Trọng Sinh Vì Em Anh Nguyện Hủy Diệt Cả Thế Giới


BAR WE (Một nơi tụ tập của bọn nhà giàu)"Này Thiên, Lãnh có vợ thật sao" người nói là cô nàng duy nhất trong nhóm-An Nhi, thân hình quyến rũ, đôi môi đỏ gợi cảm, đôi mắt hoa đào như biết nói."Nghe lão tam nói vậy, tôi cũng không biết" Hàn Thiên tiếp tục quay sang hỏi người bên cạnh."Cố Chương, còn cậu""Tôi cũng không rõ" Bề ngoài Cố Chương tỏ ra rất bình thản nhưng trong lòng hắn bay giờ đang bổi bảo, nếu Cố Lãnh có vợ vậy kế hoạch của hắn càng khó thực hiện hơn.Mọi người đang nói chuyện thì cánh cửa phòng mở ra, bước vào là hai chàng trai cùng một cô gái, nhan sắc thì không cần phải nói.

Bước vào phòng ngồi xuống ghế.An Nhi lên tiếng đầu tiêng"Lão đại, lão tam, hai người tới rồi" rồi nhìn về phía cô gái đang ngồi cạnh Cố Lãnh "Đây chắc là chị dâu rồi, chào chị dâu, em là em út của nhóm, An Nhi""Chào chị dâu, em là lão nhị, Hàn Thiên""Xin chào, Lão tứ, Cố Chương""Chào mọi người, tôi là vợ của Lãnh, Triệu Nguyệt, sao này nhờ mọi người chỉ giáo nhiều hơn" cô mỉm cười dịu dàng, khách khí nhìn bọn họ."Chỉ giáo gì chứ chị dâu, chúng em không dám đâu" An Nhi lên tiếng xóa đi bầu không khí gượng gạo này, cô thật sự rất thích Triệu Nguyệt nhìn cô ấy giống như thiên thần vậy."Đúng đó chị dâu, người một nhà cả mà, không cần phải khách khí như vậy" Hàn Thiên cũng nói hùa theo."Cảm ơn mọi người"Cốc....Cốc....Cốc" Thưa quý khách, tôi mang đồ ăn mọi người gọi ạ" nói rồi mở cửa mang rượu, nước cam, trái cây....!vào, rồi nhanh chống đi ra."Nào, nào, chị dâu cùng uống một ly" Hàn Thiên rót rượu cho mọi người."Không cần rót cho cô ấy" Cố Lãnh từ nãy giờ không lên tiếng, giờ cũng mở miệng."Lão đại à, chỉ một ly thôi cũng không được à""Cô ấy không thể uống rượu" anh còn nhớ kiếp trước Ruby có nói cô bị dị ứng với cồn."Em uống nước cam này đi" ánh mắt hết sức ôn nhu nhìn cô."Vâng" cô mỉm cười ngọt ngào nhìn anh."Này, này, một đám cẩu đọc thân chúng tôi còn ở đây đó" An Nhi không khách khí lên tiếng.

Bọn họ cũng ngạc nhiên, khi lão đại của họ lại có thể ôn nhu với một người như vậy.


Đúng là không ai là người bình thường khi yêu.Anh chỉ công khóe môi rồi tiếp tục lấy trái cây đút cho cô, không quan tâm gì đến cẩu đọc thân bọn họ."Ôi lão thiên của tôi ơi! đây chắc chắn không phải Cố Lãnh, ông mau trả Cố Lãnh lại cho chúng tôi" Hàn Thiên ngửa đầu lên trời khóc than.An Nhi cũng bó tay.

Cô nói "Lão tam, sao anh không nói gì đi"Lục Hạo nhìn họ với ánh mắt cam chịu số phận."Tôi quen rồi" một câu này của Lục Hạo cũng khiến họ hiểu Cố Lãnh yêu thương, chiều chuộng Triệu Nguyệt như nào, haizzz chỉ tội cho họ sau này phải bị nhét một đống cẩu lương.Đang nói chuyện bỏng tiếng chuông điện thoại của Lục Hạo vang lên."Tôi nghe,...!được, tôi biết rồi" quay sang ra hiệu với Cố Lãnh, mọi người ai cũng hiểu nếu lão đại không muốn cho họ biết họ cũng không tò mò nhiều.


Tuy nói bọn họ là anh em chí cốt, nhưng quy tắc thì không thể bỏ được.Cố lãnh dịu dàng xoa đầu Triệu Nguyệt"Anh ra ngoài có chút việc, em ở đây chơi với họ, nếu họ ức hiếp em thì nói với anh""Vâng""Ngoan" rồi đặc lên trán cô một nụ hôn.

Anh biết bây giờ không phải lúc thích hộp nói với họ."Ông trời ơi! con không muốn sống nữa!" An Nhi đau khổ khi bị nhét một họng cơm chó."Tôi thật tò mò, cô làm cách nào quyến rũ được lão đại a?" Giọng Cố Chương đầy mỉa mai hỏi cô."Cố Chương""Cố Chương"Cả Hàn Thiên và An Nhi đòng thanh gọi hắn, ý bảo hắn không được nói bậy."Liên quan gì đến anh" cô lạnh giọng đáp trả.

nói tiếp "Chẳng lẽ, anh cũng muốn quyến rũ chồng tôi?" vừa nói cô vừa cười lạnh.Cố chương cùng mọi người đều ngạc nhiên khi cô thây đổi như vậy.Cảm thấy nhiệt độ trong phòng ngày càng giảm, Hàn Thiên lên tiếng"Mọi người giờ là người nhà cả, đừng như vậy, chị dâu, Cố Lãnh chỉ đùa thôi, chị đừng xem là thật, hahaha"Gương mặt cô đã trở nên lạnh lùng không còn chút nét tươi cười dịu dàng lúc nãy."Người nhà? tôi nhớ chúng ta không thân đến mức gọi là người nhà!Tiện thể, tôi cũng nói luôn, trước khi tôi xác định lòng trung thành của các người dành cho Lãnh, thì tôi sẽ không tin bất cứ ai! ".Không khí càng ngày càng căn thẳng Hàn Thiên, An Nhiên cũng không biết nói gì hơn, Cố Chương thì vẫn trầm mặt.


Thời gian cứ thế trôi qua với bầu không khí hết sức gượng gạo.Bỏng nét mặt và giọng điệu của cô lại trở lại như lúc đầu."Mong sau này mọi người có thể kể cho tôi biết nhiều điều hơn về Lãnh"Cửa phòng mở ra Cố Lãnh cùng Lục Hạo bước vào.Hàn Thiên, Cố Chương, An Nhiên không hẹn mà có cùng suy nghĩ ' Tốc độ lật mặt gì vậy trời, mà sao cô ấy biết lão đại sắp vào, thật không đơn giản'"Ông xã, anh quay lại rồi" cô tươi cười ngọt ngào với anh."Nãy giờ em có ngoan không?""Em ngoan mà, không tin anh hỏi mọi người đi" cô quay sang ba người Hàn Thiên "Đúng không?"Hàn Thiên là người phản ứng nhanh nhất"Đúng, đúng a" tiếp theo là An Nhi và Cố Chương cũng gật đầu hùa theo.Nhìn vẻ mặt của họ anh cũng đoán ra được phần nào rồi, vì anh biết, chỉ có khi có anh, cô mới thể hiện là mình cùng họ rất hòa hợp với nhau thôi.

Anh cũng chỉ biết cười trừ."Cũng trễ rồi, mọi người cứ chơi đi, tôi cùng bà xã về đây""À, ừ, tạm biệt" cả ba người cùng trả lời.Thấy vậy anh cũng chỉ biết lắc đầu.Anh cùng cô quay về nhà.Trong xe...."Ông xã, mai em có hẹn với bạn cùng nhau đi chơi, anh cho em đi nha""Với ai, anh có biết không?""Là Ruby, cậu ấy mới đến, nên em muốn đưa cậu ấy đi chơi""Được rồi, nhớ cẩn thận là được""Hihi, em biết ông xã thương em nhất mà""Nhưng mà ngày mai anh phải xa em một thời gian khá dài, em định bù đắp gì cho anh đây? hửm?""Em....em....không biết" cô nâng mắt nhìn anh như một chú thỏ con đang bị ức hiếp, khiến anh ngứa ngáy trong lòng.Thấy ánh mắt như sói nhìn con mòi của anh, chợt cô cảm thấy lạnh sống lưng, vội nói."Ông xã, em phải dưỡng sức mai mới đi được, em hứa sẽ bù cho anh sau, được không?""Cũng được"---------------------------------------------------------------------------------------"Bà xã, 7 giờ rồi, dạy ăn sáng nào, hôm nay em có hẹn không phải sao?""Em không ăn đâu, cho em ngủ thêm chút nữa" cô vớ lấy chăn trùm kín người."Không được, nhịn ăn không tốt cho cơ thể""Lát nửa em cùng Ruby sẽ ăn mà""Cũng không được, tới lúc đó thì quá trễ, ngoan! nghe lời anh, dạy đi nào" xong anh bế cô vẫn còn trong cơn ngáy ngủ vào phòng vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi mọi chuyện thì bế cô xuống nhà đút cô ăn sáng.


Đến 7h30"Anh đi làm đây, em đi chơi vui vẻ, nhớ cách 30 phút phải nhắn cho anh một tin, anh phải xác nhận em vẫn an toàn mới được""Em nhớ rồi, anh nói cái đó từ hôm qua rồi mà""Được rồi, anh đi đây, tạm biệt" nói rồi cuối người hôn tạm biệt với cô."Bey bey ông xã" Cô cũng ngồi vào xe."Đến nhà Ruby" nói với Phong Sát."Vâng, chị dâu"------------------------------------------------------------------------------------------"Đến rồi, chị dâu""Ừ""Alo, Ruby, cậu chuẩn bị xong chưa, mình đang ngoài cổng đây""Nguyệt à, hôm nay chắc mình không đi được rồi, xin lỗi cậu nha" giọng cậu có chút mệt mỏi, cô lo lắng hỏi."Cậu bệnh à? nghe giọng cậu mệt mỏi vậy?""Không phải, mình vẫn ổn, chỉ là.......l.....""Có chuyện gì à""Thật ra, tối qua Eric đã đến đây nên....""Không phải cậu nói máy ngày nữa Eric mới đến sao?""Mình cũng ngạc nhiên như cậu vậy, tối qua mình bị anh ấy hành cả đêm mới chợp mắt được một chút, nên là hẹn cậu ngày khác nha, mình xin lỗi""Xin lỗi gì, cậu có lỗi à? người nên xin lỗi là Eric kìa, cũng không biết kìm chết chút nào.Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, mình không làm kì đà nữa, bey""Bey""Á! Eric anh làm gì vậy?""Em không nghĩ ngơi đi còn nói chuyện với ai nữa?""Nguyệt chứ còn ai, cũng tại anh, đáng lý hôm nay em cùng Nguyệt hẹn nhau đi chơi, tại anh hết!!!!""Anh xin lỗi, bảo bối, cũng tại em quá mê người anh không kìm chế được""Không phải anh bảo máy ngày nữa mới đến sao?""Mới xa em có chút anh đã chịu không được rồi, nên anh cố gắn hoàn thành công việc thật nhanh để qua với em.Chẳng lẽ em không nhớ anh sao?""Tất nhiên là em nhớ anh rồi, nhưng làm gì thì làm anh cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ""Anh biết rồi" nói rồi Eric nhìn Ruby như con sói nhìn chú cừu ngay thơ vậy."Anh thấy em vẫn còn sức để trách anh như vậy, hay chúng ta làm tiếp việc còn dang dỡ đi" không đợi Ruby kịp phản ứng Eric đã đè lên người cậu, cuối đầu điên cuồng hôn lên khắp người cậu, khiến đầu Ruby mơ màng quên cả việc phản kháng.

Thêm một hồi kích tình ập đến, hai người lại quấn lấy nhau mặt kệ mọi thứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận