Trà Đạm


Nghe được lời xác thực, Hạ Cẩm Vân mới thở dài buông tay hắn ra.

Y nhìn cái người đấu lạp đen một mực che kín, cảm xúc hỗn loạn vô cùng.
Mặc Thuần Ngôn cũng không bất ngờ.

Có lẽ Dương Tư Hạ đã viết thư gửi qua cho y trước, nên y mới dễ dàng tìm đón, cũng không có quá nhiều ngạc nhiên.
Hạ Cẩm Vân rối bời một lúc, mới nói với hắn câu đầu tiên:
"Đám nhà các ngươi làm đến thương thiên hại lý thế này cũng thật quá đáng."
Ý là nói đến chuyện hắn bật mồ sống dậy.
Mặc Thuần Ngôn chỉ biết cười hề hề:
"Đã lâu không gặp."
Hạ Cẩm Vân đưa hắn lên chái phòng nhỏ bên cạnh Hiên Phòng.

Trong phòng không có nhiều đồ, chỉ có một cái bàn cùng hai cái ghế, miễn cưỡng thêm một tấm phản bé đến thảm thương.

Nói chung, từ ngoài nhìn vào từ góc độ nào cũng khó thấy gian phòng này, mục đích cụ thể để tiếp những vị khách như Mặc Thuần Ngôn.
Hạ Cẩm Vân trước đây là bạn thân của hắn.

Tính tình y hắn nắm rõ, riêng việc y tự ý rút khỏi Ngũ Phái cũng không làm hắn quá kinh ngạc.

Sau khi đặt Trương Lộc lên tấm phản không đầy lưng kia, Mặc Thuần Ngôn quay ra vẫn thấy y đang nhìn mình chằm chằm.

Hạ Cẩm Vân không phải người thích thăm hỏi, trực tiếp vào thẳng vấn đề:
"Người này ngươi muốn gửi tới cho ta?"
Không hỏi tại sao, không hỏi thế nào, điều cần nói ngay lập tức bàn bạc, đại khái là phong cách có vẻ không mấy tình cảm.

Tuy nhiên Mặc Thuần Ngôn biết y từ trước đến nay chuyện công việc không từng muốn bị điều gì bên ngoài ảnh hưởng, giải quyết càng nhanh càng hiệu quả.


Hơn nữa thân phận của hắn bây giờ rõ ràng không tiện nán lại lâu thăm hỏi.

Thế nhưng tiếng róc rách trong khe Sao lại quá ồn ào, khiến hắn không ngừng phân tâm.
Mặc Thuần Ngôn day day một bên tai, mất trọng điểm mà hỏi:
"Không gian nhà các người lúc nào cũng ồn ào như vậy sao?"
Hạ Cẩm Vân dường như khựng lại một chút, có chút khó hiểu hỏi hắn:
"Ngươi còn không biết? Sao mà có thể toàn thây lên được tận đây thế?"
"..."
Mặc Thuần Ngôn bỗng nhiên nhớ ra khi hắn tới Hạ Cẩm Vân đến từ phía sau hắn.

Có chút dự cảm không hay.

Chuyện gì có thể khiến Hạ Cẩm Vân nghiêm trọng như vậy?
"Ngươi tới đón ta sao? Vì điều gì?"
Hạ Cẩm Vân bắt đầu càng khó hiểu hơn:
"Ngươi thực sự không biết sao? Ở đây có trú lại một ma nhiễm, ngươi không phòng ngự gì vẫn có thể lên đến tận đây..."
Mặc Thuần Ngôn nghe lượng thông tin có chút choáng váng, nhưng bản thân hắn vẫn biết hắn một đường lên tới đây trên dưới lành lặn, không chút cản trở, còn khoẻ mạnh cõng theo một người.
Cõng theo một người...
Mặc Thuần Ngôn cùng Hạ Cẩm Vân đồng loạt nhìn tới Trương Lộc đang nằm bất động trên sàng.
Hạ Cẩm Vân có chút cạn lời, một lần nữa hỏi lại:
"Người này ngươi muốn gửi cho ta?"
"..."
Hạ Cẩm Vân gật gật đầu:
"Tên nhóc này nhiễm ma rồi."
Trên con đường cầu tiên đạo đến nơi còn chưa kịp bái sư đã nhiễm ma, rốt cuộc còn muốn ngáng trở cậu ta đến thế nào đây?
Tiếng khe Sao mỗi lúc một ồn ào, Mặc Thuần Ngôn có chút không tương thích kịp, dùng hai tay day nhẹ lỗ tai.

Hạ Cẩm Vân cũng không chịu được, không nhiều lời cầm bao Tảo Tuyết đập mạnh xuống bàn.

Luồng linh khí sắc bén trong sạch như có như không mạnh mẽ dồn về tứ phía, khiến âm thanh kia trong phút chốc dịu đi không ít.

Đến khi yên lặng hơn, Mặc Thuần Ngôn mới hỏi y:
"Là ma nhiễm gì?"
Hiên Dương Phái vốn là nơi khó nhiễm ma nhất đối với Mặc Thuần Ngôn.

Linh khí nơi này do nhuệ khí nhiều đời của Vận Linh Sư bồi đắp, Hồ Hiên Dương có linh, vòng khí vận thêm ngàn năm về sau cũng khó mà vấy bẩn.

Thiết nghĩ nếu động đến khe Sao, nếu không phải Ma Linh thì cũng là Ma Trụ.
Hạ Cẩm Vân thở dài tra Tảo Tuyết vào lại bao.

Y hiếm khi rút kiếm nghiêm túc mà dùng.
"Ma Linh.

Khoảng một năm nay."
Nhiều năm không có nhiều môn đệ lên bái phỏng, nhưng Hiên Dương Phái vẫn giữ nguyên lệ cũ, không lỏng tiêu chí với môn sinh chút nào.

Hạ Cẩm Vân cũng vì thế mà không lập Kết Giới bảo vệ.

Hiên Dương nằm mãi Bắc biên xa xôi, quanh năm gió tuyết trắng mờ, thời tiết khắc nghiệt, từ lâu đã rút khỏi Ngũ Phái; hiển nhiên những năm này không có người lui tới.


Khi nhận được lá thư từ Quang Minh, không nghĩ nhiều Hạ Cẩm Vân liền biết có chuyện liên quan đến hắn.

Chỉ không ngờ là lần này hắn thực sự sống lại.

Có nhiều lần Hạ Cẩm Vân viết thư gửi tới trên đường hắn đi, nhưng khổ nỗi đường hắn đi quá nhanh, dường như không nghỉ lại ngày nào, ngay cả xuống núi đón hắn cũng không kịp.
Hạ Cẩm Vân rốt cuộc không hiểu hắn nghĩ gì, mang theo một phàm nhân mà tới nơi này một tháng đường dài không nghỉ.
Hiện tại nhìn cái mặt ngờ nghệch của hắn, Hạ Cẩm Vân cũng hiểu thì ra hắn không nghĩ cái gì thật.
Tiểu tử, một tháng này ngươi không dễ dàng gì rồi.
Hạ Cẩm Vân mới gặp lại người này liền đau đầu.

Không quản người kia còn đang suy tính chuyện gì, nhanh gọn tóm tắt:
"Dù sao cũng sắp xong rồi.

Tên nhóc này cũng chỉ bị nhiễm một chút, không có vấn đề gì, không chết được.

Ngươi nói thẳng đi.

Ta nghe Dương Môn Chủ nói cậu ta vốn ở Dư Đàm.

Dư Đàm có thiếu gì môn phái, không lớn thì nhỏ, có cần nhất thiết phải mang nó lên đây thế này không?"
Hạ Cẩm Vân trỏ vào Trương Lộc nằm bất tỉnh nhân sự trên sàng.

Mặc Thuần Ngôn tạm thời không gặng hỏi đến việc nhiễm ma nữa, nghiêm túc trả lời y:
"Cậu ta có hai căn hệ khắc nhau.

Nhưng Hạ Cẩm Vân ngươi phải quan sát đã, thực sự rất tiềm năng."
Thực sự bộ dạng hắn hiện tại rất giống mấy tên lừa đảo; bùa này tuy không có pháp lực nhưng rất hiệu quả, các vị mua về dùng lâu sẽ thấy - mại dô mại dô.
Hạ Cẩm Vân hơi nheo mắt nhìn hắn:
"Dư Đàm cũng không thiếu môn phái nhận người hai hệ khắc nhau.

Nếu chỉ có như vậy ngươi đã không đưa nó lên đây."
Nhất thời bị nhìn trúng, Mặc Thuần Ngôn không biết nói gì.

Hắn vốn là Ma tộc, có thể nhìn được căn hệ của người khác mà không cần khám xét.


Ngược lại, Nhân giới thì khác, phàm nhân tu tiên buộc phải khám xét căn hệ để lựa chọn con đường phù hợp.
Hạ Cẩm Vân hỏi thẳng:
"Hai căn hệ là gì?"
"Hạ Cẩm Vân ngươi phải tin ta..."
"Là gì?"
Mặc Thuần Ngôn biết người trước mắt không thể nói lại, đành cắn răng phun ra hai chữ:
"Kim - Mộc."
"..."
Hạ Cẩm Vân: "Mặc Thuần Ngôn ngươi..."
Mặc Thuần Ngôn cũng tự thấy điều hắn nói vô lý cùng cực, nhưng vẫn cố chấp:
"Thật sự đây là mầm non tốt! Năm xưa ngươi tới ba căn hệ kề nhau vẫn đạt đến đỉnh cao Vận Linh đó thôi!"
Hạ Cẩm Vân đến cạn mực hết lời với hắn:
"Nhưng ít nhất ta còn có Hoả Căn! Ngay cả cái gốc cũng không cho, ta sao luyện được y thành Vận Linh Sư đây?!"
Mặc Thuần Ngôn kiên cường nhìn y:
"Đỉnh lưu Vận Linh Sư là ngươi, ngươi muốn phụ lòng tin của chúng ta như vậy sao?"
"..."
Kỳ thực Hạ Cẩm Vân có một tật không thể bỏ, đó là gục ngã trước những thứ rất khó hiểu; có một từ không thể lờ đi, đó là "phụ lòng tin".
Cuối cùng giao dịch cũng xuôi chèo mát mái một cách vô cùng ngu ngốc mà thành.
Trước khi rời khỏi Hiên Dương, Hạ Cẩm Vân không kìm được hỏi hắn muốn đi đâu tiếp.

Mặc Thuần Ngôn vốn không muốn có quá nhiều người biết, nhưng vẫn vì bằng hữu lâu năm mà có hỏi có đáp:
"Ta về Thanh Trung."
Nghĩ hồi lại thêm một câu:
"Không muốn trở về Ma Giới."
Hạ Cẩm Vân nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng hỏi hắn:
"Ngươi gặp lại y chưa?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận