Trao tâm

Lâm Cảnh trở về chào tạm biệt ông nội và cha mẹ cô, trong khi Lục Chẩm Tuyết đang đang dựa trên cửa, hai tay khoanh trước ngực, rũ mắt như đang suy nghĩ điều gì.
Lâm Cảnh sau khi chào tạm biệt xong liền đi ra cửa, lúc đi qua Lục Chẩm Tuyết bước chân có hơi ngừng lại.
Ngoài cửa không bật đèn, Lục Chẩm Tuyết ngẩng đầu, nương nhờ ánh đèn đường sáng lập lòe mà nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Cảnh dừng ở nơi xa, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ngày mai nhớ chờ điện thoại của tôi.”
Anh nói xong liền bước chân ra cửa, lập tức đi đến xe đang đậu đằng xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế vội vàng giúp anh mở cửa xe ra, chờ Lâm Cảnh lên xe lại cung kính mà đóng cửa lại cho anh, rồi hơi cong người, lễ phép chào Lục Chẩm Tuyết, sau đó liền mở cửa xe bước lên rồi đem xe khởi động hòa vào màn đêm.
Lục Chẩm Tuyết vẫn như cũ mà tựa vào bên cửa, nhìn bóng xe đang dần dần đi ra xa, đôi mắt thật sâu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lục Phong ở trong sân thấy Lâm Cảnh cùng em tư nhà mình nói chuyện, tò mò tiến đến nhìn nhìn ngó ngó ra bên ngoài hỏi: “A Tuyết, gần đây quan hệ của em và Lâm tổng có phải đã tốt hơn một chút rồi, đúng không?”
Lục Chẩm Tuyết hoàn hồn lại, nghiêng đầu nhìn về phía anh cả, nói: “Có khả năng sao? Anh ta không cố tình trả thù em, em liền cảm ơn trời đất rồi.”
Lục Phong sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Lâm tổng vì sao lại muốn trả thù em?”
Lục Chẩm Tuyết nhớ tới lời Lâm Cảnh nói, sau một lúc lâu mới nói: “Bởi vì em đã đắc tội anh ta.”
Cô bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của anh ba, đừng có đi trêu chọc Lâm Cảnh.
Loại đàn ông địa vị cao như Lâm Cảnh sao có thể để người khác trêu đùa mình được.
Hiện tại anh ta đã nói rõ là muốn tính sổ với cô, muốn thu về cả gốc lẫn lãi.
Bởi vì là sinh nhật của ba cô cho nên trông nhà náo nhiệt giống như ăn Tết.
Người trong nhà đều ngồi đánh bài cùng ông nội, Lục Trầm Tuyết cũng bị anh họ kéo ra chơi một lúc, chơi đến gần hai giờ sáng mới không chịu được mà bỏ lên lầu để ngủ.
Bởi vì tối hôm qua ngủ quá muộn, giấc ngủ này của cô cực kỳ sâu, cơm sáng cũng không có xuống tầng ăn.
Hơn mười giờ, di động đặt trên tủ đầu giường rung lên không ngừng. Lục Chẩm Tuyết ngủ đến mơ mơ màng màng mà vươn tay từ trong ổ chăn ra, tóm lấy điện thoại di động rồi lại chui vào chỗ cũ. Bởi vì còn chưa tỉnh ngủ nên âm thanh cô rất khàn: “Ai vậy?”
Bên đầu dây kia, Lâm Cảnh nghe thấy âm thanh của Lục Chẩm Tuyết rõ ràng là chưa ngủ dậy, liền đoán được người còn chưa rời giường. Một tay anh giữ di động bên tai, một tay đút trong túi quần, đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng khách, đôi mắt đen nhánh nhìn lá rơi đầy đất bên ngoài cửa sổ, trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nói: “Không phải muốn làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi sao? Chiều nay tôi rảnh, tôi sẽ gửi địa chỉ qua cho cô. Bây giờ cô tới đây luôn đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tuyết mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng Lâm Cảnh mới hơi tỉnh táo lại một chút, rồi mặt nặng mày nhẹ mở to mắt ra, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới chuyện tối hôm qua hứa làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho Lâm Cảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cuộn tròn trong chăn, lười biếng hỏi: “Bây giờ?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, nói: “Ngay bây giờ, tôi sẽ gửi định vị qua điện thoại cho cô.”
Anh vừa nói xong liền trực tiếp cúp máy.
Lục Chẩm Tuyết nhìn màn hình đen lại vì bị cúp máy, lại nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn mười một giờ sáng.
Hiện tại, cô một chút cũng không đoán được Lâm Cảnh đang muốn làm cái gì.
Cô đặt điện thoại vào tủ đầu giường, nhắc tới giường mới nhớ, lúc choàng dậy khỏi chăn liền bị đông lạnh đến co rúm lại như con tôm luộc, lập tức nhung nhớ sự ấm áp ở trong chăn mà lại chui vào.

Tối hôm qua ngủ quá muộn, thức quá khuya, dẫn tới hiện tại rất buồn ngủ, hoàn toàn trong trạng thái mơ mơ màng màng, chỉ muốn đánh cờ với Chu Công.
Cô nhìn đồng hồ treo trên vách tường đối diện, mí mắt đánh nhau, thật sự là chịu không được cho nên liền nhắm mắt lại, nghĩ nghĩ, mình chỉ ngủ vài phút nữa thôi.
Lâm Cảnh cúp điện thoại, trở về ghế sofa rồi ngồi xuống.
Anh bỏ điện thoại di động trên bàn trà, đáy lòng lại không thể khống chế được cảm giác bực bội vẫn luôn cắn nuốt tâm trí mình.
Anh không thể khống chế được cảm giác thích Lục Chẩm Tuyết, nhưng không bằng lòng thừa nhận rằng cô đã thắng.
Anh cầm lấy văn kiện trên bàn trà xem một chút, dì giúp việc đang quét lá rụng ngoài sân căn thời gian thật chính xác mà tiến vào, vội vàng hỏi: “Lâm tổng, giữa trưa nay anh muốn ăn gì để tôi bây giờ liền đi chuẩn bị?”
Lâm Cảnh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, suy nghĩ rồi hỏi: “Trong nhà có cá không?”
“Có, có. Hôm qua tôi mới vừa mua xong. Anh muốn chế biến như thế nào?”
“Hầm ớt cay, đi cho nhiều ớt cay một chút.” Lâm Cảnh cúi đầu xem văn kiện, úp úp mở mở mà che dấu cảm giác không tự nhiên không thể hiểu được tận sâu trong đáy lòng.
Dì giúp việc sửng sốt một chút: “Không phải anh không thể ăn cay sao?”
Gần đây, Lâm Cảnh hay đi công tác đến thành phố Giang cho nên thỉnh thoảng sẽ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn. Căn biệt thự này là do Lâm Cảnh mua hai năm trước nhưng rất ít ở lại. Dì Vương sẽ định kỳ đến đây mà quét tước. Lâm Cảnh đi công tác, nếu ở bên chỗ này thì cơm nước sẽ do dì Vương phụ trách luôn.
Cho nên dì Vương biếtt rõ là khẩu vị của Lâm Cảnh thiên về thanh đạm, rõ ràng là không thể ăn được đồ cay nha.
Bà tò mò mà hỏi, cảm giác không tự nhiên trong lòng Lâm Cảnh càng ngày càng rõ ràng: “Hôm nay có khách tới.”
“À là thế à.” Dì Vương vừa mới biết liền vội vàng hỏi lại: “Thế vị khách kia ngoài thích ăn cá thì còn thích ăn đồ ăn gì khác không? Trong nhà cái gì cũng có. Vị khách kia là nam hay nữ. Có cần chuẩn bị đồ uống không? Đồ uống là rượu vang đỏ đúng không? Hay là nước ép trái cây, nước xoài, nước cam, hoặc là nước táo…?”
“Nước ép xoài đi.” Lâm Cảnh nhíu mày trả lời một câu.
“Được rồi. Vậy vị khách kia có thích đồ ăn gì khác không?”
“”Làm sao tôi biết được cô ấy thích ăn cái gì?” Lâm Cảnh đột nhiên cảm thấy rất phiền, cực kỳ bực bội, tức giận, cảm xúc tiêu cực gì cũng đều hiện diện trong lòng anh bây giờ.
Mà lý do anh đột nhiên bực bội như vậy là bởi vì anh bỗng phát hiện, bản thân thế nhưng chẳng biết Lục Chẩm Tuyết thích ăn cái gì cả.
Anh nhíu mày, cầm văn kiện, đứng lên đi lên lầu, tâm phiền ý loạn mà bỏ xuống một câu: “Gì cũng được.”
Lúc đầu Lục Chẩm Tuyết chỉ nghĩ là ngủ thêm vài phút nữa thôi, ai biết ngủ một giấc, tỉnh dậy đã là mười hai giờ rưỡi.
Cũng may là dì Dương lên lầu gọi cô xuống ăn cơm trưa, cô mới giật mình choàng tỉnh giấc.
Cô vội vàng xốc chăn lên, nhảy xuống giường, vội vàng vào phòng tắm, rửa mặt mũi chân tay, ra thay quần áo, rồi cầm áo khoác chạy vội xuống lầu.
Mọi người trong nhà đều đang chuẩn bị bát đũa ăn cơm trưa, mẹ cô gọi lại: “A Tuyết, nhanh lên, ăn cơm trưa thôi.”
Đến bữa sáng Lục Chẩm Tuyết còn chưa ăn, ngủ đến bây giờ, quả thật là cũng đói.
Cô dứt khoát gọi điện cho Lâm Cảnh, nói: “Tôi ăn cơm trưa xong mới đến đó.”
Bên đầu dây bên kia, Lâm Cảnh đang ngồi trên sofa, chờ Lục Chẩm Tuyết tới cùng ăn cơm trưa. Nhìn bàn cơm đã được bày hết lên, có cả cá hầm ớt cay cùng với một ly nước ép xoài.
Lục Chẩm Tuyết nói qua điện thoại: “Tôi ăn trước, ăn xong liền lập tức tới đó.”
Lâm Cảnh bỗng nhiên cảm thấy bản thân như một trò đùa, trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng cười lạnh: Thôi, cô không phải đến đây nữa đâu.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt: “Không phải anh nói…”
Lời cô nói còn chưa dứt, bên kia đã trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Lục Chẩm Tuyết không khỏi sửng sốt, cúi đầu nhìn màn hình di động tối lại, biểu thị cuộc gọi bị ngắt kết nối, sau đó không nhịn được mà thầm oán một câu: “Không thể hiểu được.”
Lâm Cảnh cúp điện thoại, ngồi trong phòng khách, đầu nhìn cửa sổ sát đất, trầm mặc như đang suy nghĩ điều gì.
Dì vương xào xong hai món ăn thuộc khẩu vị địa phương của thành phố Giang, cười nói: “Lâm tổng, trong phòng bếp có một nồi đồ ăn vừa làm xong. Vị khách kia có phải sắp tới rồi không?”
Lâm Cảnh bình tĩnh mà quay mặt đi, cầm lấy di động trên bàn trà, đứng dậy thực lạnh lùng mà phân phó một câu: “Đổ.”
Dì Vương không khỏi ngỡ ngàng: “Cái gì?”
Lâm Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn bàn cơm một cái, lập tức đi lên lầu, rất lạnh lùng nói: “Tôi nói, đồ ăn hôm nay, tất cả đều đổ đi.”
Một bên anh lên lầu, một bên nói: “Về sau cũng đừng để tôi nhìn thấy mấy cái món làm từ ớt cay này nữa.”
Lục Chẩm Tuyết mấy ngày nay đều không nhìn thấy Lâm Cảnh.
Anh cũng không có gọi điện thoại cho cô, nhắc nhở cô thực hiện chuyến du lịch mười ngày quanh thành phố Giang.
Tuy rằng Lục Chẩm Tuyết cũng thấy mừng rỡ, nhẹ nhõm nhưng vẫn thấy có điều gì kỳ lạ, cảm thấy cảm xúc Lâm Cảnh ngày hôm đó cực kỳ không tốt, giống như là đang có mưa to gió lớn ập tới vậy.
Tiếng cười lạnh kia của anh làm cô cảm giác như bản thân đã làm cái chuyện gì rất có lỗi với anh không bằng.
Lục Chẩm Tuyết ít nhiều cũng có chút bối rối, nhưng cô cũng không muốn nhắc lại nữa.
Dù thế nào là Lâm Cảnh tự mình không liên lạc với cô trước, cũng không xem như là cô thất hẹn thất hứa.
Huống chi Lâm Cảnh cuối cùng cũng đồng ý buông tha cô, cô phải vui sướng nhảy nhót tung tăng như con tinh tinh mới đúng chứ.
Đêm nay, người phụ nữ thứ ba bị chọc tức mà bỏ đi, khiến ai ai cũng có chút nhụt chí.
Người đàn ông mặc tây trang màu đen ngồi ở quầy bar, uống rượu mua say. Tuy rằng lớn lên rất tuấn tú, nhưng mà cũng thực sự lạnh lùng. Mặc dù đang uống say, nhưng khí tràng lạnh như băng quanh thân cũng đủ làm người khác không dám tùy tiện tới gần.
Có một người phụ nữ lớn lên rất xinh đẹp, trang điểm gợi cảm, ngồi gần ở cửa sổ quan sát cả một đêm, rốt cuộc không nhịn được mà cầm ly rượu đi đến.
Cô đến gần quầy bar, giơ ly rượu trên tay, cười nói: “Anh đẹp trai, thất tình sao?”
Lâm Cảnh nâng mắt, mặc dù đã có hơi men, nhưng thần sắc vẫn cực kỳ lạnh lùng, tuyết giăng kín lối, băng phủ kín đường: “Tránh ra.”
Người phụ nữ cười nói: “Đừng vậy mà, kết giao bạn bè thôi.”
Cô nói, liền nâng tay lên ôm lấy bả vai Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh liếc mắt nhìn qua, rồi nhìn chằm chằm vào cô. Băng sương lạnh lẽo trong mắt giống như bị cắt thành từng con dao nhỏ, miệng chỉ có một chữ: “Cút.”
Cặp mắt kia qua lạnh đến mức làm người ta hoảng sợ, sợ hãi.
Tay người phụ nữ đang lơ lửng trong không trung nháy mắt liền cứng đờ, không dám rơi xuống thêm một millimet nào nữa.”
Cô sợ quá, mặt mũi trắng bệch trong một nốt nhạc, không dám nói thêm cái gì nữa, lập tức cuốn xéo qua chỗ khác.
Lục Chẩm Tuyết đi từ trong tiệm bán đĩa nhạc ra, lúc đầu muốn đi ngay về nhà, thời điểm đi qua một quán bar ven đường, vô tình nhìn lướt qua bên trong lại ngoài ý muốn thấy Lâm Cảnh.
Cô không khỏi có chút kinh ngạc, theo bản năng nhìn chỗ đó một vòng, cũng không nhìn thấy trợ lý Dương hoặc thư ký của anh.
Lâm Cảnh ngồi uống rượu ở quầy bar, trước mắt đều là những bình rượu trống không đã bị uống sạch, thoạt nhìn đã uống không hề ít.

Lục Chẩm Tuyết do dự một chút rồi vẫn đi vào.
Cô đi đến bên cạnh Lâm Cảnh, theo bản năng kéo cánh tay anh: “Lâm…”
“Tôi bảo cô cút…” Cô còn chưa hô xong cái tên, Lâm Cảnh đã đột nhiên phát hỏa, tới khi quay mặt sang, nét bực bội và không kiên nhẫn hằn rõ trên khuôn mặt, dọa Lục Chẩm Tuyết nhảy dựng lên.
Lục Chẩm Tuyết cố bình ổn lại cảm xúc, nhìn anh: “Anh không sao chứ?”
Lâm Cành hình như cũng không phát hiện là cô, thoạt nhìn thật phiền lòng nhíu mày nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi lướt qua, đi nhanh ra bên ngoài.
Lục Chẩm Tuyết đi theo sau, nhìn Lâm Cảnh đi đến chiếc xe đen ở phía trước, cửa xe phanh một tiếng đóng sầm lại.
Trợ lý Dương hơn mười phút trước đã nhận điện thoại của ông chủ, dặn anh lại đây đón, liền lập tức chạy tới.
Nhưng mà giờ phút này nhìn thấy sắc mặt ông chủ, biết ngay tâm tình anh lại không tốt.
Không đúng, không thể nói lại, từ lúc gặp lại Lục tiểu thư, ông chủ nhà anh không hề có tâm tình tốt.
Trợ Lý Dương dù sao cũng là người đi theo Lâm Cảnh nhiều năm, kể cả ông chủ có che dấu tốt đến đâu, anh ít nhiều cũng phát hiện những dấu vết nhỏ để lại làm bằng chứng.
Anh nhìn thấy Lục tiểu thư đang đứng đối diện bên kia đường cái, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với Lâm Cảnh: “Lâm tổng, tôi có việc đột xuất, hay là, tôi nhờ Lục tiểu thư đến đây đưa anh về nhà được không?”
Lâm Cảnh nhíu mày, liếc mắt nhìn bên kia đường một cái.
Lục Trần Tuyết vẫn còn đang đứng đối diện nhìn theo hướng của anh.
Anh không khỏi phiền lòng nói: “Không cần, gọi cho tôi một tài xế lái thay đi.”
“A?” Trợ lý Tiểu Dương kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “À… được…”
Anh quay đầu lại, bứt rứt cầm di động gọi người lái thay.
Lúc vừa chuẩn bị gọi điện thoại, tiếng cửa sổ xe đã bị gõ vang lên.
Trợ lý Tiểu Dương vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang gõ cửa sổ bên ngoài.
Trong lòng anh vui vẻ, vội vàng hạ thấp cửa sổ xe xuống: “Lục tiểu thư!”
Lục Chẩm Tuyết vừa mới đứng đối diện, nửa ngày cũng không thấy bọn họ rời đi, cũng không biết là đang hí hoáy cái gì.
Cô nhịn không được mà lên hỏi thăm một chút: “Có việc gì không? Có cần tôi hỗ trợ cái gì không?”
Trợ lý Tiểu Dương lập tức gật đầu, nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống: “Là thế này, Lục tiểu thư, tôi đột nhiên có việc đột xuất, có thể phiền cô đưa Lâm tổng trở về một chút được không?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thoáng qua hàng ghế phía sau xe, Lâm Cảnh ngồi ở chỗ tối, đôi mắt chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ, không thèm liếc nhìn cô.
Cô gật đầu: “Đương nhiên có thể.” Rồi hỏi tiếp: “Địa chỉ nhà ở đâu?”
Trợ lý Tiểu Dương nói một địa chỉ, Lục Chẩm Tuyết mới nhớ tới, chính là căn hộ đối diện chỗ cô thuê trước kia.
Cô liền gật đầu đáp ứng, cầm lấy chìa khóa xe rồi chui vào bên trong.
Mở định vị GPS, khởi động xe, rồi hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Trên đường đi, Lục Chẩm Tuyết nhàn rỗi nhàm chán hỏi một câu: “Lâm tổng, đêm nay tâm tình anh không tốt sao?”
Lâm Cảnh lơ cô đi, đôi mắt vẫn nhìn ngoài cửa sổ.
Lục Chẩm Tuyết cũng không phải là người có tính cách rất tốt, anh không trả lời thì cô cũng lười hỏi lại. Một đường im lặng, hơn một giờ sau liền đến chỗ ở của Lâm Cảnh.
“Tới rồi.” Lục Chẩm Tuyết dừng xe trong sân, quay đầu lại muốn bảo Lâm Cảnh xuống xe.
Lại phát hiện hình như Lâm Cảnh ngủ rồi, anh ở chỗ tối tăm, mắt nhắm lại hô hấp nhẹ nhàng.
Lục Chẩm Tuyết nhìn khuôn mặt đang an tĩnh ngủ của anh, trong vô thức không thể rời mắt ra được.
Tuy rằng uống say nhưng tư thế ngủ của lại rất đẹp, rất an tĩnh, như chàng tiên đang ngủ say lỡ bị chúng bạn ghen ghét đẩy xuống phàm trần vậy.
Cô không tự giác mà nhìn nhiều hơn một chút, lúc phục hồi tinh thần lại liền quay đầu lại, rút chìa khóa xe ra, cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe.

Cô đi đến, mở cửa xe đằng sau, cúi người, nhẹ nhàng đẩy nhẹ “người đẹp ngủ trong xe”: “Lâm Cảnh, tới rồi.”
Lâm Cảnh ngủ cũng không sâu, cô vừa đẩy nhẹ hai cái anh đã tỉnh.
Nhưng mà nhìn qua, quả thực là say không nhẹ, anh ngồi một lúc lâu, cau mày đi xuống.
Anh lập tức đi vào phòng
Lục Chẩm Tuyết cũng đi theo sau: “Nhà anh có thuốc giải rượu không?”
“Không biết.” Lâm Cảnh nhíu mày, giơ tay bật đèn nhưng không một cái đèn nào sáng.
Lục Chẩm Tuyết di một tiếng: “Mất điện sao?”
Lâm Cảnh đi đến phòng khách, ngồi xuống sofa.
Đúng là uống nhiều rượu thì hại cái thân nên Lâm Cảnh không thể nghĩ được cái gì, chỉ biết đau đầu ngồi một chỗ.
Lục Chẩm Tuyết đành mở đèn pin di động lên, ngồi xổm trước bàn trà, tìm thuốc giải rượu.
Cô mở ra vài cái ngăn kéo nhưng cũng đều không tìm được: “Hình như là không có, để tôi ra ngoài mua.”
Cô đóng ngăn kéo lại, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Ai ngờ, vừa mới xoay người, tay đột nhiên bị kéo lại.
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, quay đầu mà nhìn Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh ngại ngùng mà rời ánh mắt đi, buông tay ra, nhăn mày nói: “Không cần, muộn quá.”
Anh đứng dậy đi lên lầu: “Tôi ngủ đây, muộn quá rồi. Cô cũng đừng trở về nữa, trên tầng có phòng trống.”
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận