Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Thẩm Dục bỏ thêm cành cây khô vào đống lửa, khóe mắt y nhìn đến người yên tĩnh bên cạnh, y hỏi hắn "Mục tiêu của cậu là gì?"
Từng chút nhấm nháp hộp sữa trong tay, đột nhiên nghe y hỏi làm hắn ngơ ngác hả một tiếng.

Thấy hắn như thế, trong lòng Thẩm Dục dường như sinh ra dao động khó hiểu nào đó.

Y lại nói lại "Tôi cùng A Ân và Tiểu Tinh đều sẽ về Liên Châu.

Tôi muốn hỏi là cậu theo chúng tôi đi Liên Châu hay trở về Tiểu Đà tỉnh D tìm người thân?"1
Y hỏi hắn muốn đi nơi nào, hỏi hắn liệu có trở về tìm thân nhân không.

Sở Nhiên hắn sống lần này coi như là hai đời rồi, một đời trước cũng trải qua mạt thế, cũng hợp tổ đội, nhưng chưa từng ai hỏi qua hắn muốn đi nơi nào, có đi tìm thân nhân không.

Nhìn vẻ mặt cứ thế ngây ngốc không biết suy nghĩ đã đi đến nơi nào của hắn, y tiến sát lại gần khua tay trước mặt hắn quan tâm hỏi "Cậu ổn chứ?"

Chớp mắt suy nghĩ trở về, vẻ mặt hắn lại khôi phục sự lạnh nhạt âm trầm thường ngày.

Hắn đáp "Tôi ổn."
Thấy hắn thật sự ổn, y lại nhất quyết muốn biết câu trả lời mà hỏi lại "Vậy cậu sẽ đi đâu?"
Đem hộp sữa rỗng vứt vào đống lửa đang cháy, hắn rũ mắt hờ hững nói "Tôi muốn đi đến một nơi không có ai cả, không có người sống, chỉ có tôi và người tôi tín nhiệm sẽ không bao giờ phản bội tôi."
Khóe môi luôn nhẹ nhàng cong lên đầy ôn hòa phút chốc hơi rũ xuống, y hỏi "Vậy cậu tìm thấy nơi đấy chưa?"
Hắn nhanh chóng đáp lại "Thấy rồi."
Đôi môi mỏng nhạt màu mím lại, qua một lúc Thẩm Dục khẽ cười nói "Hiện tại cậu còn chưa tìm được người hoàn toàn tín nhiệm đi? Vậy không bằng cùng chúng tôi đi Liên Châu rồi hãng rời đi?"
Sở Nhiên nhấc mắt nhìn y, hắn đột nhiên nói "Quân Ân nói tôi thích anh, bây giờ tôi lại nghi ngờ là anh thích tôi đấy."
Thầm Dục nghe xong thì bật cười, y hỏi "Vậy thì cậu sẽ thử xem liệu chúng ta có kết quả hay không chứ?"
Đôi mắt đen bóng phẳng lặng nhìn y chằm chằm, Sở Nhiên không nói gì nữa, hắn biết, chủ đề này không nên tiếp tục, người hắn muốn là tang thi Thẩm Dục mà không phải nhân loại Thẩm Dục.1
Đồng hồ rất nhanh điểm mười hai giờ đêm, Quân Ân cùng Lý Tinh nhanh chóng tỉnh dậy cùng hai người bọn họ đổi ca.

Sở Nhiên chui vào lều nghỉ ngơi mà không quay đầu liếc nhìn y một cái.

Thẩm Dục bước theo sau hắn, nhìn hắn không để ý đến mình thì trong lòng lại có chút buồn bực cùng phiền muộn, không phải nói muốn cùng y thử xem liệu có kết quả hay không sao, như thế nào đến khi y ngỏ lời lại làm như không nghe thấy?
Cậu ấy chỉ nói đùa thôi sao?
Sở Nhiên vào lều cũng không có thật sự nghỉ ngơi, hắn nằm xuống bắt đầu thả ra tinh thần lực tìm kiếm con mồi của mình.

Năng lượng dự trữ của hắn chia cho Lý Tinh một nửa để khôi phục dị năng cạn kiệt, lúc này hắn cần bổ xung lại, bằng không hắn có khả năng sẽ xuống cấp.

Đến khi trời sáng, bọn họ ăn xong bữa sáng đơn giản liền tiếp tục lên đường.

Đoạn đường này trước mạt thế cũng phải tiêu tốn hai ngày mới có thể đi hết.


Nếu như hôm nay thuận lợi thì trước khi trời tối bọn họ có thể ra khỏi khu rừng tiến vào thị trấn Thục Lan.

Khả năng hồi phục của dị năng giả rất tốt, chấn thương mấy ngày trước của Quân Ân đã hoàn toàn khôi phục nên hôm nay anh ta giữ lái, Lý Tinh lại lần nữa giở trò đòi đổi chỗ với Sở Nhiên.

Đương nhiên hắn cũng không để ý mà cùng cô đổi.

Thẩm Dục thấy quầng thâm dưới mắt hắn thì chủ động chỉnh ghế cho hắn làm thoải mái, quan tâm nói với hắn "Cậu ngủ một chút đi, không cần để ý đến chúng tôi đâu."
Bọn họ nhận ra năng lực của Sở Nhiên đặc biệt, hắn có thể dùng tinh thần lực giống Lý Tinh cảm nhận được nơi nào có tang thi, có động thực vật biến dị để cảnh báo bọn họ.

Sử dụng năng lực liên tục chắc chắn rất mệt, y cảm thấy bọn họ cần tôi luyện thật sự, nếu như được báo trước thì đó không còn là tôi luyện nữa.

Xe lại bắt đầu xuất phát, Sở Nhiên nằm trên ghế một lúc thì bắt đầu chìm vào giấc ngủ, dù cho bản thân hắn không muốn ngủ nhưng cơ thể thật sự là chống đỡ không được.

Giấc mộng lại lần nữa lập lại, hắn thấy phòng thí nghiệm lạnh lẽo mà sạch sẽ, thấy gã tiến sĩ cùng ả trợ thủ từng chút cắt xuống thịt trên cơ thể mình chỉ còn lại xương trắng.

Nơi chân tay nối liền với cơ thể lại lần nữa bị tách rời, nỗi đau so với trong quá khứ càng thêm khủng bố.


Hắn muốn tìm kiếm tang thi Thẩm Dục, nhưng phòng thí nghiệm kia không thấy đâu cả, nơi hắn đang ở như một chiếc hộp giam cầm lấy hắn cùng những quỷ dữ luôn là ác mộng khó thoắt trong hắn.

Cảm giác tuyệt vọng cùng sợ hãi phát ra từ tận sâu trong linh hồn, hắn nhận ra giấc mộng này không đúng, nhưng nơi sâu nhất trong lòng hắn lại kêu hắn buông bỏ, kêu hắn mặc kệ tất cả mà chìm sâu vào bóng đêm vô tật bỏ mặc tất cả.

Mãi đến khi hắn bỏ mặc cảm dỗ đó dùng tinh thần lực phá tan tầng ảo mộng này mà tỉnh dậy thì trước mắt chính là tình cảnh chiến đấu kịch liệt, Lý Tinh cạn kiệt dị năng mà ngất đi ở ghế phó lái, Quân Ân cùng Thẩm Dục đều đang ở ngoài xe ngưng tụ dị năng trên tay phòng bị nhìn ba người mặc đồ dân tộc ở phía đối diện.

Đối phương gồm một nữ hai nam, dung mạo đều xuất sắc, trên người là trang phục dân tộc màu đen thêm họa tiết màu xanh lam thẫm điểm thêm những trang sức bạc, khi di chuyển sẽ phát ra âm thanh đinh đang vui tai.

Nhìn lướt qua bọn họ, Sở Nhiên liền ngạc nhiên nhận ra một người trong đó là người hắn muốn tìm.

Một nam trong hai người kia có dung mạo thiếu niên mới trưởng thành, có lẽ đối phương là dị năng giả hệ tinh thần đã tạo ảo mộng vây khốn hắn.

Sau khi bị hắn phá giải thì sắc mặt đối phương biến đổi, ghé đến bên cô gái dẫn đầu mà nói gì đó bằng tiếng dân tộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận