Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta


Căn phòng quen thuộc với màu trắng sạch sẽ và ánh đèn rực sáng không bao giờ tắt, trong phế phủ là mùi thuốc sát trùng thân thuộc trong bảy năm qua, dưới thân là giường thí nghiệm bằng kim loại bị thân nhiệt của bản thân làm cho ấm áp. 
Ánh mắt Sở Nhiên tan ra nhìn bóng người mặc áo trắng đang tiến lại gần mình, cơ thể khẽ run rẩy sợ hãi theo bản năng, đối diện với hắn không phải một con người. 
Đối phương là quỷ dữ. 
Bàn tay tinh tế đeo găng tay y tế màu trắng của đối phương chạm nhẹ vào gương mặt hắn, giọng nói nam nhân trẻ tuổi mang đầy sự tiếc nuối mà vang vọng bên tai hắn "Vật thí nghiệm tốt như vậy mà chẳng còn sống được bao lâu a." 
Trong lòng Sở Nhiên dâng lên một mạt phẫn hận, hắn sắp chết, kẻ này vẫn không muốn tha cho hắn. 
Một giọng nữ trong treo khác vang lên từ đằng xa "Thuốc kháng bệnh độc chúng ta đã nghiên cứu gần xong, tiến sĩ không cần phải tiếc nuối như thế."
Gã tiến sĩ vẫn nhịn không được mà thở dài, nhưng một giây sau thay thế cho sự tiếc nuối là phấn khích điên cuồng, gã hưng phấn nói "Chết rồi cũng không sao! Tôi có thể dùng tế bào của cậu ta mà tạo ra một sinh mệnh mới! Sinh mệnh mới cũng sẽ mang năng lực đặc biệt như cậu ta, tôi có thể tiếp tục thí nghiệm của mình!" 
Hàm răng hắn nghiến chặt, đôi mắt vẫn trợn trừng nhìn nam nhân điên cuồng tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp.

Đôi phương vậy mà đến cả chết cũng không cho hắn chết yên lành sao?! 

Bảy năm.

Sở Nhiên bảy năm trước bị đồng đội bán đến nơi này, ngày ngày chịu mọi loại tra tấm từ thể xác đến linh hồn.

Hắn muốn chết, những kẻ điên này lại kéo hắn lại, để hắn sống trong đau đớn và tuyệt vọng suốt bảy năm.

Giờ đây Sở Nhiên hắn sắp được giải thoát, bọn họ vậy mà vẫn không từ bỏ ý định hành hạ hắn. 
Tinh thần bị đánh tan dần hóa thành từng sợ tơ mỏng manh như tơ nhện thoát ly khỏi cơ thể mà đi đến phòng thí nghiệm bên cạnh, hắn biết ở đó có một tang thi rất mạnh, gã tiến sĩ cũng phải e ngại mà dùng chất ngủ đông khiến virus trong cơ thể tang thi này ngủ say. 
Trong phòng có báo động năng lượng tinh thần, tinh thần lực của Sở Nhiên vừa thoát ly thân thể thì báo động liền kêu vang.

Nữ trợ lý kia hô lên với gã tiến sĩ "Tiến sĩ nhanh rời khỏi đây! Tôi sẽ nhanh chóng cho đội dị năng đến khống chế thực nghiệm thể."
Gã tiến sĩ không nghe lời trợ lý của mình, gã lấy một ống thuốc từ trên khay đựng, nhanh chóng tiêm vào cơ thể Sở Nhiên. 
Đây là một ống thuốc độc dùng trong lúc nguy cấp, người bị tiêm thuốc sau mười giây sẽ chết.

Thế nhưng mười giây đối với Sở Nhiên là đủ, hắn dùng tinh thần lực liên kết với bệnh độc trong cơ thể tang thi kia để kêu gọi nó. 
Giây phút bị kêu gọi đó, tang thi kia mở trừng đôi mắt xám đục phủ tơ máu ra, thân thể nhanh chóng giãy thoát ra khỏi trói buộc rồi phá hủy bức tường tinh thể đặc biệt ngăn giữa hai phòng. 
Gã tiến sĩ sau khi tiêm thuốc mới rời đi, nhưng mới có sáu giây trôi qua tang thi kia đã một vuốt đâm xuyên qua lồng ngực gã khiến gã chết ngay lập tức. 
Còn bốn giây, Sở Nhiên nhẫn nhịn đau đớn khi tinh thần lực bị phá hủy lại cưỡng ép sử dụng, hắn ra lệnh cho tang thi kia ăn mình. 
Hắn không muốn để lại bất cứu khả năng tạo ra một 'Sở Nhiên'. 

Tang thi đó thế nhưng chần chừ, nhưng sự chần chừ đó chỉ thoáng qua liền bị mệnh lệnh cưỡng chế mà bắt đầu gặm cắn da thịt cùng nội tạng hắn. 
Đôi mắt với tiêu cự tan vỡ đến mơ hồ đột nhiên rõ ràng, diện mạo của tang thi kia rất đẹp, trong mắt Sở Nhiên đó là một tang thi nam giới trừ bỏ nước da tím tái cùng đôi mắt xám đục thì rõ ràng chính là một nam nhân ôn hòa. 
Một giây cuối cùng của cuộc đời mình, Sở Nhiên đột nhiên nghĩ rằng 'Con người có nhân tính cùng đạo đực, khi nhân tính đạo đực mỏng manh của một người bị đánh vỡ thì sự ích kỷ ghê tởm sẽ không chút che giấu mà lộ ra.

Giây phút đó, loài người tự cho là sinh vật bậc cao còn không bằng tang thi chỉ tuân theo bản năng thèm khát máu thịt.'
Không còn đau đớn luôn vây lấy cơ thể cùng linh hồn suốt năm dài tháng rộng, cơ thể Sở Nhiên đột nhiên thấy thật nhẹ, nhẹ đến bay lên. 
Hắn nghĩ bản thân sẽ ngủ vùi trong bóng tối hư vô mãi mãi, nhưng ý thức mơ hồ đột nhiên tỉnh táo, cơ thể nhẹ nhàng  chốc chở nên nặng nề. 
Sở Nhiên mở bừng mắt ra, trước mắt hắn là trần nhà ẩm mốc cũ kĩ nhưng lại khớp với trong quá khứ.

Khẽ động đậy cơ thể, mặc dù yếu ớt không có sức lực nhưng lại không phải là cơ thể rách nát khuyết thiếu bị hành hạ kia. 
Bật dậy khỏi chiếc giường đơn cứng ngắc không chút mềm mại, Sở Nhiên tròn mắt nhìn căn phòng chật hẹp chỉ có phòng khách kiêm phòng ngủ cùng một nhà vệ sinh be bé, đến cả một cái kệ bếp để nấu ăn cũng không dư thừa ra. 
Đây...!là phòng trọ giá rẻ hắn thuê trước khi mạt thế bắt đầu. 
Kéo chăn ra muốn xuống giường nhìn xem rốt cuộc tình hình trước mắt là như thế nào, nhưng tay chân gầy nhom yếu ớt của hắn vô lực không muốn di chuyển. 

Trí nhớ của Sở Nhiên như quay ngược lại, quá khứ mười ba năm trước vốn đã mơ hồ lại trở nên rõ ràng. 
Hắn là con trai nuôi của một gia đình bình thường, năm mười bảy tuổi hắn rời khỏi gia đình đó mà ra ngoài sống riêng.

Bằng cấp không cao, bản thân sức khỏe không tốt nên dù làm việc cố gắng đồng lương một tháng không có nhiều. 
Bản thân hắn may mắn thuê được căn phòng giá rẻ này, ngày ngày ăn mì gói, làm việc nhọc nhằn coi như đủ sống. 
Sống ở đây bảy năm bình yên, mãi cho đến một tháng trước tận thế có một dịch bệnh kì lạ bùng nổ, người dân trên toàn thế giới đều phát sốt, nhưng mọi người đều vô sự, chỉ ba ngày liền khỏe mạnh trở lại. 
Sở Nhiên cũng phát sốt, nhưng do thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên hắn lâu khôi phục hơn những người khác.

Đợi đến khi hắn hoàn toàn hồi phục thì cả thế giới đều đã biến đổi, tang thi, động thực vật biến dị và dị năng giả trong nhân loại xuất hiện. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận