Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế FULL


Editor: RAIZEL
Beta: MARSELYNNE
Nửa tháng sau, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh về đến hoàng cung.

Buổi thượng triều hôm sau, Tiêu Quân Mặc không ngần ngại mà tuyên bố muốn thành hôn với Tô Lan Thanh, cả triều giật mình khiếp sợ nhưng sau cuối chỉ còn lại những lời chúc phúc.
Sau khi tan triều, Tiêu Quân Mặc bước vội trở về thư phòng, từ xa nhìn thấy cửa thư phòng đã mở.

Tô Lan Thanh đang ngồi trước bàn, nghiêm túc đọc quyển sách trong tay, nắng sớm ngoài cửa chiếu lên bóng dáng y khiến những sợi tóc cũng ánh lên những tia sáng lấp lánh, y khẽ nghiêng đầu ra nhìn hắn, đột nhiên Tiêu Quân Mặc cảm thấy ngày tháng như vậy thật tốt.

Hắn bước chậm lại, đón nhận lấy ánh mắt của y.
“Đọc mệt rồi sao? Hay là ra ngoài đi dạo một chút nhé?” Tiêu Quân Mặc mang một cái thảm tới, phủ lên hai chân của Tô Lan Thanh, sau đó đặt hai tay lên phía sau xe lăn, giúp đẩy y ra ngoài.

Để tiện cho Tô Lan Thanh di chuyển, tất cả các ngưỡng cửa trong cung đều được dỡ bỏ, xe lăn di chuyển rất thuận tiện, từ từ đi đến phía ngự hoa viên.
Nắng nóng đã qua, thời tiết cuối thu trong lành, hoa quế trong ngự hoa viên cũng đang mùa nở rộ, hương hoa xông thẳng vào mũi, Tiêu Quân Mặc cảm thán một câu, một năm rồi lại một năm, nháy mắt cái hắn đã sống lại được bốn năm rồi, thời gian như thoi đưa, chẳng chờ ai cả.
“Nghĩ gì thế?” Tô Lan Thanh quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Tiêu Quân Mặc thì khẽ hỏi.
Bị y gọi khiến hắn hồi thần, Tiêu Quân Mặc khẽ nhếch môi cười, chuyển chủ đề câu chuyện: “Lan Thanh, ngươi còn nhớ mấy vò rượu hoa quế ta chôn dưới gốc cây không? Lát nữa đi xem chúng thế nào rồi nhé?”
“Được.” Tô Lan Thanh gật đầu đồng ý, ngồi trên xe lăn theo hắn đi đến bên dưới một gốc cây, trước đây cành lá của nó không xum xuê như vậy, hiện tại thì đã như một chiếc ô khổng lồ, y ngồi trên xe lăn, nhìn Tiêu Quân Mặc sai người mang một chiếc xẻng nhỏ tới, tự mình đào bùn đất dưới gốc cây, đào lên được vò rượu được chôn ở đó, sau đó hai người lại đi vào một cái đình trong ngự hoa viên, Như Nguyệt cũng mang đến cho bọn họ vài cái chén tinh xảo.

Khui lớp niêm phong ra, mùi rượu thơm nhẹ bay vào mũi, Tiêu Quân Mặc rót cho Tô Lan Thanh đầy một chén lớn, rượu được rót vào chén lại tỏa ra một mùi thơm khác.

Tô Lan Thanh vươn tay bưng chén rượu lên uống một hớp, hoa quế cùng hương rượu hòa quyện với nhau, khi chảy qua yết hầu để lại dư vị khó quên khiến y không khỏi uống nhiều thêm một chút.
“Nếu thích thì uống thêm đi.” Hiếm khi Tiêu Quân Mặc không ngăn y uống rượu như vậy, từ khi hai chân của y bị thương, hắn không cho phép y uống rượu thường xuyên nữa, ngay cả loại rượu nhẹ như trúc diệp thanh cũng không cho uống quá một ly, nhưng hiện tại lại không ngừng rót đầy.
Tiêu Quân Mặc nhìn ra được nghi vấn trong mắt y, mở miệng giải đáp thắc mắc của y: “Rượu hoa quế này tuy gọi là rượu nhưng còn nhẹ hơn cả trúc diệp thanh, hơn nữa đây còn là rượu thuốc, uống nhiều cũng không có hại mà ngược lại còn có lợi cho cơ thể, trời đông lạnh giá, uống chút rượu còn giúp ấm người nữa.”
Sau khi chân Tô Lan Thanh gặp đi chứng từ lần bị thương trước đó, nếu chẳng may dính nước lạnh hoặc thời tiết lạnh giá sẽ đau đớn không thôi.

Lúc Tiêu Quân Mặc biết được công dụng của rượu hoa quế này vốn định dùng rượu thường nhưng lại sợ sẽ làm hỏng mất mùi hoa quế, sau đó hắn đổi thành rượu thuốc, cũng may khi dùng rượu thuốc thì tác dụng càng tốt hơn.
Không có Tiêu Quân Mặc ngăn cản thì Tô Lan Thanh ăn uống chẳng biết kiêng nể gì, đã nhiều ngày không được đụng vào  rượu, cho dù hiện tại chỉ có rượu hoa quế nhạt nhẽo cũng khiến y nâng chén không ngừng, rượu theo cổ họng chảy vào  thân thể, ngấm vào từng mạch máu  khiến cho người y cũng ấm dần lên, gò má cũng ửng đỏ, nếu không phải ánh mắt y vẫn còn tỉnh táo thì nhìn không khác gì đã say rượu.
Tiêu Quân Mặc nhìn thấy hai gò má ửng hồng của y khiến bản thân hắn cũng cảm thấy lâng lâng, tuy trước đây Tô Lan Thanh đã từng uống say trước mặt hắn nhưng y say rượu vẫn rất ngoan, không loạn không nháo, chỉ ngả đầu yên lặng ngủ đi, Tiêu Quân Mặc có muốn làm những chuyện khác thì cũng sợ phá hỏng giấc ngủ của y, càng đừng nghĩ tới chuyện nhân lúc Lan Thanh say rượu mà loạn tính.
“Chút nữa người của Thượng y cục sẽ tới đo kích thước.” Tiêu Quân Mặc chỉnh lại thảm trên đùi y, dịu dàng nói.
“Đo kích thước cái gì cơ?” Đầu óc Tô Lan Thanh chưa kịp nhảy số, ngơ ngác hỏi lại, bọ dáng lơ ngơ của y khiến Tiêu Quân Mặc bật cười, hắn đáp lại: “Đương nhiên là kích thước để may áo cưới rồi, hay là Lan Thanh muốn nhìn kích thước chỗ đó của ta? Không phải nhìn nhiều lần rồi sao, có điều nếu Lan Thanh muốn nhìn thì ta cũng không phản đối đâu.”
“Im đi!” Tô Lan Thanh vươn tay bịt miệng Tiêu Quân Mặc lại, vẻ mặt hoảng hốt ngó đông ngó tây, sau khi xác định xung quanh không có người mới nhẹ nhàng thở ra, thu tay lại đồng thời trừng mắt cảnh cáo với hắn; “Ngươi là hoàng đế đấy, sao nói chuyện lại cứ như tên lưu manh vậy, để người khác nghe thấy thì uy nghiêm của ngươi vứt đi đâu hả?”
“Uy nghiêm mà để làm gì chứ, ta chỉ muốn ngươi thôi.” Tiêu Quân Mặc cười lớn thành tiếng, ôm lấy Tô Lan Thanh từ phía sau, khoác cằm lên vai y, quay đầu ngửi mùi hương thơm ngát vương trên những sợi tóc của y.
Từ xa thấy Phúc Lộc đang vội vàng chạy tới, Tiêu Quân Mặc quay đầu nhìn hắn thì biết là người của Thượng y cục đã tới, thế nên hắn giúp đẩy Tô Lan Thanh trở về.

Đến thiên điện, người của thượng y cục tiếp nhận việc đẩy xe lăn rồi bắt đầu đo cho Tô Lan Thanh, Tiêu Quân Mặc đứng ở một bên nhìn, mắt thấy bàn tay kia muốn chạm tới thắt lưng Tô Lan Thanh, đột nhiên hắn cảm thấy không vui, bắt lấy tay của cung nhân kia, đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.

“Quân Mặc, không phải là đang đo kích thước sao, sao ngươi lại đuổi hết bọn họ ra ngoài rồi?” Tô Lan Thanh không hiểu, quay đầu lại hỏi.
Đương nhiên Tiêu Quân Mặc không muốn người khác chạm vào y, lập tức ho nhẹ rồi giải thích: “Hai chân ngươi không tiện, bọn họ đo không được, ta sợ bọn họ làm vướng ngươi.” Cho nên là tốt nhất để ta tự làm.
Tiêu Quân Mặc biết Tô Lan Thanh cao bao nhiêu nên không cần phải đo lại, hắn đi đến trước mặt y, để cho y ngồi thẳng lưng dậy một chút, hắn khom lưng xuống rồi vòng tay qua eo của y, kề sát môi y rồi hôn lấy một cái, cười nói: “Ừm, kích cỡ eo ta đã nhớ kỹ.”
Tô Lan Thanh kinh ngạc khi thấy hắn tự đo cho mình nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, hơn nữa còn vô cùng phối hợp với động tác của hắn, nhưng không ngờ rằng Tiêu Quân Mặc lại vừa đo vừa ăn đậu hũ của y.

Tô Lan Thanh giận rồi, nhưng mắc nỗi hai chân bất tiện, không cách nào tránh né được hắn, quần áo bị Tiêu Quân Mặc bới lên loạn cào cào, chẳng bao lâu Tiêu Quân Mặc lại muốn mò tay vào, y vươn tay đẩy đẩy khuôn mặt anh tuấn của hắn ra, trừng mắt.
“Tiêu Quân Mặc! Làm việc cho đàng hoàng đi!” Tiêu Quân Mặc giận quát.
“Được rồi, hoàng hậu nói có lý.” Tiêu Quân Mặc sờ sờ chóp mũi, ỉu xìu cúi đầu, tay chân cũng đàng hoàng giúp Tô Lan Thanh đo chiều dài bả vai.

Mãi mới đo xong tất cả, hắn lại giúp y chỉnh lý y phục cho  ngay ngắn lại, sau đó mở cửa để cho người của thượng y cục tiến vào, đưa lại kích cỡ của Tô Lan Thanh cho bọn họ, rồi lại phối hợp dang rộng hai tay để bọn họ đo kích cỡ cho mình.
Ngày thành hôn đã được định ra, vào tầm cuối năm nay, sau đại hôn vừa vặn là sang năm mới, chuyện tốt cùng nhau tới, mỗi năm đều có lộc.

Bởi vì cách ngày thành hôn chỉ còn mấy tháng, áo cưới thì phải may tới hai bộ khiến cho thượng y cục vô cùng bận rộn, nhưng bọn họ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người.

Sau ba tháng gấp gáp may đo thì cuối cùng cũng mang được hai bộ áo cưới đến cho hai vị chủ tử thử.
Hai chiếc đều không có vấn đề gì lớn, chỉ cần sửa lại ở một số nơi cho vừa người là được rồi, các công việc chuẩn bị khác cũng gần tươm tất cả, bất giác thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã đến ngày thành hôn rồi.

Ở Bắc Địch có quy định, hai vị tân nhân sẽ không được gặp nhau trong vòng nửa tháng trước ngày thành hôn, nhưng quy định này lại bị Tiêu Quân Mặc lược mất thành chỉ còn có bảy ngày.

Nhưng bảy ngày chia cách kia cũng khiến hắn tương tư muốn bệnh, có thể nói là một ngày dài như một năm.
Khó khăn lắm mới  đến ngày thành hôn, cuối cùng Tiêu Quân Mặc cũng không nhịn được nữa, hắn mặc kệ mọi việc mà chạy đến phòng mà Tô Lan Thanh đang ở, đuổi hết cung nhân ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tô Lan Thanh đã thay xong y phục và đang ngồi trước gương chuẩn bị chải đầu, bởi vì hai người đều là nam tử nên trang phục đều có chung một kiểu dáng.

Ánh mắt Tiêu Quân Mặc sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Lan Thanh một thân đỏ rực, nhẫn nhịn sự kích động xuống đáy lòng.

Hắn tiếp tục cất bước đến bên y, chỉ vài bước thôi là hắn thấy như cả một đời người đã qua vậy, cuối cùng cũng đến được bên y.
“Để ta.” Tiêu Quân Mặc vươn tay mở hộp gỗ tinh xảo trên bàn ra, lấy ra cây lược gỗ mà Phù Kim tặng bọn họ, cẩn thận mà chải từng lọn tóc của Tô Lan Thanh, rồi lại tự tay vấn tóc cài trâm, dùng một cây trâm bạch ngọc để cố định búi tóc.
“Một lược chải đến cuối, hai lược bạch phát tề mi.*” Tiêu Quân Mặc thì thào nói xong thì buông lược gỗ trong tay xuống, xoay người ôm lấy Tô Lan Thanh, hai người kề má với nhau.

Hắn thông qua gương đồng mà nhìn vào hai mắt của y, ánh mắt dịu dàng nói: “Lời này cũng ứng với tám chữ được khắc phía sau cây lược: Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão**.”
*Bạch phát kề mi: Bạch phát là tóc bạc, ý chỉ nguyện bên nhau tới khi tóc bạc, gần gũi thân cận mi kề mi (mắt).
** Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: Nắm tay nhau cùng người bên nhau đến già
Tô Lan Thanh gật đầu đồng ý, ý cười cũng lan tràn nơi đáy mắt.
“Lan Thanh, hôm nay chúng ta thành thân rồi, ngươi có vui không?” Tiêu Quân Mặc lại hỏi.
Tô Lan Thanh ngây người, lập tức cười nhẹ, sao y lại không vui cơ chứ?
Tiêu Quân Mặc không có nói tiếp, bàn tay hắn vươn xuống nắm lấy lòng bàn tay của y, bàn tay hai người gắn bó chặt chẽ không chút kẽ hở, hắn nắm chặt lấy tay y, cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Qua hôm nay, bọn họ đã  là phu thê danh chính ngôn thuận.

Các nghi thức trang trong bắt đầu được tiến hành, cả quá trình Tiêu Quân Mặc đều không buông tay Tô Lan Thanh ra, sợ y mệt mỏi nên ngay sau khi đại lễ phong hậu kết thúc hắn lập tức đưa y về tẩm điện nghỉ ngơi, bản thân thì ở lại tiệc rượu.

Yến hội náo nhiệt, ăn uống linh đình, lời chúc phúc vang lên bên tai không ngớt, Tiêu Quân Mặc cũng nhất thời hưng phấn mà uống nhiều rượu, chỉ giữ lại chút thanh tỉnh để trở về tẩm điện.
Ánh nến đỏ không ngừng lay động, khắp nơi sắc đỏ phủ kín, Tô Lan Thanh đang mặc một thân đồ đỏ ngồi trên giường chờ hắn, Tiêu Quân Mặc yên lặng đứng đó nhìn y rất lâu rồi mới dập tắt nến, lập tức đi đến bên giường, buông mành xuống rồi đặt y dưới thân, khó khăn lần mò mà hôn lên cánh môi y, giọng khàn khàn nói: “Lan Thanh, từ nay về sau, ngươi chính là hoàng hậu của Tiêu Quân Mặc ta rồi.”
“Ta biết.” trong phòng rất tối, nhưng ánh mắt của người kia lại rất sáng, Tô Lan Thanh vươn người, hai tay lần mò khoác lên thắt lưng của Tiêu Quân Mặc, lặng lẽ mời gọi.
Tiêu Quân Mặc không hề động, hắn ngưng mắt nhìn chăm chú Tô Lan Thanh dưới thân, bỗng nhiên mỉm cười nhẹ, chậm rãi cởi bỏ xiêm y của y, từng chiếc bị cởi ra, chẳng bao lâu da thịt hai người đã kề cận với nhau.

Tiêu Quân Mặc thở từng hơi nặng nề, thân dưới như muốn nổ tung mất rồi, nhưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn cúi đầu hôn môi Tô Lan Thanh một cách thành kính, không chừa bất cứ nơi nào cả.
“Lan Thanh, ngươi là của ta.” Thật lâu sau, Tiêu Quân Mặc chỉ nói ra một câu đơn giản như vậy rồi cúi đầu áp lên, trong căn phòng tối đen thi thoảng cất lên những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt, mãi sau mới yên tĩnh lại.
Ngày lễ thêu thùa cầu Chức Nữ của Phù Kim lại được tổ chức, đây là lần thứ hai Tiêu Quân Mặc đưa Tô Lan Thanh đến nơi này, ánh đèn sáng trưng giữa phố thị náo nhiệt, Tiêu Quân Mặc giúp Tô Lan Thanh đẩy xe lăn đến chỗ đố đèn, nhìn đến cuối dãy đèn thì cả hai cùng sững sờ.
Người đứng ra làm chủ vẫn là ông lão đó.
Ông ấy nhìn thấy hai người bọn họ cũng vui đến ngây ngất, tủm tỉm cười mà đưa ra phần thưởng của năm nay cho Tiêu Quân Mặc, ông vẫn nhớ rõ lần trước gặp thì người nam tử trên xe lăn kia vẫn chưa có tàn tật, giữa hai người bọn họ cũng có chút gì đó không được tự nhiên, nhưng hiện tại hai người bọn họ lại có thể tự nhiên dắt tay nhau như vậy, hẳn là đã có rất nhiều chuyện đã diễn ra.

Ông lão nở nụ cười hiền từ, vỗ bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, hỏi: “Hai vị công tử, hiện tại vẫn tốt chứ?”
Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc liếc nhau, ánh mắt cả hai đều chứa chan sự dịu dàng, mười ngón tay đan xen chặt chẽ, trăm miệng một lời: “Chúng ta rất hạnh phúc.”
Dưới ánh đèn chiếu rọi, Tiêu Quân Mặc vững bước giúp Tô Lan Thanh rời đi, ông lão cũng nhìn chăm chú vào bóng dáng hai người, âm thầm chúc phúc cho bọn họ.
Có vài người, gặp gỡ, là một đời.
————–oOo—————-
TOÀN VĂN HOÀN.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận