Trâm Iii: Tình Lang Hờ

--> Quách Minh thấy thế bèn cốc đầu A Trác: “Nói lung tung! Dương huynh đệ và Hoàng tiểu thư một người là nam một người là nữ, một là thám tử từ kinh thành đến, một là… hung thủ bị truy nã toàn quốc, sao lại giống nhau được?”
A Trác sờ trán, rụt cổ, im thít không dám nói năng gì nữa.
Quách Minh vội quay sang xin lỗi Hoàng Tử Hà rồi thở dài, rầu rĩ cúi đầu uống rượu.
Không khí trên bàn rượu bỗng trầm hẳn, bất luận Chu Tử Tần khơi gợi thế nào, cũng chẳng ai hé răng nhắc đến Hoàng Tử Hà nữa.
Ai mà tưởng tượng nổi Hoàng tiểu thư của họ giờ đã thành trọng phạm bị truy nã toàn quốc. Tội của cô là, đầu độc cả nhà.
Lý Thư Bạch quay sang thấy Hoàng Tử Hà cúi đầu nín lặng, hàng mi che khuất tối sầm. Y bèn gắp vào bát cô một miếng ngó sen rồi nói: “Dù ở giữa đầm lầy, song người người đều biết ngó sen trắng như tuyết, ngọt như lê. Đến khi rửa sạch bùn nhơ, mới hay chân tướng. Ngươi thích ăn không?”
Hoàng Tử Hà ngước nhìn y, đáp khẽ: “Vâng. Tôi… thích.”
Nghe hai người nói chuyện ngó sen, những kẻ xung quanh chẳng hiểu mô tê gì, chỉ ra sức uống rượu giải sầu. Chợt một bổ khoái lẩm bẩm: “Nói ra thì, hôm qua ta còn gặp Vũ Tuyên cơ đấy.”
“Tên khốn nạn đó, đúng là uổng phí tâm ý của Hoàng tiểu thư dành cho hắn!” A Trác trẻ nhất cũng ngưỡng mộ Hoàng Tử Hà nhất giận dữ mắng: “Ơn nghĩa của gia đình Hoàng sứ quân đối với hắn nặng tày non, Hoàng tiểu thư và hắn lại đã có giao tình nhiều năm, nào ngờ nhà họ Hoàng vừa gặp nạn, hắn lại là kẻ đầu tiên nghi ngờ Hoàng tiểu thư, còn dâng thư tình của cô ấy lên tiết độ sứ Phạm tướng quân. Trước đây con cháu Phạm tướng quân mắc tội, bị Hoàng tiểu thư phanh phui, các người nói tiết độ sứ liệu có bỏ qua chuyện này không!”
“A Trác.” Quách Minh quát lên ngắt lời, không quên lườm hắn một cái: “Mới uống mấy ly rượu đã nói lung tung rồi! Phạm tướng quân nhìn xa trông rộng, mấy bổ khoái nhãi nhép chúng ta biết cái gì hả, cứ vâng lệnh hành sự đi!”
A Trác đành ngậm miệng, nhưng không giấu được vẻ hậm hực.
Chu Tử Tần còn phẫn nộ hơn A Trác, đập bàn hỏi: “Tên khốn ấy còn mặt mũi sống ở đây sao?”
“Hắn hả? Hắn lại chẳng rộng bước đường mây, được tiến cử vào Quốc Tử Giám trong kinh, nghe nói là làm học chính. Có điều gần đây lại quay về rồi.”

Chu Tử Tần nghe đến đấy thì sững sờ hỏi lại: “Là Vũ Tuyên học chính Quốc Tử Giám ư?”
“Đúng đúng, bổ đầu ở kinh thành từng gặp hắn rồi à?”
“Đâu chỉ gặp mặt, mà còn…” Chu Tử Tần lúng túng chẳng cách nào liên hệ được Vũ học chính thanh tú tiêu sái, hiền hậu ôn hòa mà gã hằng ngưỡng mộ với tên khốn Vũ Tuyên ăn cháo đá bát, vứt bỏ Hoàng Tử Hà.
Hoàng Tử Hà lại hỏi: “Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Tử Hà có thể trốn thoát khỏi thiên la địa võng, hẳn là đã được rất nhiều người giúp đỡ. Bằng không quận Thục các vị bao nhiêu binh mã bổ khoái như thế, cô ta làm sao trốn nổi?”
Quách Minh vội phân trần: “Không có chuyện mở một mặt lưới đâu! Chúng tôi dốc hết sức lùng bắt cô ấy thật mà! Tất cả mọi người ở nha môn đã lùng sục suốt mấy ngày đêm đấy!”
“Vậy hẳn là số mệnh của cô ta chưa đến lúc tận.” Thấy Quách Minh giấu đầu hở đuôi, Hoàng Tử Hà mỉm cười nâng ly rượu lên, “Bất luận thế nào, tôi cũng kính các vị một chén.”
Không khí trên chiếu rượu lúc này hết sức gượng gạo, mỗi người ôm một tâm sự, mải miết ăn cơm, chẳng ai nói với ai câu nào. Đột nhiên Chu Tử Tần lẩm bẩm: “Ta phải đi tìm Vũ Tuyên hỏi cho rõ, rốt cuộc là chuyện gì.”
Quách Minh sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi: “Phải rồi Tề đại nhân, năm xưa sau khi Vũ Tuyên thi đỗ cử nhân, trong quận phân cho hắn một căn nhà, hinh như ở cạnh phủ đại nhân thì phải?”
Nụ cười của Tề Đằng thoáng gượng gạo, hắn cầm ly rượu đáp: “Đúng thế, Vũ huynh ở ngay cạnh nhà ta. Nhưng… tính tình huynh ấy cao ngạo, không thích ồn ào, thường ngày ít qua lại nên ta cũng chẳng biết được gì nhiều.”
Lời này hắn nói thực, trước đây Hoàng Tử Hà và Vũ Tuyên gần gũi như thế, song cô không có ấn tượng gì về Tề Đằng. Nếu là người quen của Vũ Tuyên, nhất định cô cũng phải gặp qua rồi.
Hoàng Tử Hà mỉm cười giơ ly rượu lên kính hắn: “Hiện giờ trong phủ tiết độ sứ không có phó sứ, phán quan chính là đứng dưới một người mà trên muôn người rồi. Tề phán quan tuổi còn trẻ mà đã gánh vác trọng trách như thế, hẳn là kỳ tài xuất chúng, mới lọt mắt xanh Phạm tướng quân.”
“Đâu có, chẳng qua là may mắn đấy thôi?” Tề Đằng khiêm tốn cười đáp.
Chu Tử Tần khoác vai họ Tề, bô bô: “Tề đại ca đừng khiêm tốn nữa, con rể cha đệ trăm kén ngàn chọn mới được, đâu phải tầm thường. Nếu là kẻ tầm thường, cha đã chẳng nỡ lòng nào gả con gái cho đâu.”

Hoàng Tử Hà ngạc nhiên hỏi: “Thì ra Tề đại ca sắp thành con rể quận thú rồi ư?”
“À, quên mất không kể với các vị, Tử Yên em gái ta cuối năm nay sẽ thành thân với Tề đại ca.” Nói rồi Chu Tử Tần lại nhìn Tề Đằng, lắc đầu cười nói: “Đang là vai em tự dưng lại thành vai anh, rốt cuộc là ta được lợi hại bị thiệt đây?”
Bọn Quách Minh cười ồ, tranh nhau kính rượu họ, chiếu rượu thoắt chốc sôi nổi hẳn lên.
Ăn xong bữa thì trăng đã lên đến giữa trời.
Chu Tử Tần và các bổ khoái an ủi Công Tôn Diên, hứa sẽ cố gắng tìm ra chân tướng thật nhanh.
Rồi ai về nhà nấy.
Chu Tử Tần tiễn Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà về quán trọ, ba người giẫm lên ánh trăng, theo đường lớn mà đi.
Hoàng Tử Hà nói: “Tề Đằng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Gần ba mươi.” Chu Tử Tần gãi đầu ngán ngẫm, “Đúng là tức chết đi được, cha ta vừa đến Thục, đương nhiên phải giữ quan hệ với tiết độ sứ. Tề Đằng nhiều năm trước từng thành thân, nhưng vợ chết đã lâu, Phạm đại nhân biết được em gái ta còn chưa lấy chồng, bèn nói Tề Đằng là cánh tay phải của mình, đang muốn tìm một đám tử tế. Sùng Cổ bảo, tiết độ sứ nói thế thì cha ta còn biết làm sao nữa? Đành gọi người lấy sinh thần bát tự ra so, nào ngờ lại phù hợp, đại cát đại lợi! Thế là định hôn thôi!”
Lý Thư Bạch trầm tư nhận xét: “Nắm đằng lưỡi thì còn làm sao được.”
Hoàng Tử Hà biết ý y muốn nói là thế lực của tiết độ sứ quá lớn, kiềm chế cả quận thú. Tiếc rằng Chu Tử Tần không hiểu, chỉ chớp chớp mắt rồi nhe nhở kể tiếp: “Có điều em gái ta cũng có thiệt thòi gì. Đã bị người ra hối hôn thì ở kinh thành chắc chắn không tìm được đám nào tốt nữa. Cha ta đem nó đi ngàn dặm xa xôi đến tận đây, chẳng phải là muốn tìm một tên ù ù cạc cạc, chẳng biết đầu cua tai nheo gì gả phứt ư?”
Hoàng Tử Hà thầm hiểu bên trong ắt có vô số nội tình, bèn hỏi dồn: “Sao lại bị hối hôn?”

Biết rõ ngoài phố vắng hoe, song Chu Tử Tần vẫn cẩn thận nhìn quanh một vòng, thấy xung quanh thực sự không có ai mới ghé tai cô nói nhỏ: “Nó quen một tay trông rất giỏi trong giáo phường, chết mê chết mệt gã, còn tự thêu túi hương trao tặng, bị người ta bắt gặp, đồn ầm lên… Ôi cha, chuyện xấu trong nhà không nói lộ ra ngoài, các vị nhớ giữ bí mật đấy!”
Hoàng Tử Hà gật đầu: “Có gì đâu, tặng cái túi hương thôi mà.”
“Tóm lại cha ta suýt thì tức chết. Các anh trai ta đều nhậm chức ở các nha môn lớn, hoạn lộ thênh thang, tự dưng lại nảy ra hai đứa bất hiếu là ta và Tử yên, đúng là gia môn bất hạnh, ha ha ha…”
Từ biệt Chu Tử Tần, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà về quán trọ.
Đêm đã khuya, cả hai chuẩn bị ai về phòng nấy, song vẫn nấn ná đứng lại ngoài sân nói vài câu.
“Tiếp theo ngươi định điều tra thế nào?”
“Trong các manh mối chúng ta lần ra cho đến giờ, đáng nghi nhất là cái chết của Thang Châu Nương. Quan phủ vừa định tìm đến thì bà ta chết ngay, nhất định bên trong có vấn đề. Sáng mai phải phái người đến ngay Hán Châu, tìm những người quen biết bà ta, xem có nghe ngóng được chuyện gì, truy ra nguyên nhân hung thủ hại bà ta không.”
Lý Thư Bạch gật đầu bổ sung: “Những kẻ làm việc trong phủ quận thú khi trước cơ bản vẫn còn ở đây cả, song không có gì khác thường, xem ra cũng không ai được lợi từ cái chết của gia đình ngươi. Nếu muốn tìm hiểu nguồn gốc trẩm độc và kẻ hạ độc, hẳn phải mở rộng phạm vi điều tra, đồng nghĩa với độ khó tăng lên.”
Hoàng Tử Hà gật đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời đêm tím thẫm. Vầng trăng chênh chếch, sông Ngân sà thấp, cả bầu không sáng rực như minh châu.
Ngày ấy, cô cũng trốn đi vào lúc nửa đêm thế này.
Cả nhà bỏ mạng chỉ trong một ngày, cô bị cho là hung thủ, hớt ha hớt hải trốn khỏi Thành Đô. Bấy giờ trăng nhạt sao thưa, cô chẳng trông thấy đường, chỉ biết nhắm hướng Bắc mà đi, hy vọng có thể nắm lấy một cơ hội mong manh nào đó ở kinh thành, rửa sạch oan khuất cho mình và người thân.
Song thực ra bấy giờ lòng cô vô cùng tuyệt vọng. Tự thâm tâm, cô không tin có thể tìm được người giúp đỡ thậm chí cô đã thẫn thờ lang thang rất lâu dọc con đường núi âm u, ngỡ rằng đời mình từ nay sẽ chôn vùi trong bóng tối.
Nào ngờ giờ đây, dưới sự giúp đỡ của người bên cạnh, cô lại có thể trở về Thành Đô, truy tìm chân tướng.
Nghĩ đến đây, cô nhìn sang Lý Thư Bạch, ngắm nửa gương mặt trầm tư của y. Hàng mi hơi cụp che đi đôi mắt, khóe môi hơi nhếch lên thành một đường cong lạnh nhạt, song chỉ mình cô biết những khía cạnh chẳng để ai hay ẩn giấu sau dáng vẻ lạnh lùng ấy.
Bằng không, khi lôi cô ra từ dưới ghế ngồi trong xe, trông bộ dạng lôi thôi lếch thếch, rõ ràng có thể đuổi đi, tại sao y lại chấp nhận điều kiện của cô, dẫn cô về Thục tìm chân tướng?

Dường như, cảm nhận được ánh mắt của cô, y khẽ đưa mắt nhìn sang.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Nhìn vào cặp mắt hun hút không thấy đáy, Hoàng Tử Hà có cảm giác ánh mắt y đang xoáy thẳng vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình, tim cô đập rộn lên.
“Nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai phạm vi điều tra có lẽ sẽ rộng ra, ngươi phải chú ý ăn ngủ đấy.” Lý Thư Bạch dịu giọng dặn dò.
“Vâng, gia cũng vậy.” Cô gật đầu.
Hai người đang định về phòng thì nghe bên ngoài vang lên tiếng đập cửa ầm ầm, giữa đêm hôm, gần như đánh thức cả nửa con phố.
Tiểu nhị đang gục mặt lên quầy say sưa ngủ đến chảy cả dãi thì bị đánh thức, cầm đèn dầu xông ra toan chửi cho một trận. Nào ngờ vừa mở cửa soi đèn, hắn đã nín khe, lúng túng cười hỏi: “Khách quan muốn nghỉ lại ư?”
Một giọng khàn khàn hối hả đáp: “Bọn ta bị thương, ngươi lấy cho ta một gian phòng đi.”
Hoàng Tử Hà nghe thấy giọng nói quen quen, vội đi ra. Lý Thư Bạch cũng đi theo: “Sao nửa đêm Trương Hàng Anh lại dẫn người đến quán trọ?”
Chỉ thấy ngọn đèn nhỏ như hạt đậu chiếu lên người Trương Hàng Anh đang xăm xăm đi vào, vẻ mặt đầy lo lắng, còn đỡ một kẻ quần áo rách rưới.
Trương Hàng Anh vốn cao lớn, giờ mặt lại loang lổ máu, nhìn rất đáng sợ, chẳng trách tiểu nhị không dám nặng nhẹ nửa lời, chỉ dè dặt khuyên: “Khách quan à, xem ra bạn của ngài bị thương nặng đấy, tôi thấy nên đưa đến thầy thuốc đi.”
“Thầy thuốc hả? Thầy thuốc ở đâu?” Trương Hàng Anh hỏi.
Tiểu nhị chưa kịp trả lời, Lý Thư Bạch đã buột miệng thốt lên: “Cảnh Dục.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận