Trăm phương nghìn kế muốn khắc phu

“Vô tội cái đầu ngươi!!!” Kỷ Tuy Tâm ngồi bên kia tức giận mắng.

Nhạc Trạm vội vã muốn giải thích, cố tình Bạch Tư Tư cứ dính sát vào hắn, một bên dùng mu bàn tay cọ mặt hắn một bên dùng âm thanh nũng nịu hỏi: “Trạm lang, chàng nóng lắm sao, tại sao chàng lại đổ nhiều mồ hôi vậy?”
 
Mùa hè nắng nóng ngươi cứ dính sắt ta như thế, không nóng mới là lạ! Kỷ Duy Tâm bị Hắc Minh túm chặt lại hơn. “Bạch Tư Tư, bà đây muốn quyết đấu với ngươi!!!”

Hắc Minh nghe được, liền thấy đau đầu, chỉ dùng một câu đe dọa nàng: “Câm miệng!” Hắn lại nhíu mày liếc một cái qua Bạch Tư Tư: “Đừng có quậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạch Tư Tư một chút cũng không sợ, còn cố ý cười hì hì ôm lấy cổ Nhạc Trạm, Hắc Minh liền mặc kệ ả, nghiêng đầu ra lệnh cho đám hắc y nhân nói: “Về sơn trang*.” Nói xong liền kéo Kỷ Duy Tâm dẫn đầu bước đi.
 
*Sơn trang: nhà trên núi.

Bạch Tư Tư đứng dậy xong, muốn đỡ Nhạc Trạm, bị hắn nghiêng người né tránh, ả cười một tiếng, trực tiếp đem cổ áo hắn túm lên, lôi kéo đi lên phía trước.

Vô Thường sơn được xây phía sau sườn núi, đi theo con đường nhỏ vòng qua là vào tới. Đến lãnh địa của Vô Thường sơn, Bạch Tư Tư lập tức liền ngoan ngoãn lại rất nhiều, ả và Hắc Minh cùng nhau đi ở phía trước, hắc y nhân đi phía sau nhìn chằm chằm hai phiếu thịt. Bên cạnh đường đi có một núi nhỏ, ở phía dưới có thể nghe mơ hồ tiếng nước chảy ào ào thanh thoát.
 
Nhạc Trạm và Kỷ Duy Tâm thật không dễ mới có thể đi chung một chỗ, Kỷ Duy Tâm lại bởi vì tức giận nên không chịu để ý hắn, tay hắn lại bị cột chặt, chỉ có thể dùng một bên bả vai chọt chọt nàng: “Nương tử, nàng đừng không để ý tới ta, liếc ta một cái thôi cũng được!”
 
Kỷ Duy Tâm hừ lạnh một tiếng.

Cuối cùng cũng để ý hắn, Nhạc Trạm tiếp tục cố gắng chọt nàng: “Nương tử, chúng ta rất mau đều sẽ mất mạng, nàng cũng đừng tức giận.”
 
Kỷ Duy Tâm bĩu môi, hỏi hắn: “Vết thương của chàng như thế nào rồi, còn đau hay không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vui sướng hài lòng lắc đầu, liên mồm cười nói: “Không đau không đau! Nàng cho ta ăn một viên thuốc liền không còn đau.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kỷ Duy Tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, vì thế nhíu mày nhìn hắn: “Ai cho?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Nhạc Trạm sửng sốt, ánh mắt trở nên có chút hoảng loạn, muốn đổi đề tài, thấy kỷ duy tâm nheo hai mắt lại, lập tức ủ dột cúi đầu xuống: “Là Bạch Tư Tư.”
 
Quả nhiên là thế! Kỷ Duy Tâm lại hừ lạnh một tiếng, đi nhanh hai bước cách xa hắn.

Nhạc Trạm chạy nhanh đuổi theo, đáng thương hề hề lại chọt người nàng: “Nương tử, nàng đừng tức giận hại thân! Ta đây trong sạch mà.”

Kỷ Duy Tâm lại đi nhanh một bước tránh ra, hắn lại đuổi theo, vòng đến cái ao nhỏ trong cạnh hang núi, uy hiếp nói: “Nàng còn tức giận ta liền sẽ nhảy xuống! Ta nói là làm đấy!”
 
Kỷ Duy Tâm khinh thường liếc mắt một cái, lại chợt sửng sốt, một ý tưởng lấp lóe hiện lên.

Kỷ Duy Tâm ra hiệu bảo Nhạc Trạm đứng lại gần nàng, nhỏ giọng hỏi: “Chàng biết bơi không?”

Nhạc Trạm nhìn sang nàng đầy thắc mắc, lại theo hướng ánh mắt nàng nhìn về hướng dưới núi nhỏ, hiểu rõ ý đồ của nàng liền mãnh liệt lắc đầu: “Không biết, ta……” Câu kế tiếp còn chưa nói xong, hắn đã bị chân Kỷ Duy Tâm hạ một cước đá xuống nước.

Kỷ Duy Tâm theo sát nhảy xuống, hắc y nhân đằng sau mắt thấy tình huống không ổn tức khắc duỗi tay bắt lại, lại chỉ đủ nắm một mảnh góc áo của nàng. Khi Hắc Minh và Bạch Tư Tư quay đầu lại, đã chậm một bước, chỉ nghe được hai tiếng rơi xuống nước.

Ánh mắt Hắc Minh lập tức lộ rõ vẻ nguy hiểm: “Đi xuống hạ du* chặn bọn chúng lại!”
 
*Hạ du: Đoạn sông gần ra tới biển.

Hắc y nhân lập tức khai triển khinh công hướng chân núi chạy xuống, cùng lúc đó, Nhạc Trạm đang ra sức vùng vẫy ở giữa sông, đầu lúc cao lúc thấp, đứt quãng kêu la: “Nương tử, cứu mạng!”
 

Kỷ Duy Tâm giãy giụa một lúc lâu mới cởi bỏ được dây thừng sau lưng, sau đó bơi tới sau lưng hắn chui xuống nước giúp hắn cởi bỏ dây thừng, lại bị hai tay hắn đang giãy dụa lung tung ấn xuống mặt nước, sặc vài ngụm nước. Thật vất vả từ trong nước chui ra được, nàng hung hăng đánh vài cái lên đỉnh đầu Nhạc Trạm: “Tên chết tiệt này, chàng muốn dìm chết ta phải không!”
 
Nhạc Trạm lộc cộc vùng vẫy, Kỷ Duy Tâm duỗi tay đem hắn kéo lên, hắn ôm được cánh tay nàng liền bắt đầu uất ức kêu la: “Rõ ràng do nàng đá ta xuống dưới trước.”

Kỷ Duy Tâm tức giận trừng hắn một cái, lại nhìn khắp nơi, quan sát địa hình xung quanh.

Nhìn quanh một lượt, hai bên sườn là vách đá cao đến vài chục trượng, trước sau đều là mặt nước mênh mông vô bờ, nàng nỗ lực xác định phương hướng, bắt đầu kéo Nhạc Trạm hướng về phía trước tiếp tục bơi.

Cả người hăn đều dựa vào thân hình nhỏ bé của nàng, bị đè sâu muốn chết, Kỷ Duy Tâm bơi được một đoạn liền mệt không chịu nổi, tức giận đem hắn đẩy ra, thấy hắn kêu một tiếng đầy sợ hãi lập tức lặn xuống dưới, bơi nhanh qua đem hắn kéo về. “Chàng tốt xấu gì cũng phải tự nổi lên một chút nha, ta cứ phải kéo theo chàng thì bơi tiếp thế nào đây!”
 
Nhạc Trạm vẫn để bộ mặt kinh hồn khiếp vía, gắt gao ôm chặt cánh tay nàng, hai chân như bạch tuộc quấn chặt lên người nàng: “Ta chẳng phải đã nói với nàng ta không biết bơi rồi mà, ta đây từ bé đã sợ nước nha.”
 
Ngoại trừ việc nói tục một cau, Kỷ Duy Tâm thật sự không biết phải làm gì nữa đây.

Cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp kéo hắn bơi về phía trước, đang mệt tốc độ ngày một chậm lai, cố tình hắn chỉ biết liều mạng bám vào nàng nàng, sợ bị nàng quăng ra. Kỷ Duy Tâm dùng hết sức lực, gian nan bơi nửa ngày, mới phát hiện chỉ bơi được vài trượng.

Nàng lại gồng mình bơi  tiếp.

Cánh tay bị dựa càng ngày càng nặng, vừa cúi đầu đã thấy Nhạc Trạm nhắm mắt lại, cả đầu đè trên vai nàng, sắc mặt tái nhợt. Nàng hoảng sợ, lắc lắc cánh tay kêu hắn, hắn đau khổ hừ hừ hai tiếng, mí mắt có chút giật. Kỷ Duy Tâm tức khắc hối hận không thôi, vừa nãyi thấy hắn tung tăng nhảy nhót liền cho rằng hắn thật sự đã hết bệnh, nhưng rốt cuộc ăn cả một đá, lcho dù có ăn viên thuốc hiệu quả kia cũng không có khả năng khỏi bệnh hoàn toàn.
 Mắt thấy sắc trời dần tối, Kỷ Duy Tâm hít sâu một hơi, cố sức bơi về phía trước.
 
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, cánh tay nàng đã đau đến mức không chịu được, kiệt sức muốn chết. Sắc mặt Nhạc Trạm dần đỏ lên, bắt đầu phát sốt. Lòng nàng sợ không chịu được, cách một đoạn thời gian liền kêu hắn một lần, vừa mới bắt đầu hắn còn sẽ hừ hừ đáp lại hai tiếng, sau một lúc nàng có gọi bao nhiêu lần cũng không còn nghe tiếng đáp lại.

Kỷ Duy Tâm cắn răng kiên trì, lại qua một đoạn thời gian, rốt cuộc phát hiện có chỗ nước cạn. Nàng vui mừng kêu Nhạc Trạm nhìn xem, như cũ không có tiếng đáp lại. Bóng đêm bao trùm mặt nước, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được âm thanh của chính mình, Mũi Nàng đau xót, nước mắt liền rơi xuống.
 
Loại cảm giác này quá đáng sợ, từ nay về sau nàng không bao giờ muốn quay lại nơi quái quỷ như thế này!


Nàng một bên khóc nức nở một bên kéo Nhạc Trạm bới đến chỗ nước cạn, có lẽ bởi vì thấy được hy vọng, nàng bỗng nhiên lại có sức lực, vươn vai vài cái liền đến nơi. Nàng khiêng Nhạc Trạm bò lên bờ, đem hắn đặt lên chỗ thủy triều không dâng lên tới được, rốt cuộc cũng kiệt sưc, tê liệt ngã xuống, nằm trên người hắn gào khóc.

“Mẹ… Cha… Ta sợ quá đi… Mọi người ở đâu rồi… Ta muốn về nhà…”

Ban đêm, nhiệt độ bờ song hạ xuống rất nhanh, trên người quần áo cũng ướt hết, khí lạnh bủa vây, nàng lại hồn nhiên không phát hiện, ghé lên người Nhạc Trạm khóc lóc, chậm rãi mệt mỏi liền ngủ.
 
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây xa xăm, lộ ra khung cảnh thôn trang nhỏ cùng núi đồi xanh biếc. Lý đại tỷ sau khi làm bữa sáng cho phu quân và nhi tử nhà mình, liền cùng mấy người phụ nhân* trong thôn bưng chậu đi giặt quần áo. Mấy người vừa nói vừa cười đi qua bờ sông nhỏ, Lý đại tỷ tinh mắt liếc qua liền nhìn thấy bên bãi song phía đối diện có 2 khối “Thi thể”.
 
*Phụ nhân: người phụ nữ đã lấy chồng.

“Trời ạ! Phu thê nhà nào mà bất hạnh đến thế?”

Lý đại tỷ chạy chậm qua đó, đem chậu giặt đặt bên cạnh chân, cúi người xem xét Kỷ Duy Tâm, thấy nàng vẫn còn thở mới yên lòng. Đang muốn duối tay xem thử người còn lại, Kỷ Duy Tâm từ giấc ngủ sâu chậm chạp tỉnh lại. Ánh mắt của Lý đại tỷ sáng lên: “Cô nương à, cô đã tỉnh rồi sao?”

Kỷ Duy Tâm vừa mở mắt lập tức run lên cầm cập, quần áo trên người ẩm ướt bám chặt, khó chịu vô cùng. Nàng nắm chặt vạt áo, duỗi tay kéo lấy vạt áo của Lý đại tỷ: “Đại tỷ, cứu mạng…… tướng công của ta bị thương, cầu xin tỷ cứu chàng ấy……”
 
Lý đại tỷ  nghe vậy vội vội vàng vàng gọi thêm mấy người phụ nữ xung quanh chạy đến giúp đỡ, hai người trông có thể lực nhất đỡ Nhạc Trạm lên, hai người khác dìu Kỷ Duy Tâm, cả một đoàn thở hổn hển cùng nhau trở về thôn.
Lý đại tỷ vui vẻ đưa Kỷ Duy Tâm đến nhà mình, đứa con bà nhìn thấy hai người xa lạ, thò đầu qua xem, hai mắt sáng lấp lánh, hiện lên vẻ mặt nhiều chuyện chuyện liền bị Lý đại tỷ đẩy ra ngoài: “Thằng nhóc lì lợm này, chạy lên đầu thôn mời đại phu (thầy thuốc) về đây, có người bị thương rồi! Chạy nhanh lên, đừng để người bệnh đợi lâu! Ta đếm tới một trăm, con không trở về thì đừng trách!”

Thằng nhóc lập tức hướng ra cổng chạy nhanh.
 
 Lý đại tỷ đem ra hai bộ quần áo dệt từ vải thô, nói: “ Muội à, quần áo trên người muội đã ướt đẫm hết rồi, nhanh thay bộ này vào, nếu không tí nữa lại cảm lạnh đấy. Quần áo nhà ta tuy có chút bần tiện, nhưng ta đều giặt sạch sẽ rồi, muội đừng chê, cứ mặc tạm một chút nhé.”

“Đừng nói vậy, ít nhiều gì thì tỷ tỷ ngài đã cứu hai cái mạng nhỏ của phu thê chúng ta, thật lòng cảm tạ tỷ!” Kỷ Duy Tâm cầm lấy tay dì Lý, nhìn bà đầy cảm kích.

Lý đại thẩm cười cười, vỗ nhẹ tay nàng: “Muội tử, ngươi thay quần áo trước đi, ta đi nấu chén canh nóng giải cảm cho muội.”

Kỷ Duy Tâm thay đồ rồi xếp lại đặt một bên, sau lại giúp Nhạc Trạm thay quần áo. Động tác cởi bỏ áo ngoài rất nhanh nhẹn, thành thục, nhưng đến khi động vào phần đồ trong lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng khi còn mỗi quần lót, mặt nàng đã đỏ ửng muốn bốc khói. Tuy rằng ngày thường tắm rửa xong hắn thích để trần chạy quanh  nhưng nàng trước nay cũng không nhìn thấy ở khoảng cách gần như thế này. Như thế nào lại có cảm giác bản thân mình rất đáng khinh nhỉ?

Nàng khẽ cắn môi, gỡ bỏ dây đai quần lót, từng chút từng chút xuống tay. Quần lót bị mông hắn đè nặng, cởi không được, nàng liền túm lại, dần dần kéo xuống, lại bởi vì quá mức thẹn thùng, dùng lực không đủ, túm nửa ngày cái quần vẫn không nhúc nhích.
 

Trong khi Kỷ Duy Tâm còn ngượng ngùng, Lý đại thẩm ở bên ngoài đã gọi: “Muội tử, muội thay đồ xong chưa? Ta nấu canh gừng rồi, muội thay xong rồi thì ta bưng vào nhé.”
 
“Chưa, chưa xong! Gàn xong rồi, đại tỷ, làm phiền tỷ đợi bên ngoài một chút!” Kỷ Duy Tâm quýnh lên, tang thêm lực cởi bỏ được quần lót của Nhạc Trạm, nàng vô tình cuối đầu, lại không cẩn thận liếc nhìn một chút, vì vậy thấy được chỗ nào đó mềm oặt đi.

Bên tai lại vang lên âm thanh vang dội của Lý đại thẩm: “Được rồi! Muội tử muội đừng vội, cởi từ từ thôi…… À không phải, phải là chậm rãi thay! Đại tỷ không phải cố ý, ha ha ha ~~~”

Mặt Kỷ Duy Tâm đỏ lên, vội vàng dời tầm mắt, bắt đầu dựa vào cảm giác mặc quần cho hắn, kéo quần lên trên háng một chút lại không cẩn thận đụng phải đồ vật nào đó. Nàng hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đánh một cái “Bang” vang dội. Đánh xong lại chột dạ nhìn thoáng qua, nó hoạt bát mười phần ngẩng đầu, rất thần kỳ mà trở nên lớn hơn.

“Mẹ ơi!” Nàng vội vàng kéo quần lên, cũng mặc kệ mông hắn có được che hay chưa, trực tiếp rút dây đai bên hông buộc lại.

Uống qua canh gừng nóng hổi, nháy mắt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Kỷ Duy Tâm chủ động xin giúp rửa chén, Lý đại thẩm trực tiếp ấn nàng ngồi xuống. “Muội tử,  đừng khách khí, muội nhìn xem bàn tay mềm mịn của mình đi, vừa nhìn đã thấy chưa trải sự đời. Công việc nhỏ nhặt này ta làm quen rồi, muội mau về phòng chăm sóc nam nhân nhà muội đi.”
 
Kỷ Duy Tâm luôn miệng cảm tạ, Lý đại thẩm nghe nhiều cũng thấy phiền: “Thôi! Muội sao lại dong dài như thế chứ? Nhìn có vẻ thông thạo hiểu chuyện, sao có mỗi việc cỏn con này lại nói mãi không dứt?”

Kỷ duy tâm sờ mũi, ngượng ngùng cực kỳ.

“Mẹ! Mẹ! Mẹ! Ta về rồi! Ngài đếm được bao nhiêu rồi?” Nhóc con một bên kêu một bên chạy vào phòng, liền bị Lý đại thẩm đi ra từ phòng bếp hốt ra ngoài, thằng bé ôm chặt cánh tay bà cười tươi, “Mẹ, ngài đếm tới mấy vậy? Hôm nay ta chạy trốn đặc biệt nhanh, nhất định còn chưa tới mười!”
 
Lý đại thẩm mặt không đổi sắc lừa gạt nói: “Hôm nay đếm tới mười chín, so với lần trước nhanh hơn nhiều! Con trai, lần sau tiếp tục cố gắng, tranh thủ chạy về trước mười nhé!”
 
Thằng nhóc nóng nảy: “Mẹ, ngài không đếm chứ gì? Lần trước chỉ có mười lăm, hôm nay lại đến mười chín! Ngài lừa ta!”
 
Lý đại thẩm nháy mắt xấu hổ, nhưng rất nhanh lại đổi thành biểu tình hung dữ: “Sao chỉ có mình con trở về? Thầy thuốc đâu rồi? Có phải lạị chỉ tập trung chạy mà bỏ quên người ta rồi hay không?”
 
Nhóc con một giây trước còn bày tỏ uất ức, giây sau liền rũ đầu đáng thương. Nhảy xuống người mẹ nó, che ỗ tai lại chạy ra bên ngoài:  “Rõ rang là thầy thuốc đi quá chậm, nếu ta đi cùng hắn thfi mẹ chắc đã đếm đến hơn một trăm!”
 
Lý đại thẩm trừng nó: “Đi ra ngoài đợi người! Ngươi đến giao lộ chờ đi! Xóm chúng ta có nhiều chó hoang, thầy thuốc cũng già rồi, đừng để dọa đến cụ.”
 
Thằng nhỏ bĩu môi không tình nguyện đi ra ngoài, đi qua vườn dưa chuột bên cạnh, thuận tay hái được một trái dưa chuột nhỏ, chà vài cái lên bộ quần áo xám màu, bắt đầu ăn sạch.

Rất nhanh đã đến giao lộ, từ xa đã thấy thầy thuốc già giống như dẫm phải Phong Hỏa Luân*, hấp tấp hướng đến giao lộ, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sau lưng ông có rất nhiều chó, mỗi con thay nhau sủa một tiếng. Sau mỗi tiếng sủa lại thấy ông nhảy lên một chút, nhìn qua chẳng thể nghĩ ông đã già.
*Phong Hỏa Luân: bánh xe gió lửa của Na Tra. ( Thông tin chi tiết vui lòng liên hệ Google


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận