Trọng Sinh Lần Này Sẽ Hảo Hảo Yêu Anh


edit: Baotraans
Ông ta vốn dĩ nghĩ rằng làm như thế sẽ làm Hạnh Phương khom lưng cúi đầu, kết quả lại phản tác dụng, làm cho ông ta ngày càng xa bộ phận quản lí trung tâm An thị.

Chờ đến khi ông ta phản ứng lại thì coi như xong đời rồi!
Ông ta thật sự rất sợ hãi.

Sợ hãi về sau không thể tồn tại trong xã hội thượng lưu này nữa.

Sợ hãi ông ta bị đánh hiện nguyên hình một thân thấp hèn.

Vì thế, ông ta nghe theo anh trai của Ân Dung Dung, dùng thời gian cả một năm thiết kế tai nạn xe cộ lần đó.

An Hạnh Phương đã chết, ai ngờ để lại một tay, viết di chúc đem tài sản đều để lại cho An Diệp Lễ.

Nhớ rõ lúc ấy tâm tình của ông ta không thể dùng lời mà hình dung được, vì cái gì mà An Diệp Lễ không chết trong tai nạn đó luôn đi, sống làm gì để tranh dành tài sản của ông ta!! Nhưng suy nghĩ lại một chút, An Diệp Lễ đến cùng vẫn là con trai ông, từ từ dụ dỗ hắn giao ra tài sản cũng không có gì khó, dù sao tương lai ông ta già rồi cũng đem tài sản chia cho hai đứa con trai thôi.

Đến lúc đó Đường Vinh Tín quản lí công ti, An Diệp Lễ hai chân đều què, cũng chẳng có tâm lực để ý tới công ti, để hắn ngồi không hưởng lợi chắc hẳn hắn rất vui lòng.

< có thằng bố nào ích kỉ như ông này không trời ~~~>
Đường Chí Văn nghĩ nghĩ quả thực cảm thấy chuyện An Diệp Lễ giao công ti cho ông ta là việc chắc như đinh đóng cột, nào ngờ căn bản không phải như vậy, ông ta mà nghĩ thông suốt sớm một chút thì cũng không cần ngồi ở đây xem sắc mặt của An Diệp Lễ ở đối diện rồi!
Đường Chí Văn rốt cuộc nghĩ ra lí lẽ, nhìn An Diệp Lễ ngồi trên xe lăn rũ mắt, trong lòng ông ta tràn ngập tự tin.

Thanh thanh giọng mở miệng nói: "Diệp Lễ a, con xem, sau việc đó một đoạn thời gian, con cũng kết hôn, nhìn tâm tình cũng phục hồi như cũ không sai biệt lắm"
Ông ta lại nhìn nhìn An Diệp Lễ không có gì biến hóa, tiếp tục nói: "Trước kia công ti trên danh nghĩa của mẹ con, cũng do bà ấy làm chủ.

Vận hành tốt không cần nói.


Nhưng từ sau khi mẹ con qua đời, công ti dựa theo di chúc của mẹ con để trên danh nghĩa đứng tên con, không có gì là không đúng.

Nhưng chính là khi con từ Anh trở về không lâu, con cũng không tiếp xúc với công ti quá nhiều.

Cha giúp con quản thì cũng không có gì, chỉ là mọi người đều nói cha danh không chính ngôn không thuận, dựa vào đâu mà quản lí bọn họ? Nếu không con trước hết đem công ti đứng tên cha, để ta tiện quản lí, chờ cha già rồi, mấy thứ này không phải của mấy đứa con hay sao?" Ông ta nói xong còn giả vờ cười hiền từ.

An Diệp Lễ trong lòng cảm thấy buồn cười đến không chịu được, chuyển công ti cho ông ta? Dựa vào cái gì? Chuyển cho ông ta để ông ta phá hủy công sức của mẹ anh hay sao? Còn có, cái gì kêu mấy thứ này của mấy đứa con trai?
Nhìn đến Đường Chí Văn, cảm thấy đối với Đường Vinh Tín mà nói, ông ta thật đúng là người cha tốt, mới bây giờ mà đã vì hắn tính trước chuyện ngày sau rồi.

Còn muốn dùng công phu sư tử ngoạm phân nửa công ti.

Nhìn gương mặt đường hoàng của Đường Chí Văn, An Diệp Lễ đột nhiên cảm thấy thực vô lực.

Nhẹ nhàng buông thõng một câu: "Cha nói đùa rồi, vết thương của con vốn dĩ không có gì lớn, có Song Kỳ chăm sóc, trừ bỏ hai chân mặt khác đã khôi phục không sai biệt lắm.

Sắp tới chuẩn bị trở lại công ti.

Từ trước nay công ti nhàn hạ quá rồi, con muốn đến nhìn xem, này đây quãng thời gian thật sự cảm ơn cha." Dừng một chút, lại nói: "Con hôm nay có chút mệt, chân cẳng thế này, thật sự không tiện ngồi lâu.

Con cùng Song Kỳ đi trước đây."
Quả nhiên là người nhà họ An, chỉ một câu nói mà khí thế liền hiện ra.

Sắc mặt Đường Chí Văn hiện tại rất khó xem, nhưng cũng không thể nói cái gì nữa, lạnh mặt ừ một tiếng.

An Diệp Lễ chuyển xe lăn đi ra ngoài.

Thời điểm An Diệp Lễ đi vào phòng khách, Tạ Song Kỳ đang mặt vô biểu tình nhìn TV, Đường Vinh Tín tự nhiên ở bên cạnh lấy lòng, lúc mở điều hòa, lúc đút trái cây.


An Diệp Lễ nhàn nhạt nhìn, cất tiếng kêu Song Kỳ.

Tạ Song Kỳ ngẩng đầu nhìn An Diệp Lễ rốt cuộc cũng ra tới, trên mặt âm trầm kêu cô chuẩn bị đi.

Tạ Song Kỳ nhẹ nhàng như được giải thoát.

Chào hỏi một chút liền đẩy An Diệp Lễ ra cửa.

Rốt cuộc có thể về nhà, Tạ Song Kỳ cũng muốn ngốc luôn rồi, nhìn Đường Vinh Tín liền nghĩ đến trước khi trọng sinh mà.

Tâm tình không tốt đến cực điểm, nếu An Diệp Lễ không đưa cô ra khỏi tay Đường Vinh Tín, cô thật nhịn không được tát một cái mạnh vào mặt Đường Vinh Tín đi.

Hôm nay từ Đường gia bên kia trở về, tâm tình An Diệp Lễ vẫn luôn không tốt, trực giác Tạ Song Kỳ cảm thấy làm anh không vui chắc chắn có liên quan đến chuyện mẹ anh An Hạnh Phương.

Bởi vì như thế nào cũng là chuyện của trưởng bối, cô cũng không tiện phát biểu ý kiến gì, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Tới buổi tối, An Diệp Lễ ăn không nhiều, chờ dì nấu cơm đi rồi, anh cũng sớm đi ngủ.

Tạ Song Kỳ vốn định hôm nay đưa An Diệp Lễ kiểm tra thân thể, thuận tiện hỏi bác sĩ chủ trị của anh một chút, chân anh phải chú ý những tình huống như thế nào.

Nhìn An Diệp Lễ sau khi ra khỏi Đường gia sắc mặt vẫn luôn không tốt, khẳng định là mệt mỏi, không có tinh lực để đi bệnh viện, hơn nữa bây giờ anh sinh hoạt không khác người bình thường là mấy.

Vì thế cô liền không nhắc lại, dù sao cũng không hẹn trước.

Bây giờ nên điều chỉnh tâm tình An Diệp Lễ một chút, sau đó giục anh nghỉ ngơi.

Ngày mai hẹn trước rồi đi cũng giống nhau.


Thời điểm An Diệp Lễ vào phòng ngủ, Tạ Song Kỳ cũng không có chú ý anh có gì không thích hợp.

Trước tiên cô gọi điện cho bệnh viện hẹn trước để ngày mai An Diệp Lễ làm kiểm tra.

Sau đó cô mở máy tính nhìn xem blog cùng trang web cô mở gần đây có hay không phát sinh sự tình gì.

Cho đến khi trở lại phòng ngủ thấy An Diệp Lễ cuộn tròn cô đơn ở bên mép giường ấm áp ngày thường hai người vẫn ngủ.

Tình cảnh như vậy khiến Tạ Song Kỳ đột nhiên cảm thấy cô giống như cái gì đều chưa từng vì anh làm.

Trước khi trọng sinh cô không hề tiếp nhận anh.

Anh không oán không giận vẫn luôn đối tốt với cô.

Sau khi trọng sinh, cô yêu anh cũng giống như anh yêu cô vậy.

Nhưng cẩn thận tính lại một chút nữa, cô cũng chưa từng vì anh làm được điều gì lớn lao.

Nghĩ thì hay lắm, muốn giúp anh mát xa mà đến giờ vẫn chưa học, nghĩ nấu cơm cho anh nhưng cuối cùng cũng là gì giúp việc làm.

Cô nghĩ nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định ngày mai đi bệnh viện, thuận tiện tìm lão sư dạy mát xa kia học phương pháp.

Mỗi ngày giúp anh ấn ấn chân cũng sẽ không bị lạnh nữa.

Gần đây, cô cũng không có việc gì làm, mỗi ngày đều ở nhà, thuận tiện cũng có thể học nấu cơm.

Đơn giản rửa mặt một chút, Tạ Song Kỳ kên giường dựa gần An Diệp Lễ nằm xuống.

Mới vừa đụng chạm đến da thịt An Diệp Lễ, cô liền cảm giác không thích hợp, sờ sờ trán anh, giống như đang phát sốt.

Cô chạy nhanh xuống lấy hộp cứu thương lôi ra nhiệt kế đo nhiệt độ cho An Diệp Lễ.


Nhìn gương mặt anh đỏ lên, lông mày nhăn lại, Tạ Song Kỳ trong lòng hờn dỗi chính mình, lại cảm thấy có chút ủy khuất.

Khóe miệng cô cong xuống, muốn khóc mà không khóc được thật đáng thương.

Nếu là ngày thường cô khẳng định đã nhào vào ngực An Diệp Lễ khóc rống lên, dù sao từ khi trọng sinh trở về, cô bị An Diệp Lễ chiều hư, một chút ủy khuất cũng chịu không nổi.

Nhưng mà lúc này An Diệp Lễ khó chịu cuộn tròn trên giường, Tạ Song Kỳ hận mình tại sao không chú ý tới anh chứ.

Giờ đây không biết khóc cho ai nhìn!!
Nhìn nhiệt kế biểu hiện 37.5℃, Tạ Song Kỳ thở phào, may là chỉ sốt nhẹ.

Cầm một túi chườm đá đặt trên trán An Diệp Lễ, Tạ Song Kỳ cũng không dám ngủ, canh giữ bên cạnh anh, nhìn mặt mày đẹp đẽ của anh, chậm rãi trầm luân.

Túi chườm đá cứ lâu lâu thay một lần, một lúc sau, nhiệt độ cơ thể anh rốt cuộc cũng giảm.

Giờ đây Tạ Song Kỳ mới dám đặt túi chườm qua một bên, bò lên giường chui vào ngực An Diệp Lễ, nặng nề ngủ.

P/s: Thặc sự xin lỗi mng rất nhiều vì lâu không ra chương nhưng mà sau khi trải qua 1 năm học đầy bão táp mưa sa thì traans mới dám ra truyện.

Năm vừa rồi thì mình cuối cấp, áp lực chồng chất luôn á mọi người, cha mẹ thầy cô lúc nào cũng thúc giục, bài tập chất đống luôn.

Mình không dám lơ là bởi vì mình cần tốt nghiệp và tuyển sinh.

Và giờ đây mọi thứ đã kết thúc êm đẹp, mình xin phép được quay trở lại đây.

Mong là mọi người sẽ ủng hộ mình nữa nha.

Bởi vì có lỗi nên mình sẽ spoil trước cho các bạn: Truyện thì chả có ngược gì quá đáng lắm đâu, chủ yếu là do sự tự ti của anh nam chính à, trà xanh thì chắc cũng ít, nên những con người đam mê sủng sủng sủng thì cứ bơi vào, còn những bạn mê ngược đọc được thì chữa lành con tim không thì hãy nhẹ nhàng lướt đi nhé, mình sợ bị chửi lắm mọi người à.

còn gì nữa đâu, iu cả nhà nè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận