Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Trong trí nhớ của Sở Nhiên ở đời trước, lúc tổ đội Quách Tông gặp được A Thục đã là mùa đông, cô lúc đó chỉ có một mình nhìn đặc biệt chật vật mà sống chui lủi khấp huyện Xa Lạc của tỉnh H.

Cô có thực lực mạnh mẽ, giống như hắn, bị vẻ chính trực cùng nhiệt tình của Quách Tông lừa dối bán mạng cho gã, nhưng cô tỉnh ngộ sớm hơn hắn, vì hắn mà ở lại bảo vệ canh chừng cho hắn.

Trong lòng hắn cô chính là một vệ thần chính trực, khi hắn bị sở nghiên cứu đưa đi, cô đã xông đến muốn cứu hắn, nhưng đứng trước nhiều dị năng giả, cô vẫn là bị đánh cho bị thương nặng rồi bị đem đi.

Hắn không biết về sau cô ra sao, nhưng chắc chắn cô sẽ không còn chung đường với Quách Tông, thậm chí trong lòng còn có chút ân hận vì đã không mang hắn đi sớm.

Lúc này A Thục tìm đến hắn hỏi hắn những gì hắn thấy về cô.

Sở Nhiên cười khẽ mà nói "Những gì tôi thấy đã không còn quan trọng nữa rồi."
Trong ánh mắt đen bóng trong veo kia hiếm khi lộ ý cười, hắn nói tiếp "Vì tôi đã thay đổi nó, con đường sau này của cô cũng sẽ thay đổi."
Ánh mắt phẳng lặng của A Thục nhìn hắn chằm chằm, qua một lúc cô đứng dậy nói "Cám ơn." nói xong liền rời đi.

Khi cô đi tới cửa thì nghe thấy câu nói khẽ khàng lại rõ ràng như ở bên tai của đối phương "Tôi nên là người nói cám ơn cô."
Dù cho đó là tương lai của đời trước, dù cho đời này cô không có ký ức đó nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn.


Cám ơn nhân tính và đạo đức của cô không bởi mạt thế mà thay đổi.

Đợi cánh cửa đóng lại ngăn lại gió lạnh bên ngoài Sở Nhiên mới nghiêng đầu nói "Anh tính trốn đến bao giờ."
Thẩm Dục trên tay vẫn cầm đôi đũa dùng để xào nấu, y mang theo sắc mặt không vui đi từ một góc khuất ra.

Hai tay ôm lấy hắn từ phía sau, ủ rũ nói "Em đối với cô ấy rất tốt."
Tốt đến khiến y ghen tị.1
Đưa tay sờ sờ gương mặt góc cạnh anh tuấn của y, hắn nói "Vì cô ấy đáng giá để đối tốt."
Vì mặt vào hõm cổ gầy đến lộ xương của hắn, y vẫn là rầu rĩ hỏi "Anh cũng muốn biết những thứ em thấy có anh hay không?"
Sờ lên mái tóc hơi cứng của y, Sở Nhiên rũ mắt nói "Có."
Tinh thần Thẩm Dục lập tức khôi phục, y lại hỏi "Vậy anh có tốt với em không?"
Sở Nhiên đáp "Rất tốt."
Dù chỉ trong một thoáng, nhưng y chính là người đã kết thúc đau khổ của hắn đời trước, y như vậy đã đủ tốt với hắn.

Bữa tối Sở Nhiên như nguyện có một phần súp kem rau củ, Thẩm Dục còn làm thêm hải sản xào chua ngọt cùng trứng chiên để hắn ăn thêm.

Ăn xong bữa tối thời gian vẫn còn rất sớm, hiện tại các hạng mục giải trí hạn hẹp hầu như không có nên hai người cùng nhau đắp chăn nằm trên nệm mềm.1
Dán sát trong lồng ngực ấm áp của Thẩm Dục, Sở Nhiên thở dài một hơi, cơ thể nhân loại có thân nhiệt ấm áp, hắn hiện tại luyến tiếc để đối phương thành tang thi.

Ôm lấy người mình thích trong lòng, hiện tại lại không phải bận tâm đến tang thi hay bất cứ mối nguy hiểm nào khiến trong lòng Thẩm Dục sinh ra một số ý nghĩ xấu xa.1
Y ghé sát bên tai hắn hỏi "Em thích hương dâu hay sôcôla?"1
Sở Nhiên không cần nghĩ liền đáp "Sôcôla."
Đôi mắt y cười đến híp lại, đôi tay bắt đầu không an phận mà chỗ này sờ một chút, chỗ kia sờ một tí trêu chọc nam nhân trung niên mười ba năm không hề có ý nghĩ thỏa mãn dục vọng sinh lý đến vặn vẹo cơ thể.

Áp sát thứ sớm đã cứng rắn vào rãnh mông của đối phương, hơi thở nóng hổi cùng giọng nói khàn khàn khả nghi vang bên tai hắn "A Nhiên, anh muốn."
Nháy mắt cả gương mặt Sở Nhiên đều đỏ ửng, này, này hình như là tang thi vẫn là tốt hơn đi?!1
Cứ như thế nam nhân tự nhận đã đến tuổi trung niên bị tang thi nhà mình từng chút nhấm nháp ăn sạch đến không biết chôn mặt vào đâu.


Ôm lấy cơ thể mềm nhũn trong lòng, Thẩm Dục thỏa mãn hôn lên đôi môi đỏ mọng còn ánh nước khả nghi của Sở Nhiên, yêu thích không thôi mà nói "A Nhiên thật đáng yêu."1
Mệt đến không nhấc nổi mí mắt, Sở Nhiên mặc kệ đối phương khen lão trung niên như mình đáng yêu hay tiếp tục muốn rục rịch, hắn hiện tại cảm thấy mình nên ngủ một giấc, loại hoạt động nhiều năm không tiếp xúc này không hợp với hắn.

Thấy hắn đã ngủ thiết đi, Thảm Dục thầm tiếc nuối mà cất đi hộp nhỏ có chú thích 'có gai' bên trên đi.

Vẫn là để lần sau thì hơn.

***
Trong thư phòng của Quân Tử Lộ, lúc này cô cùng Lý Tinh vây xem trước màn hình máy tính, hai mắt các cô sáng như đền pha ô tô, mũi thì nhét giấy ngăn máu mũi chảy ra, miệng thì cười hi hi ha ha, thậm chí còn chảy nước miếng như bệnh nhân tâm thần.1
Quân Tử Lộ vẫy tay gọi nam nhân vóc dáng nhỏ bé đeo mắt kính thật dày đứng ở một góc trong phòng run rẩy "Tiểu Tứ, nhanh đến lưu lại hộ tôi, tôi coi một lần chưa đã."
Hai hàm răng Tiểu Tứ va vào nhau kêu lộc cộc, cậu ta tiến lên nhanh chóng lưu lại đoạn camera vừa rồi.

Thật sự là đáng sợ mà! Tại sao một thiên tài hacker như cậu ta lại bị kéo đến đây hack mạng vệ tinh để hai nữ nhân cường hãn này coi trộm nhà khác cơ chứ.

Thầm cầu nguyện sao cho vị họ Sở kia không phát hiện, nghe Quân thiếu nói vị này đặc biệt đáng sợ.

Lý Tinh dùng khăn lau nước miếng, cô thay giấy ở hai lỗ mũi rồi nói với Quân Tử Lộ ngồi bên cạnh "Bên ngoài là cường thụ, lên giường là nhược thụ.

Thật sự là yêu chết tôi rồi!"

Quân Tử Lộ đồng ý nói "Tôi từ đây sẽ không còn thành kiến với cường thụ nữa!"
Lý Tinh lại đưa tay đếm, chặc lưỡi nói "Anh Thẩm đúng là dũng mãnh, làm tới ba lần, mỗi lần cũng gần một tiếng.

Anh Sở cũng thật không dễ dàng mà!"
Nghe cô nói Quân Tử Lộ cũng gật đầu đồng tình "Đúng vậy.

Với kích thước kia của anh hai Thẩm không biết ngày mai chị dâu có thể dậy nổi không nữa."
Đột nhiên Lý Tinh nổi hứng, cô quay qua nói với Quân Tử Lộ "Tôi cùng cô cá cược.

Cá xem anh Sở nằm trên giường bao nhiêu ngày!"
Quân Tử Lộ khí thế bừng bừng nói "Tôi cá bốn ngày!"
Lý Tinh khí thế không thua kém nói "Tôi cá ba ngày!"
Nhưng đáng tiếc cả hai đều cá sai, Sở Nhiên tốn nửa ngày hấp thu năng lượng của những tang thi gần nhất liền khỏe mạnh như thường.

Đoạn camera trộm được kia hai cô vẫn là tiếp tục coi chung mà không thuộc về ai cả..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận