Trở Về Thập Niên 70 Làm Thú Y


Súc ruột cho Cục Đá sạch sẽ xong thì trời cũng đã chạng vạng.

Đội trưởng thôn Thạch Ma khuyên Đỗ sư phụ rằng đường núi trời tối sẽ khó đi và rất nguy hiểm.

Hơn nữa sợ Cục Đá chưa bình phục hoàn toàn lỡ may xảy ra bất trắc gì bọn họ cũng trở tay không kịp nên ngỏ ý mời ba thầy trò ở lại ăn cơm rồi ngủ một đêm, sáng mai xuất phát hãn chưa muộn.

Đỗ sư phụ thấy có lý nên vui vẻ nhận lời ngay.Suốt bữa ăn Hà Hưng Gia cứ bần thần nhìn chén cơm, mỗi lần bưng bát lên là lại nghĩ đến cảnh tượng hồi chiều cùng mùi phân lừa phảng phất đâu đây làm anh nhợn cổ họng.

Thế mà Đỗ sư phụ vẫn ăn ngon lành như không có gì, tài thật!Dùng cơm tối xong xuôi, đại đội trưởng mời mọi người về nhà mình ngủ.


Nhà ông nằm ở vị trí rất đẹp, vì xây tại nơi cao hơn nên chỉ cần mở cửa sổ ra đã ngắm được khung cảnh của toàn bộ thôn, không những thế phóng mắt ra xa là có thể nhìn thấy chiếc cối đá khổng lồ nằm ngay giữa thôn rồi.Chắc là do lạ chỗ nên Hà Hưng Gia trằn trọc xoay người mãi không chợp mắt nổi, anh mở cửa đi ra ngoài hóng mát.

Sau khi tìm một tảng đá tương đối bằng phẳng, đặt mông ngôi *phịch* xuống, Hà Hưng Gia bắt đầu hồi tưởng lại những trải nghiệm tại Trạm Chăn Nuôi mấy ngày qua mà lòng ngậm ngùi khôn xiết.

Mặc dù trong khoảng thời gian gần đây anh đã học được rất nhiều thứ, nhưng người ta hay nói: đời không như là mơ nên đời thường giết chết mộng mơ.Trước khi đi huấn luyện, trong đầu Hà Hưng Gia đã vẽ nên rất nhiều viễn cảnh màu hồng, làm bác sĩ thú y có thể châm cứu cho động vật, làm phẫu thuật cho chúng nó, khám chữa bệnh nhẹ nhàng, nhưng đến khi bắt đầu học thì nó lại khác xa một trời một vực với tưởng tượng của anh.

Anh không nghĩ tới chuyện làm bác sĩ thú y là phải kiêm luôn thiến heo, thông đít cho lừa và ty tỷ ác mộng khác đang xếp hàng đợi anh phía trước.Mới nghĩ thôi Hà Hưng Gia đã không nhịn được mà thở một hơi thật dài haizzzzzz … Anh chỉ có thể an ủi mình dục tốc bất đạt, khổ tận cam lai.Hà Hưng Gia xốc lại tinh thần, đang định đứng lên trở về phòng ngủ thì đột nhiên thấy một bóng đen thập thò dò dẫm đi về phía chuồng lừa.

Không biết là người hay ma, Hà Hưng Gia hơi do dự có nên lại gần xem thử không.

Chưa đợi anh quyết định thì bỗng từ phía chuồng lừa truyền đến một tiếng kêu thất thanh, phá tan bầu không khí yên tĩnh ban đêm.“Áaaaaaaa!!!!!!!”Âm thanh lớn đến nỗi không ít người giật mình thức dậy, ông đại đội trưởng quần áo chưa kịp mặc, quýnh quáng chạy ra xem xét tình hình.“ Chuyện gì, chuyện gì? CÓ CHUYỆN GÌ????”Hà Hưng Gia chưa kịp cất lời thì một bóng người phóng cái vèo từ chuồng lừa ra, kèm theo đó là tiếng khóc thảm thiết và chửi rủa của một người phụ nữa:“Bân, Bân con làm sao vậy? Mẹ mày cái con súc sinh, dám đá con bà.

Tao đập chết mày!” Xen lẫn là tiếng roi da tới tấp.Không đợi đội trưởng chạy đến xem ất giáp ra sao, từ trong chuồng lừa thằng Cục Đá cũng xồng xộc chạy tới, theo sau nó là bóng dáng của một con người.Con Cục Đá cũng rất khôn lanh, nó không chạy đi lung tung sang hướng những địa phương khác mà chạy ra giữa thôn, hướng thẳng đến cái cối đá đang nằm chình ình ở đó.

Nó cứ thế chạy vòng quanh cái cối.


Còn bóng dáng phía sau cũng hùng hục lao theo như thể muốn đuổi cùng giết tận nó.

Cục Đá chạy xoay tròn, người đó cũng quay theo không ngừng nghỉ.Sao giống vụ bắt heo hồi trước ở Trạm Chăn Nuôi thế nhỉ.

Chỉ có một con heo nái thôi mà xoay đám người ở Trạm Chăn Nuôi như chong chóng, khiến cho ai nấy mệt lăn cù nèo xuống đất.

Hà Hưng Gia dám cá nếu 5 phút nữa người trước mắt không bị rối loạn tiền đình thì anh đi đầu xuống đất.Nhìn con lừa nãy giờ vẫn còn sung sức mà người kia đã dần dần giảm tốc độ, Hà Hưng Gia không cần lắng tai nghe cũng có thể đoán được con lừa đang nói gì: “Đố anh bắt được em, đố anh bắt được em.

Ngày nào em cũng phải chạy trăm vòng quanh cái cối này, tuổi gì mà đuổi kịp em hihi.Âm thanh náo nhiệt thu hút mọi người trong thôn đến xem càng ngày càng đông, ngay cả Đỗ sư phụ cũng không ngoại lệ.

Đội trưởng đổi sản xuất cũng bị trò “bịt mắt bắt lừa” làm cho chóng mặt, ông bèn tiến đến cối đá để xem thử.Người trong thôn tập trung lại một góc, ánh sáng từ đèn dầu hắt lên, làm lộ ra hung thủ của tiếng đay nghiến vừa nãy.

Thì ra, người đàn bà này chính là cô con gái thứ nhà họ Đinh, đang trong thời gian về thăm nhà mẹ đẻ.


Còn chủ nhân tiếng la thất thanh khi nãy là con cô ta - Hồ Bân.

Không biết giữa nó với Cục Đá xảy ra mẫu thuẫn gì mà Cục Đá lại giơ chân sút nó một phát.

Đỗ sư phụ xem sơ qua thì cảm thấy vết thương này khá nặng đấy, phỏng chừng là đã gãy xương sườn rồi.Nghe đến “gãy xương sườn” thì mẹ Hồ Bân điên tiết, chân bà như được gắn thêm động cơ, bất chấp mọi thứ trước mắt mình đang hoa cả lên như bức tranh Starry Starry Night của Van Gogh (1) mà cắn răng tăng tốc vút roi sống chết với con lừa một phen.====Chú Thích(1)The Starry Night – Đêm đầy sao là một bức tranh của họa sĩ hậu ấn tượng người Hà Lan Vincent Van Gogh.

Được vẽ vào tháng 6 năm 1889, bức tranh miêu tả khung cảnh bên ngoài cửa sổ phòng bệnh của ông ở Saint-Rémy-de-Provence, miền Nam nước Pháp về đêm, mặc dù ông đã vẽ bức tranh vào ban ngày qua trí nhớ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận