thôn Lạc Khê, Cố Tiểu Phù biết rõ núi Huyền Vân cực kỳ hiểm trở.

"Còn có ta đây, chờ đến sáng mai ta sẽ mang ngươi lên núi.

Chúng ta sẽ đi săn.

Ta sẽ săn cho ngươi một con bạch hồ kiêu ngạo để làm áo khoác, nhìn đã đẹp lại còn ấm áp." Lục Nguyên Sướng khoe khoang.

"Được đấy! Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, ta lại chưa từng được thấy ngươi đi săn đây." Cố Tiểu Phù là người biết nghe lời phải, hơn nữa, quả thật nàng rất muốn nhìn xem Lục Nguyên Sướng là như thế nào khi đi săn.

Trước khi tòng quân, Lục Nguyên Sướng đã là thợ săn giỏi nhất trong mười dặm tám thôn, trong nhà không bao giờ thiếu thịt ăn, năm đó Cố Tiểu Phù đã cực kỳ sùng bái Lục Nguyên Sướng.

Lục Nguyên Sướng cảm nhậ được bàn tay nhỏ bé của Cố Tiểu Phù đang khẽ lướt ở trên người mình, trong lòng liền cảm thấy ngứa ngáy, nàng nói mà giọng khàn khàn: "Trời tối rồi, chúng ta nên luyện một chút [Trong sang] đi thôi!"
Không chờ cho Cố TiểuPhù đồng ý, Lục Nguyên Sướng đã lập tức đứng dậy, chỉ sau vài động tác đã lột hếtcác thứ có trên người.

Dưới ánh trăng sáng ngời Cố Tiểu Phù xấu hổ cố làm ra vẻnghiêm mặt nhìn vào hai con mắt đang sáng lên lấp lánh của Lục Nguyên Sướng, nànggắt giọng: "Lưu manh!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận