Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư


Mọi người nhìn sang chỗ Nam Thừa Phong, thấy âm phong dù mãnh liệt đến mấy, bên chỗ Nam Thừa Phong đến một cọng tóc cũng chưa loạn, như có một vòng bảo vệ bảo quanh hắn.
"Hôm nay coi như chứng kiến được thế nào là cùng mệnh với trời." Hoàng Phượng cảm khái.
Mộ Ly đi vào căn phòng thứ năm, "Một cái mắt trận."
Trong lúc hắn do dự, Lục Chỉ nói: "Sợ cái gì, phá đi."
Mộ Ly chớp mắt củng cố tinh thần, trực tiếp phá huỷ mắt trận.

Gió cuốn càng thêm lợi hại, thậm chí còn hoà thêm từng trận quỷ khóc sói gào.

Nhóm đạo diễn run bần bật, hơi hơi nhích sang gần chỗ Nam Thừa Phong.

Bọn họ nghĩ, tuy rằng Nam tổng đáng sợ, nhưng có Lục đại sư ở đây, tốt xấu gì cũng còn một đường sinh cơ.

Các thí sinh đứng lên, lấy pháp khí thi triển mấy chiêu đơn giản, ngăn chặn cỗ âm phong này.
Mộ Ly tiếp tục đi lên phía trước, phá huỷ mắt trận thứ ba, thứ tư, mỗi một lần đều phát sinh trạng thái lạ.

Đạo diễn và nhân viên công tác gào thét cứu mạng trong lòng, được các thí sinh vây quanh mới cảm thấy bản thân còn cơ hội sống sót.

Âm phong trong căn nhà cổ vẫn gào thét, nhiệt độ lạnh lẽo kết hợp với không khí quỷ dị làm người ta run bần bật.


Lúc này, chiêm hầu sư Thuỷ Văn Hiên liền phát huy tác dụng của hắn.
"Lợi hại nha lão Thuỷ." Phong Thương Hải khen, "Trước kia vẫn luôn nghe nói chiêm hầu sư im lặng thì thôi nhưng chỉ cần lên tiếng là kinh người; hoặc là không làm, hoặc là làm chuyện khó nhất, tận mắt nhìn thấy mới thấy là sự thật không nói quá."
"Tôi đây không tính là gì." Thuỷ Văn Hiên nói, tuy hắn nói thế, khoé miệng vẫn không cưỡng được khẽ nhích lên.
"Muộn tao (chỉ người ngoài lạnh trong nóng)." Lộ Hoằng Nhã tức giận liếc hắn trắng mắt, bất quá không thể không thừa nhận hắn thật sự lợi hại.
"Có thể thay đổi khí hậu, thật sự rất mạnh." Xích Tiêu Tử là một người rất kiêu ngạo, cũng phải khen ngợi hắn.
"Ừ, còn được." Thuỷ Văn.

Hiên cố gắng thể hiện sự khiêm tốn nhưng hắn nhịn không được, "Kỳ thật có thể thay đổi khí hậu là một chiêm hầu sư rất mạnh."
Những thí sinh khác cười cười, rất nể tình gật đầu, "Đúng vậy, cậu rất mạnh."
Theo tiến trình phá huỷ mắt trận của Mộ Ly, các thí sinh vốn còn có thể cùng nhẹ nhàng thảo luận Mộ Ly lợi hại bao nhiêu dần dần cười không nổi, sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

Mãi đến khi Mộ Ly phá huỷ mắt trận thứ bảy, hoàn toàn phá giải trận pháp, mọi người lập tức đại kinh thất sắc.
"Cái này......" Xích Tiêu Tử quả thật không thể được cảm giác của mình.
"Cực Sát Chi Địa? Đúng là Cực Sát Chi Địa!" Thành Từ khiếp sợ.

Cách cục phong thuỷ đáng sợ nhất chính là Cực Sát Chi Địa, là nơi sát khí tụ tập đông nhất, một khi bước vào, không người còn sống bước ra.
"Thì ra đây mới là phần khó nhất của nhiệm vụ lần này, sửa lại phong thuỷ của Cực Sát Chi Địa? Sao có thể sửa được?" Trán Tiền Vận đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Tôi tin tưởng Lục đại sư để chúng ta làm, chính là tin tưởng thực lực của chúng ta, chỉ là......" Hoàng Phượng xấu hổ che mặt.
"Là ngài ấy đánh giá chúng ta cao quá rồi." Thuỷ Văn Hiên tổng kết lại.
"Kỳ thật vẫn có người từng phá huỷ Cực Sát Chi Địa.


Mọi người biết căn công quán số 82 trong truyền thuyết không? Trước đó tôi từng qua đó rồi, hiện tại đã biến thành Phúc Nguyên Bảo Địa, bị Cửu gia mua; sau khi Cửu gia mua, sự nghiệp lập tức mở rộng gấp đôi." Lộ Hoằng Nhã nói.
"Vãi, có thể biến Cực Sát Chi Địa thành không chết người đã là trâu bò, lại còn Phúc Nguyên Bảo Địa? Cô không gạt tôi đấy chứ? Thần tiên nào làm được vậy?" Thành Từ hoảng sợ nhìn Lộ Hoằng Nhã.
"Cửu gia? Không phải là......" Xích Tiểu Tử và Phong Thương Hải liếc nhìn nhau một cái.
"Không sai, là Chỉ Chỉ sửa."
Bỗng nhiên một câu nói mang vẻ kiêu ngạo tự hào cắt ngang cuộc đối thoại của các thí sinh, cũng đốt lên ngọn lửa chấn động trong lòng họ.

Các thí sinh quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, hít một hơi thật sâu.
"Không ngoài dự đoán, không ngoài dự đoán." Phong Thương Hải gật đầu không ngừng, "Tôi phục Lục đại sư.

Cũng may là Lục đại sư, chứ thần tiên cỡ đó mà thêm mấy người, vậy thật sự quá đáng sợ."
"Thần tiên như vậy nhiều thêm mấy người không quan trọng, nhưng nhất định phải thiện lương như Lục đại sư, nếu không......!vẫn là thôi thì hơn." Lộ Hoằng Nhã sửa đúng lại lời hắn.
"Mọi người nói đúng." Xích Tiêu Tử vô cùng đồng ý.
"A, mỗi lần tôi cho rằng mình đã thấy được Lục đại sư mạnh nhường nào, ngài ấy lại tiếp tục thay đổi nhận thức của tôi." Lộ Hoằng Nhã cảm khái.
"Tôi cũng vậy." Thuỷ Văn Hiên nói.
Chờ Mộ Ly đi ra, hiện trường đã một mảng ngưng trọng.

Đạo diễn giọng run rẩy gọi các thí sinh bước ra trước máy quay, MC cũng cố gắng duy trì trấn định, nhưng có vẻ cười hết nổi rồi.
"Hiện tại các thí sinh đã thi đấu xong, Lục đại sư, ngài có gì muốn nói không?"

Nhìn một lượt 8 thí sinh, Lục Chỉ cười nói: "Lần này biểu hiện của mọi người rất tốt."
Mấy người lộ vẻ xấu hổ, Tiền Vận và Hoàng Phượng càng cúi thấp đầu.
"Chắc chắn hiện tại mọi người đã nhìn ra đây rốt cuộc là nơi nào."
Các thí sinh gật đầu, nhưng biết cũng vô dụng, bọn họ cơ bản không đổi được phong thuỷ nơi này.

Bọn họ tò mò nhìn sang Mộ Ly, không biết hắn có làm được hay không.

Bỗng nhiên, Lục Chỉ cho tạm dừng quay, nói mấy câu với đạo diễn và MC, sau đó thấy đạo diễn lập tức gật đầu, đồng ý kiến nghị gì đó của cậu.
"Kỳ thật mục đích chân chính của lần đánh giá này, là hy vọng mọi người tìm ra được nguyên nhân hình thành căn Cực Sát Chi Địa này, sau đó mới là sửa phong thủy."
Các thí sinh vừa nghe liền minh bạch, phỏng chừng sau khi bọn họ thi đấu xong, Lục đại sư cũng phát hiện khả năng mình đã đánh giá quá cao năng lực của bọn họ, sợ bọn họ không hoàn thành được nhiệm vụ kế tiếp thì quá xấu hổ, cho nên cẩn thận sửa lại mục đích kiểm tra vòng này.

Tuy rằng bị đả kích vì sự chênh lệch quá lớn với Lục đại sư, nhưng hành động săn sóc của cậu làm bọn họ cảm thấy rất ấm áp.

Trong mắt bọn họ, thật sự không có gì đáng giá để bọn họ thích hơn cậu cả.

Tìm ra nguyên nhân hình thành Cực Sát Chi Địa, nói thẳng ra thì với dân chuyên nghiệp như bọn họ đã là nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Vâng." Các thí sinh đồng ý.
"Vậy thí sinh đầu tiên vẫn là Tiền Vận." MC nói.
Tiền Vận vốn dĩ muốn lấy la bàn ra, nghĩ đến lời Lục Chỉ lại cất la bàn vào lại.
"Những năm cuối triều Thanh, nơi này từng xảy ra thảm án diệt môn, từ chủ nhân đến người hầu không một ai sống sót." Tiền Vận nhíu nhíu mày.
Nữ MC cũng không thoải mái, xoa xoa cánh tay.
Thí sinh thứ hai Hoàng Phượng, "90 năm trước cũng từng xảy ra thảm án diệt môn, không ai sống sót."
MC giật mình, "Đây là một nhà chết, một nhà khác vào ở cũng chết nốt?"

Hoàng Phượng gật đầu, "Hẳn là vậy."
Thí sinh thứ ba Thành Từ, sắc mặt đổi tới đổi lui, "80 năm trước cũng từng xảy ra thảm án diệt môn, không ai sống sót."
Sắc mặt mọi người đại biến, sao lại toàn là thảm án diệt môn? Quan trọng nhất chính là vì sao mỗi thí sinh đều nói không giống nhau.
Mãi cho đến lượt Xích Tiêu Tử, hắn hít một hơi thật sâu, "40 năm trước từng xảy ra thảm án diệt môn, không ai sống sót."
MC nuốt nuốt nước miếng, nhìn thí sinh cuối cùng Mộ Ly, "Anh sẽ không nói là 30 năm trước đấy chứ?"
Mộ Ly lắc đầu.

MC thoáng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có cái đáp án không giống, cô hy vọng Mộ Ly có thể lật đổ đáp án của các thí sinh khác, bởi vì thật sự quá đáng sợ.
"10 năm trước, thảm án diệt môn, không ai sống sót." Mộ Ly nói, khó có khi nhíu mày.
"10 năm trước?" Phong Thương Hải nhớ tới gì đó, lấy di dộng ra xem, bấm vào hình trên đó, các thí sinh khác cũng vây quanh hắn xem.
"Vừa rồi không phát hiện, ảnh chụp 10 năm trước không rõ, hiện tại cẩn thận so kỹ vách tường, hình như chính là nơi này!" Những thí sinh khác mỗi người mỗi vẻ, kinh hồn không thôi.
Sắc mặt nữ MC trắng bệch, xoa xoa cái trán ướt đẫm, "Lục đại sư, đáp án của các thí sinh đều không giống nhau, cái nào đúng?" Dù sao mỗi thí sinh mỗi đáp án, nói cho cùng cũng chỉ có một người đúng thôi nhỉ?
"Đều đúng." Lời này vừa ra, rốt cuộc các thí sinh không còn giữ được bình tĩnh, khoảng cách giữa người với người cũng kéo hẹp lại.
"Hơn nữa." Phong Thương Hải nuốt nuốt nước miếng, "Mọi người phát hiện gì không?"
"Phát hiện." Xích Tiêu Tử nói, "Ngoại trừ 40 năm trước đến 10 năm trước không xảy ra chuyện gì, còn lại 10 năm một lần."
"Quả thật giống nguyền rủa." Lộ Hoằng Nhã lặng lẽ nhích lại gần bên cạnh Lục đại sư.
"Không biết giữa 40 năm trước và 10 năm trước đã xảy ra chuyện gì, cái gì đã ngăn cản chuyện này." Tiền Vận nói.
Mộ Ly trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói, "Nếu nói 10 năm một lần, như vậy hiện tại vừa đúng là 10 năm."
Thời điểm hắn vừa dứt lời, một trận âm phong thổi qua, nhân viên công tác sợ tới mức thét lên mấy tiếng chói tai.
"Nơi này cũng không có người, diệt môn kiểu gì, diệt được ai chứ." Phong Thương Hải chà chà cánh tay dựng đầy lông tơ, muốn hoà hoãn lại bầu không khí.
Sắc mặt Mộ Ly ngưng trọng, "Chúng ta không phải là người sao."
Không khí chớp mắt ngưng đọng, không ai dám nói chuyện, im lặng như ve sầu mùa đông..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận