Top Top FULL


Trong một quãng thời gian rất dài Chung Cù cũng không hề đến tìm Đới Tri Tiếu nữa.
Thật ra có tìm hay không tìm đối với hắn mà nói không có cái gì khác biệt, mặc dù hắn đã dọn ra khỏi căn nhà cũ kia hơn một năm, nhưng không có ngày nào mà hắn thoát được khỏi nỗi nhớ nhung.

Đới Tri Tiếu giống như là vầng mặt trời của hắn, đã từng nguyện lòng rọi sáng cả con đường cho hắn, nhưng khi ánh sắt kia tắt ngấm rồi, chỉ để lại cho hắn sự lạnh lẽo và tăm tối.
Đây là báo ứng.

Cũng như việc năm đó Tần Phi Yến và Đới Đàn xem hắn như rác rưởi mà vứt bỏ đi, bọn họ đã bị báo ứng; Chung Cù đem Đới Tri Tiếu vô tội cuốn vào vòng xoáy hận thụ này, rồi đem lòng yêu cậu, giờ đây báo ứng của hắn cũng  đãtới.
Hơn hai tháng qua Chung Cù đã tụt gần 20kg, cả khuôn mặt đều như bị ai lột đi.

Mặc dù ngũ quan thâm thúy, gương mặt vẫn rất anh tuấn, nhưng sắc mặt ảm đạm và tiều tụy, ánh mắt như ao tù nước đọng, vừa bình tĩnh lại tuyệt vọng.
Hắn vùi đầu vào công việc, thêm giờ làm tới phát điên để kiếm tiền, dường như chỉ có như vậy  hắn mới vượt qua được.

Có một ngày lúc sáng sớm hắn tỉnh lại, lúc rửa mặt ngẩng đầu nhìn mặt mình, trong thoáng chốc cảm thấy có hơi xa lạ.
Đây mà là mình sao? Mái tóc rối bù, hốc mắt lõm xuống, môi tái nhợt, đây mà là mình sao?
Hắn run run dùng tay bưng kín mặt, ngồi xổm xuống trong góc phòng tắm, chịu không nỗi nữa mà òa khóc lên.
Chung Cù nhận được điện thoại đến từ bệnh viện.
“Xin chào anh Chung, xin hỏi anh là chồng của cô Đới Tri Nhiễm đúng không ạ?”
Sau màn náo loạn chấn động kia, Đới Tri Nhiễm chỉ cần liếc nhìn hắn thêm một cái  đã cảm thấy ghê tởm,  nên còn không muốn đi cục dân chính để làm thủ tục ly dị.

Chung Cù ngẩn người, không đáp có hay không, chỉ hỏi, “Có chuyện gì không? “
“Tôi gọi từ bệnh viện số một của thành phố A, khoa tâm thần, dạo này trời lạnh nên tối bệnh nhân thấy lạnh, tôi muốn nói người nhà gửi qua một ít quần áo dày ấm mang qua đây.

Trước giờ số điện thoại di động lưu lại vẫn là của em trai cô, nhưng hai ngày nay cậu ấy tắt máy không gọi được, chúng tôi chỉ đành phải điện thoại đến bên công an để tìm cách liên lạc với anh, xin hỏi anh có thời gian để đi qua chỗ này không?”
Chung Cù mua mấy cái áo choàng dài, đi một chuyến đến bệnh viện số một.
Đới Tri Nhiễm rất yên lặng trên giường bệnh, cùng phòng với cô là một cô bé nhỏ tuổi.

Đới Tri Nhiễm như là đã không nhận ra hắn, lúc nhìn thấy hắn một chút phản ứng cũng không có.

Chung Cù còn mang theo cho cô ít đồ ăn, Đới Tri Nhiễm ngồi ở bên giường ăn, ăn lấy ăn để rồi đột nhiên đứng lên, nhấc một tô canh gà lên rồi ném xuống đất, la hét điên loạn.

Chung Cù do bất ngờ không đề phòng mà bị cô hắt hết tô canh nóng hơm nhớp người, do bị quá bất ngờ không đề phòng gì mà ngây ra tại chỗ, hộ sĩ nghe tiếng động nên đến, mấy người đem đỡ cô lên, Đới Tri Nhiễm lớn tiếng khóc, thỉnh thoảng thét chói tai lên, liều mạng dùng chân đá vào cái bàn, sau một lúc mới yên ổn lại, mới một lần nữa nằm ở trên giường, hơi run.
Cô bé cùng phòng kia ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt điềm tĩnh.

Cô nhìn nhìn Chung Cù, đột ngột bất ngờ hỏi:  “Anh là chồng của chị này à?”
Chung Cù nói:  “Xem như là vậy.


Cô bé đột nhiên nở nụ cười.

Khóe miệng của cô bé kéo lên rất cao, trong mắt lại không mang ý cười, nhìn sợ đến rợn người: “Nhưng lúc mới vừa tới chị ấy vẫn nói với em rằng chồng  chị ấy chết rồi, bị chị ấy dùng đao chặt thành từng mảnh từng mảnh, bỏ vào trong bao bố, ném đến chỗ đổ rác rồi.” Lúc nói chuyện cô bé còn dùng tay khoa tay múa chân một cái, là động tác thái thức ăn, ánh mắt nhìn chòng chọc đâm thẳng vào Chung Cù.
Hộ sĩ ở bên cạnh nghe thấy được, nhăn mày trách mắng:  “Số 407, đến giờ em phải ngủ rồi mà.”
Cô bé không nói gì nữa, nằm thẳng ở trên giường, hai tay đan chéo nhau đặt ở trên bụng.
Chung Cù đã rùng mình ở phía sau, im lặng một lúc lâu không có nói tiếp gì.
Chung Cù trở về từ bệnh viện, thấy có chút lo lắng cho Đới Tri Tiếu.

Bệnh viện nói không liên lạc được, hắn không nhịn được nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng thuyết phục chính mình đi tìm cậu.
Hắn không tính muốn cãi vã gây sự với cậu, chỉ là muốn xác nhận một chút sự an toàn của cậu.

Chung Cù nghĩ như vậy.

Đầu tiên hắn đi đến trường cấp ba của Đới Tri Tiếu để dò xem Đới Tri Tiếu nhập học vào trường nào.
Hắn có một người đồng nghiệp là cháu trai của hiệu trưởng, vì vậy trường học bên kia cũng không có làm khó hắn.

Mang Chung Cù theo đi kiếm sổ ghi chép là chủ nhiệm lớp năm đó của Đới Tri Tiếu, nhắc tới Đới Tri Tiếu, hẳn nhiên ấn tượng của cô rất sâu, tiếc nuối lắc đầu: “Đới Tri Tiếu vẫn luôn là một đứa nhỏ rất xuất sắc, học tập rất tiến tới cũng rất thông minh.

Năm đó tôi vẫn cho rằng em ấy là hạt giống tốt nhất của trường, ai mà nghĩ đến sau khi nhà xảy ra biến cố, cậu ấy bị đả kích rất lớn, cũng học tụt theo.” cô tra ra những ghi chép từ trong máy vi tính, tìm từng cái ở bên trong, “Tôi nhớ rằng em ấy thi vào mấy trường cao đẳng tuyến hai, sau đó đi đâu tôi cũng không để ý nữa.”
Người nói vô tâm, nhưng mỗi một câu nói đều cứa vào vết dao ở trong tim của Chung Cù.
Đây tất cả đều là do hắn tạo nghiệt ra.
Chung Cù ngồi ở trước cửa trường học của Đới Tri Tiếu hai ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy cậu.
Đới Tri Tiếu mặc áo thun đen, vóc dáng cao hơn, cũng gầy hơn.

Làn da cậu bị phơi đến hơi đen quá, đeo cặp sách, một mình một người đi về phía trước, chân mày nhíu lại khắc sâu thành chữ 川.

Cậu không hề giống gì so với hai năm trước nữa, Chung Cù có chút ngẩn ngơ, cậu thiếu niên đầy nhiệt huyết, sáng sủa ngây thơ năm ấy đã bị hoàn toàn xóa đi vết tích.

Người đứng đây bây giờ giống như một tảng đá chằng chịt đầy vết sẹo.
Chung Cù đi tới gọi cậu: “Tiếu Tiếu.”
Đới Tri Tiếu thấy hắn, bước chân dừng lại, cũng rất nhanh đi lướt qua bên người hắn, đến ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho hắn.
Chung Cù muốn kéo cánh tay của cậu:  “Tiếu Tiếu...  “
Đới Tri Tiếu chợt bóp cổ của hắn, dùng sức lực xốc hắn lên, nặng nề đè lên tường.

Chung Cù bị cậu xách lên chân không chạm đất, cổ bị bóp chặt vào, trong nháy mắt đã hít thở không nổi đến mức sắc mặt đỏ lên.

Hai tay hắn bắt lại cánh tay Đới Tri Tiếu, theo bản năng muốn giãy dụa, lại khó có thể lay động mảy may đến người trước mắt.
Đới Tri Tiếu gần như hung ác mà ép hỏi:  “Không phải tôi đã nói là đừng bao giờ nghĩ đến việc tìm tôi nữa sao?”
Sắc mặt Chung Cù đã bắt đầu tím bầm, lúc này Đới Tri Tiếu mới buông lỏng tay.

Chung Cù khom người ho kịch liệt, lúc ngẩng đầu lên trong mắt ràn rụa nước mắt sinh lý, tiếng nói nghẹn tắc đến nghe không rõ nữa: “Xin lỗi.

Bệnh viện số một liên hệ với anh, nói em tắt điện thoại nên không gọi được, muốn anh đưa chút quần áo qua.

Anh lo lắng em gặp chuyện bất trắc nên mới muốn qua đây gặp em một chút.”
Đới Tri Tiếu lùi lại hai bước, thản nhiên nói:  “Tôi rất khỏe, khỏi cần anh lo.

Hai ngày trước tắt máy là bởi vì đang thi, còn có câu hỏi gì nữa không?”
Chung Cù còn nói:  “Tiếu Tiếu...  “
Đới Tri Tiếu đấm cho hắn một quyền lên mặt, lập tức máu mũi đã chảy ra.

Chung Cù ôm mũi, màu máu đỏ tươi chảy ra từ giữa kẽ tay, nhỏ giọt xuống đất, sắc mặt hắn trắng bệch, giống như muốn chết.
Đới Tri Tiếu chỉ nhìn hắn: “Đừng có gọi tôi là Tiếu Tiếu nữa.

Không có chuyện gì thì cút ngay đi!”
Chung Cù trở về lại bệnh nặng một trận, gần cả tuần mới rời khỏi được cái giường.

Hắn lái xe đi công ty, ý thức còn có chút hỗn loạn, trên đường va chạm với một xe tải đang đổi làn.

Lúc túi khí an toàn bắn ra, Chung Cù chỉ cảm thấy nửa người dưới đã không còn cảm giác gì nữa, máu từ đỉnh đầu chảy vào trong mắt, hắn cũng nhìn không thấy bất cứ cái gì, cũng nghe không rõ cái gì, bên tai là tiếng ù ù vang dội bền lâu.
Chung Cù cho là mình sẽ chết, có điều hắn chưa chết.
Lúc mở mắt ra có một cô bé y tá tuổi còn trẻ cực kỳ vui mừng, nói rằng: “Anh tỉnh rồi à?”

Chung Cù thều thào hỏi: “Tôi còn chưa chết à?”
Y tá nói:  “Suýt chút nữa đó~.

Anh đã hôn mê ba ngày rồi, bác sĩ chủ nhiệm của chúng tôi nói nếu như trong vòng 24 giờ đồng hồ mà chưa cử động gì, có lẽ sẽ khó qua được.”
Chung Cù giật mình một cái, đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình có hơi khác thường.

Sắc mặt hắn tái đi, vừa cúi đầu nhìn, đột nhiên tay dùng sức nắm vào chăn.

Cô bé y tá nhìn ra sự khác thường của hắn, an ủi:  “Anh còn sống sót là cũng rất may mắn rồi.

Chân phải của anh đúng là không thể giữ lại được, sau này có thể sẽ phải đi cà nhắc.”
Chung Cù trầm mặc một hồi, lại cười:  “Không sao cả, là báo ứng của tôi.”
Thật ra Chung Cù đã hy vọng  mình sẽ chết đi, như vậy khoản nợ giữa hắn với Đới Tri Tiếu cũng trả hết, nhân quả quay vòng trở lại rồi đặt dấu chấm hết, không ai nợ ai nữa.

Thậm chí hắn đã thầm nghĩ rằng, nếu như mình chết, có khi Đới Tri Tiếu sẽ rất thương tâm, sẽ chảy nước mắt vì hắn, cũng sẽ không lại oán giận hắn trong lòng nữa.

Dùng một cái mạng của hắn để đổi lấy tình yêu của Đới Tri Tiếu, đây là một sự trao đổi quá hời.
Một tuần sau Chung Cù mới xuất viện.

Cô bé y tá đẩy xe đưa hắn đi, nói rằng:  “Bạn trai anh không đến đón anh à?”
Chung Cù sửng sốt: “Bạn trai? “
Y tá cho là hắn xấu hổ, cười cười vẻ chọc ghẹo, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói:  “Đừng giả bộ nữa đi.

Lúc anh mới vừa được đưa tới bệnh viện  chúng tôi lấy điện thoại của anh để liên hệ với người nhà, trong danh bạ chỉ có một người tên là “Tiếu Tiếu”, chúng tôi tưởng là bạn trai anh, hóa ra người đến lại là một anh siêu đẹp trai! “
Chung Cù thì thào:  “Em ấy đã đến sao? “
Cô bé y tá chớp mắt mấy cái:  “Đúng vậy, thoạt nhìn anh kia cũng rất lo lắng cho anh, mấy ngày hôm trước vẫn luôn ở bên cạnh anh trong phòng bệnh, mắt đỏ  ngầu do thiếu ngủ.

Có một lần vào buổi tối tôi còn bắt gặp cảnh ảnh lén hôn anh nữa, khi đó tôi biết là tôi không có đoán sai, hai người các anh quả nhiên là một đôi.”
Chung Cù nắm lại cổ tay của cô bé, giọng nói đã run rẩy: “Mấy ngày hôm trước sao vẫn không nghe cô nhắc đến?”
Cô bé y tá tỏ vẻ vô tôi: “Về sau ảnh cũng không có tới nữa, anh cũng không nói gì, tôi nghĩ chắc do hai người đang giận nhau...  “
Vào thời khắc ấy Chung Cù điên cuồng muốn được gặp Đới Tri Tiếu bằng được.
Em ấy lo lắng cho mình, còn khóc vì mình, còn hôn mình nữa.

Chung Cù hít sâu một hơi.

Em ấy vẫn thích mình.
Mà tới lúc Chung Cù chạy đến trường học của Đới Tri Tiếu, lại nghe tin Đới Tri Tiếu đã nghỉ học.
Chung Cù hỏi:  “Cậu ấy đi đâu rồi?”
Nhà trường nói:  “Không rõ lắm, làm xong thủ tục đã đi rồi, cũng không nói gì thêm.


*
Cảnh quay cuối cùng trước khi đoàn phim đóng máy được quay ở trên núi.
Đoàn phim xách đi đủ đồ đạc lỉnh kỉnh nên rất cực, Hạ Dã và Đường Nguyên Chân cũng không thể đi tay không, giúp bên quay phim xách mấy loại dụng cụ, từng bước một hướng đi lên trên núi.
Đường Nguyên Chân hỏi:  “Nếu như em là Chung Cù, em có đi báo thù không?”
Hạ Dã suy nghĩ một chút, nói rằng:  “Có chứ! Em vốn là một kẻ bụng dạ hẹp hò có thù tất báo mà Nhưng em cũng sẽ không ngu ngốc như Chung Cù đâu, cuối cùng thành kẻ lỗ vốn nhất.”

Đường Nguyên Chân quay đầu nhìn anh một cái, giọng nói rất ôn hòa:  “Thật ra có đôi khi anh thật sự cảm giác mình rất may mắn, yêu mà không được kết quả tốt đẹp vốn là chuyện hay xảy ra, mà hai người yêu nhau cũng chưa chắc có thể cùng một chỗ.


Hạ Dã cười:  “Anh cũng bạo quá nhỉ, người yêu thích em không thiếu, nhưng không mấy ai theo đuổi em đến mức như anh.”
Đường Nguyên Chân cúi đầu cười cười.
*
Chung Cù vẫn không tìm ra được Đới Tri Tiếu.
Chân của hắn giờ đã như vứt đi nên lập tức từ chức.

Vận dụng tất cả quan hệ, tốn không ít tiền, nhưng cũng xem như uổng phí sức lực, ngay cả một ít tin tức Đới Tri Tiếu cũng không có thu được.

Chung Cù ngồi ở trên xe lăn, có thể thấy được cảnh tượng xung quanh ban công, ban ngày là xi măng cốt sắt, buổi tối ánh đèn đường chiếu vào, hắn như là bị trục xuất, chỉ sinh sống trong nhà tù sắt thép lạnh băng, dần dần mất đi lòng tin.
Hắn đã thành phế nhân, Chung Cù nghĩ, có lẽ cả đời này hắn cũng không được gặp Đới Tri Tiếu lần nữa.
Có một ngày hắn mơ thấy một giấc mơ.

Hắn không hề làm quen với Đới Tri Nhiễm, mà là trước đó ở trong trung tâm bơi lội đã quen được Đới Tri Tiếu.

Đới Tri Tiếu trẻ tuổi nóng tính không phục, lúc bơi đua với hắn bị thua nên có chút ủ rũ, Chung Cù nói mời cậu ăn cơm, rõ ràng cậu nghe vậy rất hào hứng, lại bĩu môi vờ như miễn cưỡng mà nhận lời.
Về sau, dần dần bọn họ quen với nhau hơn,sau đó biến thành tình yêu.

Đới Tri Tiếu làm bài tập ở nhà hắn, hắn ở bên cạnh làm việc bằng lap top.

Đới Tri Tiếu làm xong một bài lại muốn đi qua ôm hôn hắn, nói đây là phần thưởng của mình.

Bọn họ giống như những cặp yêu đương bình thường khác, luôn dính vào nhau, sẽ cãi nhau, sẽ tức giận, cũng sẽ làm hòa rồi làm tình.

Đới Tri Tiếu thi đậu vào trường đại học đúng nguyện vọng, tốt nghiệp rồi tìm được một công việc khá ổn định, qua rất nhiều năm, bọn họ vẫn sẽ luôn bên nhau.
Lúc Chung Cù tỉnh dậy, vô ý thức vuốt mặt một cái, phát hiện mình trên mặt mình hóa ra tất cả đều là nước mắt lạnh như băng, chảy vào bên trong miệng, mặn và đắng, làm cho đầu lưỡi hắn tê dại.
Đây là một kết cục hoàn toàn khác, nhưng chỉ vì một bước đi sai lầm của hắn đã đem  tất cả những khả năng tốt đẹp  kia hủy hoại hết.
Ngày thứ hai Chung Cù mang gậy chống để đi leo núi.
Nơi đây hắn đã từng đi chơi với Đới Tri Tiếu, ngày đó khí trời không tốt lắm, mưa nhỏ rơi xuống, hai người phủ lên áo mưa nylon mua tạm thời ở ven đường, liếc nhau thôi đã cảm thấy buồn cười.

Đới Tri Tiếu nắm tay hắn đi lên từng bước, trên người mang theo mưa phùn gió thổi lạnh lẽo, trong lòng bàn tay hai người lại đang đổ mồ hôi.
Chung Cù nói với hắn: “Chờ chúng ta già rồi sẽ sống ở chân núi.”
Đới Tri Tiếu cười, bóp lỗ tai của hắn:  “Giúp em lắp đặt wifi là được.


Ngày hôm nay khác xa so với ngày đó, thời tiết tốt, thậm chí là hơi nóng.

Chung Cù chỉ có thể gánh lực bằng chân trái, bình thường đi đứng đã hơi khó khăn, huống chi là leo núi, chỉ chốc lát sau đã mệt đến đứt hơi, ngồi ở trên băng ghế cúi đầu thở dốc.
Hai người khuân vác lướt qua bên người hắn, Chung Cù ngẩng đầu một cái, suýt chút nữa đã nghĩ mình bị hoa mắt — một người trong đó chính là Đới Tri Tiếu đã mất tích hơn năm năm qua.
Đối phương đã là người đàn ông hoàn toàn trưởng thành chững chặc, cánh tay lực lưỡng, trên vai khiêng quang gánh, trên người toàn là bắp thịt cuồn cuộn.

Giờ da cậu đã phơi nắng còn đen hơn so với lần trước, trước ngực có mấy mảng da bị phơi đến đỏ lên, trên tay là  vết chai thật dầy, chỗ bả vai cọ vào quang gánh bị ma sát thành những vết hằn sậm màu.
Bọn họ cũng ngồi xuống cách chỗ hắn không xa, một người đàn ông khác nói:  “Uống thêm nước đi.”
Đới Tri Tiếu  “Ừm… ” một tiếng, ngẩng đầu lên uống nước.
Chung Cù vào lúc đó có chút đứng ngồi không yên.

Đã đến chốn xưa lại sinh ra hoảng hốt, thế mà hắn không có dũng khí đi về phía trước.

Hai người bọn họ cũng không nói gì, ở trong không khí yên ắng đến kỳ lại ấy, Chung Cù cúi đầu tự đấu tranh thật lâu, cuối cùng vẫn dự định lấy hết dũng khí, dù cho chỉ là nói với cậu một câu.
Hắn vừa muốn bước ra, chỉ nghe thấy một người đàn ông khác hỏi:  “Vợ cậu sắp sinh rồi à!? “
Đới Tri Tiếu lặng im vài giây, có vẻ như không quá muốn bàn luận, lại vẫn trả lời: “Sắp rồi, bác sĩ nói trong tháng này.”
Người nọ còn muốn nói vài lời, lại nghe thấy Đới Tri Tiếu nói:  “Đi thôi, trời không còn sớm.”
Bọn họ tiếp tục đi lên, không có ai chú ý đến ở phía sau có một bóng dáng vì quá hoảng hốt mà lảo đảo bước xuống núi.
Lúc Đới Tri Tiếu đến đỉnh núi để bàn giao rồi, người đàn ông đi cùng đã đi mua gói thuốc lá.


Lúc trở về lại đưa cho cậu một cây, thấp giọng nói rằng:  “Mấy ngày nay có thể không đến đây được nữa.


Đới Tri Tiếu thuần thục đốt thuốc: “Xảy ra chuyện gì?”
Người nọ  “Chậc” một tiếng, nói rằng:  “Khu ngắm cảnh có người chết!”
Đới Tri Tiếu bị tàn thuốc đốt vào da, trong lòng tim đập mạnh: “Lúc nào?”
“Vài chục phút trước thôi! ” người nọ bĩu môi, có vẻ cảm thấy quá xui xẻo, “Một người tàn tật, không phải tới leo núi, lúc xuống núi đi không vững nên bị lăn xuống, ban quản lý phỏng chừng còn phải bồi thường tiền.”
Đới Tri Tiếu bỗng thấy vô cùng hoảng loạn, cậu không rõ cảm giác này đến từ đâu.

Cậu nhìn chòng chọc dãy núi phương xa, đem điếu thuốc trong tay hút xong, ấn vào ngực một cái, bình tĩnh nói:  “Đi thôi, xuống núi.”
Cảnh phim cuối cùng là bóng lưng của Đới Tri Tiếu, cậu quay đầu đi, quay hết cả đầu nhìn thoáng qua ống kính, trong ánh mắt như có cả ngàn lời muốn nói nhưng không thể nào nói ra, chỉ quay đầu, bước nhanh đi về phía trước.
“Cắt!”
“Mừng phim đã đóng máy!”
“Cực khổ rồi! “
Khác với bầu không khí trong phim, đoàn phim đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn đi vì phim đã quay xong.

Hạ Dã vẫn hơi chưa thoát khỏi nhân vật được, đóng xong rồi chỉ muốn hút một điếu, Đường Nguyên Chân đi tới, bị anh ôm gọn vào trong lòng.
Đường Nguyên Chân có hơi bất ngờ, như trấn an mà vỗ vỗ lưng của anh:  “Anh đang ở đây mà.


Hạ Dã ôm chặt hắn một cái, sau đó buông tay ra, tiếp tục hút thuốc:  “Ừm….  “
Đoàn phim đã đặt sẵn khách sạn, tối hôm nay sẽ ở trên núi.

Hạ Dã và Đường Nguyên Chân  chọn một phòng có giường lớn, Đường Nguyên Chân bị Hạ Dã chịch nhừ tử đến ba lần, giường lớn vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Đường Nguyên Chân mất sức đến nỗi ôm anh không nổi nữa, chỉ túm vào ga giường ở dưới người mà mặc cho anh giày vò.

Sát vách đều là nhân viên trong đoàn thức đêm đánh bài, nghe thấy tiếng động như thế cũng không xấu hổ, như muốn ghẹo thêm mà đập cửa phòng bọn họ, cười nói:  “Nhỏ tiếng lại chút đi! “
Đường Nguyên Chân ngượng chín hết cả người, Hạ Dã nhìn hắn đăm đăm, nhưng phần thân dưới vẫn đang nện vào người hắn không ngừng,lớn giọng đáp lại: “Biến về đi ngủ hết đi!”
Mọi người mới cười vang lên rồi tản ra.
Lúc sau Hạ Dã còn muốn làm tiếp nữa, Đường Nguyên Chân bị sợ nên lùi về sau muốn trốn.

Hạ Dã nắm lấy cổ chân của hắn đem kéo người về, bóp cằm của hắn: “Dám trốn hả?”
Đường Nguyên Chân ôm cổ anh vào, nhỏ giọng nói:  “Anh chịu không nổi thật, dùng miệng cho em nhé?”
Hạ Dã nở nụ cười, ấn sau đầu của hắn xuống dưới háng: “Vậy anh bú đi!”
Ngày thứ hai mới sáng sớm Đường Nguyên Chân đang ngủ đến mơ mơ màng màng đã bị Hạ Dã kêu dậy.

Bọn họ mặc quần áo đơn giản  đội nón đi ra cửa, tìm chỗ phong cảnh nổi tiếng để ngắm mặt trời mọc.

Có mấy  nhân viên trong đoàn cũng tới, vừa ngáp vừa theo chân bọn họ chào hỏi, sau đó vì buồn ngủ mà trò chuyện câu được câu không.
Ánh mặt trời trong nháy mắt lan tỏa ra từ khe núi, toàn bộ đỉnh núi đều bị chiếu sáng lên.

Có người thấp giọng hoan hô, cầm lấy điện thoại mà quay lại cảnh này, Đường Nguyên Chân có cảm giác cổ ta mình bị chụp lại, tiếp theo đó một sợi dây đỏ buộc ở trên tay.
Nửa bên mặt Đường Nguyên Chân đều bị ánh mặt trời chiếu vào vàng chói, nghiêng mặt sang hỏi:  “Đây là cái gì? “
Hạ Dã cột chắc cho hắn, tự tay ôm hắn vào trong lòng, ở trên mặt hắn hôn một cái: “Lúc em mới sinh ra chưa được vài ngày, ba mẹ em bị tai nạn giao thông mà mất.

Cảnh sát bèn giao em đến viện mồ côi, viện trưởng nói trên cổ tay em đã buộc sợi dây này, chắc là ba mẹ em để lại cho em.”
Đường Nguyên Chân ngẩn người:  “Một thứ quý giá như thế...!“
Hạ Dã nhìn về phía đường chân trời, hé mắt, giọng nói dịu dàng hiếm có: “Quý giá gì chứ, cho anh mượn đó.”
Đường Nguyên Chân có cảm giác mắt mình hơi ươn ướt, hắn không muốn để cho Hạ Dã có cảm giác mình khác người, vội vã che đi quay đầu qua chỗ khác.
Hạ Dã dùng phần quai hàm mà cọ vào tóc của hắn, thầm thì nói: “Em chưa từng nghĩ sẽ cùng ai sống hết đời, bây giờ nếu anh hỏi em với anh có thể mãi mãi bên nhau hay không, em cũng không dám khẳng định.

Nhưng em biết lúc này đây em rất thích anh, nếu như có thể nói điều gì, chỉ muốn nói rằng  muốn cùng anh đi thật xa thật xa.”
Đường Nguyên Chân xoay người, ôm chặt anh, nhỏ giọng nói:  “Em không cần cho anh hứa hẹn gì cả, nhưng cả đời  của anh nhất định chỉ có em.”
Mặt trời đã hoàn toàn lên cao, Hạ Dã nâng mặt của Đường Nguyên Chân lên, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên rọi vào mà hôn lên một nụ hôn dịu dàng.
[HẾT]
Editor: Thêm một bộ hoàn nữa rồiiiiii, tính ra bộ này vẫn hợp ý mình vì độ u mê công của thụ, phải chi tác giả viết thêm về hai anh nữa thay vì cái phim Bẫy Rập máu chó kịch bản nhàm chán kia =)) Hẹn gặp các bạn trong một bộ cao H khác, cảm ơn mọi người đã ủng hộ:”>.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận