Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo


Loại pháp như Phong Lôi trảm này phải dựa vào Phong Lôi Kiếm Trận mới có thể phát huy ra uy năng lớn nhất.

Giờ Bạch Dịch chỉ có một thanh Pháp bảo trung cấp, không thể tạo ra Phong Lôi trảm với uy lực lớn nhất.

Nhưng dù vậy, uy lực một nhát chém của nó cũng khiến lòng người chấn nhiếp.
Ba mươi sáu chuôi Tử Đằng Kiếm đã bị hòa thành một thể, nếu Bạch Dịch có đủ ba mươi sáu chuôi kiếm Pháp bảo trung cấp để bày kiếm trận thì chỉ cần một nhát Phong Lôi trảm, dù cho Vương Thương có lực lượng Kim Đan trung kỳ cũng phải nuốt hận dưới thân kiếm.
Tuy nói hiện giờ không có kiếm trận nhưng Bạch Dịch cũng không chém ra một nhát Phong Lôi trảm thôi đâu, mà hắn chém tận chín nhát liên tiếp!
Kim mang trên Giả Đan giúp linh lực tăng lên, để Bạch Dịch có thể sử dụng linh lực nhiều gấp đôi tu sĩ bình thường.

Sở dĩ trước đó hắn dùng lực lượng cơ thể đánh chết Lưu Song chính là muốn bảo toàn Linh lực để đánh trận cuối cùng này.
Chín đạo kiếm quang tạo thành một chuỗi hư ảnh lao tới, cốt châm của Vương Thương đứng đầu chịu trận, ấy vậy mà có thể đỡ được tám nhát chém.

Nhưng rồi khi nhát thứ chín của Phong Lôi trảm kích chạm tới, cốt châm xấp xỉ trình độ Pháp bảo trung cấp phát ra tiếng vỡ nho nhỏ, bắn ngược về.
Vương Thương tận mắt thấy Triệu Hắc Hổ bị chính Pháp bảo Cự Phủ của gã nện cho nát bét, giờ vừa thấy cốt châm bay tới, y không dám đỡ mà xoay chuyển thú thân tránh đi.

Ngay sau đó, Pháp bảo cốt châm của gã lao thẳng tới một góc rừng rậm cạnh đầm lầy.

Một tiếng vang trầm đục vang lên, vô số cây đại thụ sập xuống.
Thoáng kinh ngạc, Vương Thương quay đầu nhìn Pháp bảo càng bay càng xa, trong lòng lần nữa xuất hiện ý nghĩ trốn chạy.
Y đã lường trước đối thủ của mình rất mạnh, nhưng không ngờ Bạch Dịch đã mạnh tới mức này.

Nếu vừa rồi y cứ thế đỡ lấy Pháp bảo, khả năng sẽ bị lực phản chấn của nó đập cho trọng thương cũng nên.
Pháp bảo cốt châm đã bay khỏi phạm vi linh lực của Vương Thương có thể điều khiển, sau đó dần mất liên hệ.
Hai tay kết ấn, trước người Vương Thương xuất hiện ánh lửa chớp động.


Y đã nghĩ xong rồi, y muốn tạo một Đạo pháp hệ Hỏa làm màn chắn để có thể thuận lợi chạy trốn.

Nếu giờ không đi, dù y có thú thân chẳng khác nào quái vậy cũng nhất định không phải đối thủ của Bạch Dịch.
Lúc Vương Thương chuẩn bị thi triển Đạo pháp Hỏa hệ thì ngay bên kia, đạo quyết trong tay Bạch Dịch đã hoàn tất.

Hắn gầm nhẹ một tiếng: "Hỏa đạo, Viêm Vũ!"
Rầm rầm!
Chẳng biết từ lúc nào mưa máu giăng khắp trời dần đổi màu.

Mưa lửa đầy trời như thể đám cháy mạnh nào đó bốc hơi lên, dần hòa tan sương máu xung quanh.

Lúc này thay vì trời đổ mưa máu, ấy thế lại là mưa lửa đang rơi!
Đạo pháp hệ Hỏa trung cấp được thi triển, gần như mật độ có thể bao phủ cả đầm lầy.

Dưới cơn mưa lửa này, bất kể sinh linh nào cũng phải lộ ra, ngay cả độn pháp cũng không thi triển được.
Bạch Dịch không hề có ý định tha cho Vương Thương.

Tiểu Thất Sát đã bị hắn giết bốn, ba người lại cũng phải táng thân nơi Hóa Cảnh.

Bạch Dịch muốn dùng tính mạng của Tiểu Thất Sát làm bảy nén hương tế lễ cho Đồng Linh.

Tới khi tu vi đầy đủ, hắn càng muốn dùng đầu của Thất Sát để tế Đồng Linh trên trời có linh thiêng!
Cô bé tuổi nhỏ vô tội lại chết thảm, nhưng Bạch Dịch đã gánh nhân quả của Đồng Linh trên vai.


Thất Sát Môn, còn cả Bạch Cốt Điện kia nữa, đều là mục tiêu Bạch Dịch muốn gạt bỏ.
Mỗi hạt mưa lửa rơi từ trên xuống đều vô cùng ngưng thực, một giọt mưa lửa tương đương với một Đạo pháp cấp thấp.

Bị cơn mưa lửa bao phủ, Vương Thương chỉ có thể dùng Linh lực khổng lồ phòng ngự.

Đạo pháp hệ Hỏa của y còn chưa hình thành đã vụt tắt.
Pháp bảo trung cấp, Ngũ Hành độn pháp, đạo thuật Thổ và Hỏa đều tới trung cấp.

Năng lực Bạch Dịch lộ ra khiến Vương Thương kinh sợ cùng cực.

Lúc này trong đầu Vương Thương trừ suy nghĩ bảo vệ tính mạng ra thì không còn ý muốn tái chiến nào nữa.
Mưa lửa rơi xuống đầm lầy cũng không tắt mà bùng lên những ánh lửa kỳ dị, nước trong đầm như thể vật dễ cháy được khơi lên.

Lúc thú thân của Vương Thương chuẩn bị trốn thật nhanh thì Bạch Dịch đã cầm Tử Đằng Kiếm trong tay.
"Triệu, Minh Giới Chi Phong!"
Đạo pháp Quỷ đạo được Bạch Dịch thi triển, một vòi rồng như thể Âm Phong đột ngột hiện ra trên không trung trước đường trốn của Vương Thương, cuốn y vào trong đó.
"Hoán, Cửu Thiên Huyền Lôi!"
Đạo pháp trung giai thứ ba xuất hiện.

Đạo pháp hệ Lôi này gần như hao sạch linh lực trong cơ thể Bạch Dịch.

Một tay hắn cầm kiếm, mũi kiếm ẩn sau lưng, toàn bộ lưỡi kiếm hiện lên tia điện lôi.
Tác dụng của Viêm Vũ là để phòng ngừa Vương Thương chạy trốn, mà đạo pháp Phong Lôi dùng để bồ sung lực lượng phong lôi chỉ có kiếm trận mới tạo được ra.


Cộng thêm mật pháp Quỷ đạo và thuật pháp Huyền Lôi, uy năng của Phong Lôi trảm đã tăng lên gấp đôi.
Dưới ánh điện lôi lập lòe, dưới chân Bạch Dịch kéo ra một đường sâu hoắm.

Kiếm phong nổi lên, hư ảnh Cự Kiếm cũng vung ra từ đầm lầy.

Minh Giới Chi Phong và Cửu Thiên Huyền Lôi vây khốn quanh Vương Thương như nghe thấy hiệu lệnh, đồng thời hóa thành hai đạo kiếm ảnh thật lớn.
Trong nháy mắt ba đạo kiếm ảnh chồng lên nhau, cả đầm lầy xuất hiện một rãnh sâu xuyên thẳng từ Nam tới Nắc, bùn nhão không bắn tung tóe nữa mà bị kiếm phong mạnh mẽ tách ra.
"Phong Lôi trảm!"
Rắc rắc!
Bạch Dịch quát nhẹ một tiếng, tiếng xương cốt đứt giòn cũng đồng thời vang lên.

Trong cơn mưa lửa đầy trời, thú thân kinh khủng của Vương Thương bị chém thành hai nửa.
Không những thân thể y bị chém đứt, mà viên Kim Đan trong cơ thể cũng chia hai.

Trong Kim đan, một quái trùng thấp thoáng co rút vài cái rồi lăn ra chết, dần dần tan biến.
Vũng bùn tách ra dần trở lại như cũ, mưa lửa giăng đầy trời cũng tan đi.

Bạch Dịch đứng bên cạnh bờ, ánh mắt tĩnh lặng không cảm xúc.
Hắn đã giết chết năm người trong Tiểu Thất Sát, huyết khí của ba cường giả Kim Đan cộng thêm hơn trăm huyết khí của đệ tử Thất Sát khiến áo tơi của Bạch Dịch đã phủ kín màu máu.
Trảm mười người, một mảnh Thanh Trúc chuyển hồng, trảm trăm người là mười mảnh trúc máu.

Mà huyết khí của tu sĩ cảnh giới Kim Đan tương đương với trăm tu sĩ Trúc Cơ.

Dù cho Bạch Dịch không muốn nhuộm đỏ áo tơi cũng khó.
Mưa máu lại phủ khắp đầm lầy, trong đầm khôi phục yên lặng vốn có.

Mục Thập Tam trốn sau thân cây thò cái đầu to ra nhìn, hơi do dự bước ra.
Tuy rằng khờ ngốc nhưng Mục Thập Tam có thể cảm nhận được khí huyết sát dày đặc trên người Bạch Dịch.


Y thấy hơi sợ, thế là rụt rè sợ hãi.
"Đi thôi, đi tìm người Mục gia các ngươi."
Bạch Dịch không quay đầu lại, mà là nhẹ giọng nói.

Mục Thập Tam do dự một chút, ngu ngơ gật gật đầu.

Y cất bước chân to lớn của mình, nhanh chóng biến mất trong rừng.
Bên cạnh đầm lầy yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi, Bạch Dịch xếp bằng ở bên cạnh bờ, trong tay bóp hai khối Linh Thạch, bắt đầu nhanh chóng khôi phục Linh lực trong cơ thể.

Trận này ác chiến này, nếu Vương Thương không hiện ra thân thể cổ trùng kia thì hắn cũng chẳng phải cạn kiệt sức lực.
"Tiểu Thất Sát chỉ còn hai người…”
Trong màn mưa khe khẽ truyền tới tiếng nói lạnh băng của Bạch Dịch.

Hóa cảnh này chính là nơi chôn thây của Tiểu Thất Sát.
Người thứ nhất chết dưới kiếm Bạch Dịch là Hàn Dung, lúc này cơ thể nàng ta đã bị mưa máu xối ướt.

Thân thể không đầu vẫn xinh đẹp như cũ càng có vẻ quỷ dị dưới màn mưa máu.

Tiếng bước chân vang lên, một bóng người xuất hiện bên cạnh thi thể Hàn Dung.
"Ai lại nhẫn tâm thế này, ngay cả mỹ nhân cũng đang tay giết chết, thật vô nhân tính!"
Khương Đại Xuyên tiếc nuối ngồi xổm bên cạnh thi thể, nuốt một ngụm nước bọt, lầm bầm nói: "Kẻ ra tay không phải nữ nhân cũng là hạng biến thái, thân thể kiểu này cũng hạ thủ cho được? Chẳng lẽ bây giờ Tu Chân giả không hiểu thế nào là thương hương tiếc ngọc ư, phí quá, phí thật đấy..."
Trong lúc lẩm bẩm lãng phí, Khương Đại Xuyên cũng không nhàn rỗi.

Y tìm một vòng xung quanh, quả nhiên lại tìm được một bộ áo tơi Thanh Trúc.

Thế là y lưu luyến nhìn thi thể rồi bước sâu vào rừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận