Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Khi nhóm Sở Nhiên đặt chân đến tỉnh J thì đã là chuyện của một tháng sau, lúc này A Thục, A Lạc và Tác Sơn đều đã học được cách lái xe, khi vừa đặt chân đến tỉnh J Quân Ân liền nhanh chóng tìm hai cái xe bán tải để bọn họ lái.

Anh ta thật sự là không thích nổi xe ngựa kéo mà, mặc dù thân thiện với môi trường nhưng thật sự là đi quá lâu.

Lúc anh ta làm ra vẻ ghét bỏ đó, Lý Tinh nhịn không được mà thêm vào một câu "Vậy lúc nhiên liệu cạn kiệt thì xe ô tô các loại không phải đều thành đống sắt vụn, còn không bằng xe ngựa kéo sao?"
Thật sự là không bao giờ cãi lại cô gái này.

Lúc đó Thẩm Dục cũng quay qua hỏi hắn "Em thích xe ngựa kéo hay xe chạy bằng nhiên liệu?"
Sở Nhiên đang ăn mấy chiếc bánh macaron còn tồn trữ trong không gian, nghe y hỏi thì hằn dựa theo tình hình đời trước mà trả lời "Mạt thế diễn ra khiến các hoạt động khai thác đều ngưng, những vật tư khai thác trước kia sẽ có một ngày bị sử dụng hết.

Nhân loại sớm hay muộn cũng sẽ phải bỏ đi đống sắt vụn này mà tìm ra giải pháp mới."
Đời trước khi hắn bị đem đến sở nghiên cứu thì các căn cứ sống sót trên thế giới bắt đầu rơi vào khủng hoảng khi xăng dầu bắt đầu cạn kiệt, vài năm sau có một lần hắn nghe gã tiến sĩ nói qua rằng phòng nghiên cứu cơ giới đã tạo ra được loại xe sử dụng tinh hạch năng lượng.

Thật sự là rất phung phí.


Sắc mặt Thẩm Dục cũng trở nên nghiêm túc, y nghĩ lại thì quả thật nếu như sau vài năm nữa bệnh độc này vẫn không có huyết thanh phòng bệnh thì tình trạng Sở Nhiên nói chắc chắn sẽ thành sự thật.

Y hỏi ý kiến hắn "Em thấy chúng ta nên làm thế nào?"
Nói đến vấn đề này thì đột nhiên Sở Nhiên nhớ đến một người, hắn nhìn y nói "Em đã nói dị năng hệ tinh thần là một dị năng đặc biệt, trong đó có một nhánh.

Người có dị năng có thể thông qua tinh thần lực liên hệ với động thực vật biến dị, thuần hóa chúng, khiến chúng trở thành tay sai của mình."
"Ý em là chúng ta tìm người thuần thú?" y không chắc chắn hỏi lại.

Sở Nhiên khẽ gật đầu, năm đó khi đến căn cứ K Liên Châu hắn có nghe một lời đồn, trong căn cứ có một đôi nam nữ sinh đôi, bọn họ chỉ mới mười mấy tuổi nhưng có dị năng đặc biệt, có thể khiến động vật biến dị ngoan ngoãn nghe theo.

Nếu hắn nhớ không nhầm thì về sau đôi song sinh này đầu nhập vào đoàn đội Thiểm Thiên.

Thế nhưng hiện tại hắn không biết đôi song sinh này ở đâu, thế nên chỉ có thể đến căn cứ K chờ đợi mà thôi.

Lúc này ý nghĩ nhất thời sinh ra, Sở Nhiên không biết về sau nhờ vậy mà một phần động vật biến dị trở thành một trong những đồng minh của nhân loại, trở thành chướng ngại cho hắn mang tang thi nhà mình đi
Trước khi chiều tà buông xuống bọn họ tiến vào thành phố Phượng Liên tỉnh J, Quân Ân có vẻ khá quen thuộc nơi này, anh ta dẫn bọn họ đến một khu biệt thự nằm ở ngoại thành vắng vẻ.

Lý Tinh nhìn biệt thự rộng lớn lại trang nhã hai bên đường không khỏi tròn mắt nhìn, nhất là những người Thục tộc chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài không quá mấy lần nên lại càng kinh ngạc và tò mò.

Nhà lớn như vậy, cả tộc bọn họ ở cũng đủ.

Lý Tinh quay qua hỏi Quân Ân đang lái xe "Anh có nhà ở đây sao?"
Quân Ân lắc đầu, nói "Không phải, là nhà của em họ tôi.

Chú tôi tặng nó khi sinh nhật tròn hai mươi tuổi."
Lý Tinh nghe thế thì hỏi thêm "Vậy cô ấy ở đây chứ?"

Quân Ân lắc đầu đáp "Không hẳn sẽ ở đây, nó hay đến quân khu ngắm quân nhân hoặc là đi tìm tên nhóc Thẩm Cảnh."
Đôi mắt hồ ly của Lý Tinh nhất thời híp lại, ai nha, tôi thấy mùi đồng loại rồi đó nha.1
Khu biệt thự này rất rộng lớn, bọn họ lái xe hơn hai kilomet cũng mới đi hết hai phần ba con đường.

Sở Nhiên ngồi sau xe đột nhiên nhướn mày, hắn nói "Ở đây có một nhóm người."
Quả nhiên đi thêm một chút thì có vật cản, Quân Ân chỉ có thể dừng xe lại.

Có lẽ chiếc xe của anh ta quá thân thuộc với người Quân gia, một giọng nữ lanh lảnh phóng đại qua loa "Họ Quân kia! Anh định tới chiếm địa bàn của tôi sao?"
Khóe môi mí mât nhất thời đều co rút, Quân Ân vuốt mặt giữ bình tĩnh bước xuống xe, anh ta bất đắc dĩ nói "Không phải tới chiếm địa bàn của em, anh đây chính là mang anh chồng cùng chị dâu của em đến."
Nhanh chóng có người từ tòa biệt thự bên cạnh đi ra, dẫn đầu là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn mặc bộ đồ giống quân phục màu đen giống với bộ của Quân Ân, theo sau cô là một đám nam nhân lưng hùm vai gấu.

Quân Tử Lộ nhăn lại mày tú, cô hỏi "Là anh lấy được vợ hay anh hai Thẩm chịu lấy vợ?"
Nhích người để lộ Sở Nhiên cùng Thẩm Dục sau lưng mình, ánh mắt anh ta viết rõ 'vừa lòng em chưa'.

Trong nháy mắt đôi mắt của Quân Tử Lộ sáng như đèn pha, cho ông anh họ nhà mình một ánh mắt vừa lòng.

Cô vội xông đến nắm lấy tay Sở Nhiên, tươi cười nhiệt tình chào hỏi tự giới thiệu "Chào chị dâu, em là em dâu của anh.


Em là Quân Tử Lộ, vợ chưa cưới của Thẩm Cảnh, nếu anh chưa biết thì Thẩm Cảnh chính là em trai của anh hai Thẩm.

Sau này chúng ta là người nhà, anh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tìm em, em sẽ nhiệt tình giúp."
Không quá thích cùng người ngoài tiếp xúc, Sở Nhiên rút tay ra khỏi tay cô, có chút cứng nhắc trước sự nhiệt tình của cô mà đáp "Chắc là không có việc gì cần cô giúp đâu, nhưng trước vẫn là cám ơn cô."
Quân Tử Lộ không chút để ý đến thái độ lạnh nhạt xa cách của đối phương, cô vung tay với đám nam nhân theo mình mà hô to "Nhanh nhấc vật cản ra.

Để bọn họ tiến vào, đều là người nhà hết, kêu dì Vu chuẩn bị thêm thức ăn, nói với dì ấy là anh họ tôi đến đây."
Một đám đại nam nhân răm rắp nghe theo lời cô, người thì đi báo tin cho nhà bếp, người thì nhấc vật cản đi để bọn họ lái xe vào.

Sở Nhiên nhìn y hỏi "Em dâu anh có vấn đề về thần kinh sao?"
Thẩm Dục lắc đầu nói "Không có.

Nhưng tính tình này từ nhỏ đã vậy, em đừng để ý."
Y sợ hắn để ý sẽ có án mạng xảy ra, anh em nhà y chưa muốn có xích mích đâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận