Trả Lại Vấn Vương

Thiên Hinh nhìn Tần Hàn một chút rồi nói: “Đột nhiên, bản cung cảm thấy hơi ngột ngạt, không biết Tần tướng quân có nhã hứng đi dạo cùng với bản cung hay không?” Tần Hàn không hề do dự mà gật đầu đồng ý, hắn và nàng sóng bước trong vườn thượng uyển. Nàng đi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hỏi hắn về những thói quen sinh hoạt thường ngày. Câu nào nàng hỏi, hắn đều đáp lại rõ ràng rành mạch, nhưng tất cả đều là những lời thật lòng của hắn. Thi thoảng hắn lại chen vào vài câu hỏi dành cho nàng, chỉ đơn giản hỏi nàng thích trời mưa hay trời nắng, thích mùa đông hay mùa xuân.

Từ những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất lại khiến câu chuyện giữa hai người bọn họ trở nên hết sức hài hòa. Tâm trạng căng thẳng của Thiên Hinh về việc của Ngọc Loan đã được hắn xoa dịu bớt, chẳng mấy chốc nỗi lo lắng ấy cũng bị nàng vứt ra sau lưng lúc nào không hay. Đang lúc mọi thứ dường như vui vẻ nhất, thì nàng lại nhìn thấy một bóng người, vừa nhìn thấy hắn hàng chân mày của nàng đã lập tức cau lại. Tần Hàn vẫn luôn chú ý đến những cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng, hắn ngẩng đầu lên tìm kiếm nguyên nhân khiến nàng khó chịu.

Từ đằng xa, bên cạnh hồ sen tĩnh lặng, có một người ẩn mình sau thân liễu, hắn cứ yên lặng đứng ở đó. Nếu như không phải là người mà nàng căm hận nhất thì chắc chắn nàng sẽ không phát hiện ra có người đang đứng ở đó. Dường như hắn cũng đã phát hiện ra rằng có người đang nhìn mình chăm chú, người đó xoay lưng nhìn về phía nàng. Một sự ngạc nhiên xuất hiện trong đôi mắt của hắn, nhưng hắn cũng không thể nấn ná lại lâu. Hắn chậm rãi bước ra khỏi rặng liễu, tiến từng bước lại chỗ nàng, sau khi đã đứng đối diện với Thiên Hinh, hắn quỳ xuống hành lễ: “Hạ thần tham kiến công chúa!”


Thiên Hinh đưa mắt nhìn hắn, từ đầu đến cuối hắn đều rất nghiêm chỉnh, đến một cái liếc mắt cũng không dành cho nàng. Kiếp trước khi nàng chưa từng để hắn phải hành lễ với nàng, một lần cũng không. Tình yêu nàng dành cho hắn thật sự đã làm nàng mất hết lý trí, ngay cả thân phận một công chúa nàng cũng chẳng bận tâm. Thiên Hinh nhắm mắt lại, để bản thân mình bình tĩnh hơn một chút, rồi sau đó vừa bước ngang qua hắn vừa miễn lễ: “Đứng lên đi!” Tần Hàn không biết lý do tại sao nàng trở nên kỳ lạ sau khi gặp người kia.

Nhưng hắn cũng hiểu ra được một chút, nàng không hề muốn nhìn thấy người đó nữa. Vì thế bước chân của hắn cũng có phần nhanh hơn, cố gắng chuyển sự chú ý của nàng đến việc khác. Khi Thiên Hinh quay người rời đi, nàng không biết rằng người kia đã lén lút đưa mắt dõi theo bóng dáng yêu kiều của nàng. Tên của hắn là Phương Khanh, là người nàng từng hận nhất và cũng từng yêu nhất trên đời này. Cặp mắt của hắn cứ như con thú hoang săn mồi, bám riết lấy từng bước chân của nàng. Thì ra đó là vị công chúa Thiên Hinh nổi tiếng, là hòn ngọc trong tay Hoàng thượng đương triều.

Vì gặp phải kẻ không muốn gặp, mà khiến cho tâm trạng của nàng xuống dốc không phanh, Tần Hàn đã nhận ra sự thay đổi thất thường trong tâm trạng của nàng. Dù hắn rất cố gắng để nàng vui vẻ trở lại, nhưng dường như sự kích động quá lớn đã khiến nàng không thể bình tĩnh được. Lúc này, hắn mới bước ra trước mặt, chặn bước chân rối loạn của nàng lại, Thiên Hinh ngẩng đầu lên nhìn hắn. Không hề giống với dự đoán của nàng, hắn lại không hỏi nàng vì sao nàng lại như thế, chỉ đơn giản nói một câu: “Công chúa, người có muốn đến một nơi đặc biệt không?”


Thiên Hinh lặp lại: “Một nơi đặc biệt?” Tần Hàn gật đầu với nàng, sau đó rất tự nhiên mà nắm lấy tay của nàng: “Chắc chắn người sẽ thích cho xem!” Bàn tay của hắn rất ấm áp, giống hệt với cái nắm tay trước đây, vào ngày đầu xuân lần đâu gặp gỡ, dịu dàng làm người khác an lòng. Bước chân của nàng thoáng chốc đã trở nên vội vã, dường như để đuổi kịp với tốc độ của hắn, hắn biết nàng không theo kịp nhưng vẫn không giảm nhịp chân. Tần Hàn muốn nàng chạy, chạy cùng với hắn, chỉ có khiến nàng tập trung vào việc khác thì mới có thể lôi nàng ra khỏi cảm xúc tồi tệ kia.

Chẳng mấy chốc, Tần Hàn đã đưa Thiên Hinh ra khỏi cung, nhìn những dãy nhà lướt qua bên ngoài cửa xe, Thiên Hinh tò mò hỏi: “Tần tướng quân định đưa bản cung đi đâu?” Tần Hàn đang chăm chú đọc quyển sách trên tay, chậm rãi trả lời nàng: “Một nơi đặc biệt.” Nhận được đáp án nói cũng như không, Thiên Hinh trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi nhận ra thái độ dửng dửng của hắn thì nàng liền bỏ cuộc. Thiên Hinh im lặng ngồi trong xe, đưa mắt ra ngắm cảnh bên ngoài, bầu không khí bất chợt trở nên yên tĩnh. Khóa miệng của Tần Hàn khẽ nhếch lên một chút, nhưng ánh mắt thì vẫn chú mục vào quyển sách trên tay.

Ngọc Loan hào hứng đưa Tần Lam đi thăm quan nơi ở của nàng ấy tại Thiên Vân cung, chuyến thăm quan nhanh chóng biến thành cuộc tranh luận giữa hai người bọn họ. Một bên Ngọc Loan nằng nặc muốn học võ thuật, một bên thì Tần Lam kiên quyết không chịu dạy cho nàng. “Loan Nhi không cần thiết phải biết võ thuận mới được gọi là nữ trung hào kiệt. Với lại, cầm kiếm không hợp với muội. Đừng nài nỉ ta nữa, vô ích thôi, ta sẽ không dạy cho muội đâu.” Tần Lam vừa nói xong thì đã nhận được ánh mắt tán thưởng của Khánh Nương, bà mỉm cười dịu dàng an ủi Ngọc Loan: “Nhị tiểu thư! Nếu để công chúa biết được người muốn học võ thuật, thì chắc chắc công chúa sẽ rất tức giận đấy. Người đừng làm khó Tần tiểu thư nữa, chẳng phải người nói đã chuẩn bị một món quà tặng mừng Tần tiểu thư nhập cung sao?”


Chỉ khi nghe được câu này của Khánh Nương thì Ngọc Loan mới tạm thời bỏ cuộc, nhưng nàng đã thầm quyết định. Chắc chắn phải học được võ thuật, nàng không hề có vọng tưởng sẽ trở thành cao thủ võ lâm, nội lực thâm hậu. Nhưng chí ít nàng cũng biết được một số chiêu thức phòng thân, dù đại tỷ và Tần Lam luôn nói sẽ bảo vệ cho nàng. Tuy vậy nàng vẫn muốn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình trước tiên, rồi sau đó mới có thể nói đến chuyện trợ giúp tỷ tỷ báo thù được. Ngọc Loan miễn cưỡng đưa mắt nhìn Khánh Nương, bà gật đầu với nàng một cái.

Sau đó Ngọc Loan thở dài, nắm lấy bàn tay của Tần Lam: “Được rồi, tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa. Nhưng mà nhất định muội cũng sẽ tìm ra cách khiến tỷ chịu dạy muội cho xem. Bây giờ, đi theo muội nào, muội có một tặng vật muốn tỷ nhận.” Tần Lam bất lực trước thái độ của nàng, nhưng rồi cũng nhanh chóng mỉm cười bước theo Ngọc Loan. Sự vui vẻ của Loan Nhi từ lúc nhìn thấy nàng như thế nào, Tần Lam đều hiểu rõ. Trong chốn hoàng cung rộng lớn này, cuộc sống chắc chắn sẽ không thể thoải mái như ở Lý phủ được.

Vì thế nàng muốn làm cho Ngọc Loan vui vẻ, ít nhất là mỗi khi ở bên cạnh nàng, nàng luôn muốn Loan Nhi mỉm cười. Với Tần Lam mà nói, khi Loan Nhi mỉm cười, đó chính là lúc nàng ấy xinh đẹp nhất, rạng rỡ như hoa đào tháng ba. Món quà mà Ngọc Loan chuẩn bị cho Tần Lam là một con ngựa chiến được cống nạp từ Tây vực xa xôi. Tần Lam vừa nhìn thấy chiến mã đã cảm thấy thích thú vô cùng, nàng đoạt lấy dây cương thì quan giữ ngựa rồi lật người ngồi lên lưng. Tiếng vó ngựa cồn cào gõ xuống đất, dường như con ngựa này cũng giống nàng đã chờ quá lâu để tìm thấy chủ nhân thật sự của nó. Hai chân thúc vào bụng chiến mã, Tần Lam hào hứng phóng ngựa về phía trước, tiếng gió gào thét vụt qua tai, khiến nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Ngọc Loan đứng cạnh Khánh Nương, thu hết bộ dạng phấn chấn của nàng vào mắt. Người thiếu nữ khẽ thở dài, người tinh tế như Khánh Nương làm sao không nhận ra những mâu thuẫn trong lòng nàng. Bà cúi người trước mặt Ngọc Loan: “Tiểu thư! Có thể nghe nô tỳ nói một câu được không?” Ngọc Loan đưa mắt nhìn bà, ra hiệu bà cứ tiếp tục nói: “Nếu Tần tiểu thư không muốn nhập cung, thì có ép cũng không được. Nhưng giờ người đã ở đây, lại chính là sự lựa chọn của Tần tiểu thư. Vì thế người đừng cảm thấy có lỗi khi đã cầu xin công chúa cho Tần tiểu thư nhập cung, hãy cứ mỉm cười với Tần tiểu thư là được. Tần tiểu thư đã phải bỏ đi rất nhiều thứ, kể cả sự tự do của mình để khiến người vui vẻ. Cho nên nô tỳ xin người đừng phụ lòng Tần tiểu thư!”


Nàng sững sờ, nhìn theo bóng dáng trên lưng ngựa ở phía xa, trái tim khẽ thắt lại, nàng gật đầu với Khánh Nương. Tâm ý của Tần Lam dành cho nàng, nhất định nàng sẽ không để hoài phí đâu, nàng sẽ ngày càng chân trọng mối nhân duyên này. Trong khi nàng đang suy nghĩ, thì bóng người kia đã quay về bên nàng từ lúc nào, Tần Lam ngồi trên yên ngựa, mặt trời như bị che lấp phía sau bóng lưng của Tần Lam. Nàng ấy cúi người xuống, bàn tay đưa ra tóm lấy thắt lưng của Ngọc Loan, không đợi người trong tay kịp hoàn hồn. Tần Lam đã thúc ngựa phi nhanh, cung nhân hai bên sợ hãi định đuổi theo, nhưng đã bị Khánh Nương ngăn lại.

Ngọc Loan được Tần Lam đặt ở phía trước, ngồi trên yên ngựa, lọt thỏm trong lồng ngực của Tần Lam. Cảm giác ấm nóng phả ra từ hơi thở của Tần Lam ngay ở bên tai nàng, khiến khuôn mặt của Ngọc Loan dần dần ửng đỏ. Đây không phải là lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa, nhưng tại sao lại hồi hộp còn hơn cả lần đầu thế này. Ngọc Loan cố gắng trấn tĩnh nhịp đập của trái tim, nhưng càng cố gắng thì trái tim nàng càng đập chệch nhịp, vội vã y hệt tiếng vó ngựa dồn dập. Lúc này, tiếng của Tần Lam vang lên sau lưng nàng: “Nếu Loan Nhi muốn học võ thuật, ta nhất định không đồng ý, nhưng muốn bảo vệ bản thân còn rất nhiều cách khác. Ta sẽ từ từ dạy nàng, có được hay không?”

Giọng nói của nàng rất đỗi dịu dàng, cứ như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh. Thanh âm quyến rũ khiến Ngọc Loan không thể cưỡng lại được, trong vô thức đã gật đầu đồng ý lúc nào không hay. Tiếng cười của Tần Lam vang vọng trên đầu nàng, lan tỏa khắp không gian rộng lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận