Tổng Tài ! Xin Anh Nhẹ Tay


Chương 27: [Hồi ức] La Như Vân - Người Đàn Bà Lớn Mật
Mạc Hùng Chợt nắm tay cô, thật nhanh ra khỏi trung tâm thương mại phiền phức. Thiên Tâm quen đà chạy theo anh.
Vân đứng ở shop quần áo gần đó, trầm mặc theo dõi cặp nam nữ vừa vụt qua trước mặt. Ánh mắt cô ta đục ngầu vì giận dữ, lần đầu tiên, có người hạ nhục cô ta như vậy. Cũng chỉ vì cô gái tên Thiên Tâm đó. Vân bất giác siết chặt tay, trực giác mách bảo cô phải quyết liệt hơn nữa. Đàn ông Vân này không có, cũng đừng hòng người khác có được!
**
Chiếc xe cặp vợ chồng Hứa Tổng vừa tắt ga tại sân. Bà Hứa liền nhìn ra với ánh mắt lo lắng. Đúng là bà không thể quản được cặp vợ chồng này.
Mạc Hùng bước vào nhà, theo sau là Thiên Tâm. Khuôn mặt hai người tĩnh lặng như nước, nhưng không khí lại trở nên hết sức nặng nề.
Dõi theo dáng con trai và con dâu của mình xa cách bước qua, bà Hứa khẽ lắc đầu bất lực. Ngồi xuống ghế, khuôn mặt bà phảng phất nét lo lắng không yên. Người quản gia thân cận đứng gần đó nhẹ nhàng đi lại:
“ Bà đang lo chuyện vợ chồng cậu chủ à?”
Bà Hứa khẽ thở ra:
“ Đúng là tụi nó có duyên nhưng không có tình. Là vợ chồng với nhau, thế mà lại như người xa lạ. Nhìn vào, không khéo người ta lại tưởng chúng nó đang li thân ấy chứ!”
Bà quản gia xám mặt, vội nói:
“ Người trong cuộc không ổn, thân là mẹ, hay bà giúp vợ chồng cậu chủ đi.”
“ Giúp thế nào được”

“ Tôi thấy, vợ chồng cậu chủ xa cách như thế, chắc cũng chưa từng giường chiếu lần nào. Bà tìm cách để họ nảy sinh quan hệ, tất tình cảm cũng sẽ nảy sinh theo thôi.”
Mắt bà Hứa chợt sáng lên, quay sang nhìn cô quản gia vừa tham mưu. Khoé môi bà nhoẻn cười, ánh mắt như đang toan tính điều gì đấy.
**
Sáng.
Vừa tinh mơ, Mạc Hùng đã nhanh chóng đi đến công ti. Ít hồi sau Thiên Tâm cũng tỉnh dậy, đi xuống nhà nấu bữa sáng với đầu óc còn vương vấn nơi chín tần mây.
Đang rán trứng, mẹ chồng cô tất tưởi xách bịch gì đó vào. Bà Hứa ngồi xuống bàn thở ra, đưa tay lên quạt quạt tạo chút gió.Thiên Tâm vội vớt trứng ra đĩa, rót cốc nước lạnh đến mời mẹ chồng và ngồi xuống bên bà. Cô chăm chú nhìn vào cái bịch bí ẩn đó, nhẹ nhàng hỏi:
“ Trong này là gì vậy mẹ.”
“ Con mở ra xem đi.” - Mẹ chồng cô nói với nụ cười đầy ẩn ý.
Thiên Tâm hơi ngơ ngác nhưng cũng mở bịch ra. Vừa mở ra, cô càng ngơ ngác hơn. Trong bịch là thịt gà, táo đỏ, gừng và một loại thảo mộc gì đó rất lạ. Thiên Tâm quay sang hỏi bà Hứa:
“ Những thứ này là gì vậy mẹ?”
“ Con thử đoán xem.” – Mẹ chồng cô lại cười, nụ cười có vẻ hiền từ hơn trước.
Thiên Tâm suy nghĩ, rồi cô lại liên tưởng những gì mẹ cô đã dặn trước khi bước vào Hứa gia. Hai má cô bất giác ửng đỏ, đây không phải là những thực phẩm làm tăng sinh lực của đàn ông sao? Lục Thiên Tâm trợn tròn mắt nhìn về phía mẹ chồng:
“ Mẹ ơi, mẹ đừng nói là…”
Bà Hứa chợt bật cười thành tiếng:
“ Đúng là con dâu ngoan của mẹ, rất thông minh! Thiên Tâm à, bố mẹ nào về già mà không muốn có cháu trên tay ẵm bồng để hưởng cái vui của tuổi già. Tụi con cưới nhau cũng được một thời gian rồi. Còn muốn bố mẹ chờ đến khi nào?”.
Mắt Thiên Tâm mở to hơn nữa, tim bắt đầu loạn nhịp. Không phải chứ! Mẹ chồng đang bắt cô có con với tên chồng chết tiệt kia sao? Đây là chuyện không thể mà. Khuôn mặt Thiên Tâm cố dịu lại, cô quay sang mẹ chồng, cười trìu mến:
“ Mẹ à, tụi con mới cưới nhau mà, hơn nữa ai cũng còn rất trẻ, không phải có con bây giờ là quá sớm sao. Mẹ yên tâm, tụi con nhất định sẽ sinh cho mẹ thật nhiều cháu. Nhưng ít nhất, không phải bây giờ.”
Bà Hứa vẫn giữ khuôn mặt bình thản, bà đã lường trước con dâu sẽ né tránh như thế này.
“ Thôi được rồi, tạm thời không nhắc đến nữa. Bây giờ mẹ đi nấu canh, lát nữa con đem đến công ty cho Mạc Hùng.”
Lục Thiên Tâm nhăn mặt, giọng nói có phần bất đắc dĩ:
“ Phải đi thật hả mẹ.”
“Ừ.” - Mẹ chồng cô nhẹ nhàng đáp lại rồi đi đến bếp nấu canh.
Thiên Tâm ỉu xìu đi lên phòng, quên luôn bữa sáng cho cả nhà. Trong đầu cô lúc này chỉ có bao nhiêu suy nghĩ quay vòng vòng.
“ Có thai?”

“ Có thai?”
“ Có thai!!!”.
**
Một tiếng sau, Lục Thiên Tâm đang chăm bẳm vào quyển tiểu thuyết mới mua thì tiếng mẹ chồng vọng tới:
“ Thiên Tâm! Xuống xách canh đến công ty đi con!”
Bà Hứa sau một hồi nấu nướng đã hoàn thành xong nồi canh tăng cường sinh lực. Trong đầu không ngừng liên tưởng đến hình ảnh ngôi nhà và những đứa trẻ.
Thiên Tâm nghe tiếng mẹ vội chuẩn bị quần áo, nhanh chóng đi xuống nhà. yện gì không muốn cũng phải làm thôi, mẹ chồng là trên hết.
**
Hứa thị.
Hứa Mạc Hùng đang xem các bản thảo vừa được nhân viên tài vụ nộp, chốc lại khẽ tặc lưỡi. Mọi thứ xung quanh anh như chìm xuống, làm nổi bật phong thái rạng ngời của người đàn ông kia. Cánh cửa căn phòng dần mở, Như Vân bước vào, vẫn dáng vẻ yểu điệu quen thuộc.
Nhận ra sự phiền phức trước mặt, Hứa Mạc Hùng khẽ ngẩng đầu lên, đưa mắt lên nhìn cô, ánh mắt thoáng qua tia chán ghét.
Vân vẫn tươi cười đi đến chỗ anh, cô ta đưa tay hất mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ ra phía sau, cố tình khoe bờ vai trắng ngần và vòng một căng tròn gợi cảm. Vân khẽ di chuyển ngón tay thon dài lên cổ, kéo lên môi rồi nhẹ cắn vào. Bầu không khí trở nên hết sức ám muội.
Hứa Mạc Hùng cảm thấy ngứa mắt với cảnh tượng đang diễn ra. Anh không hiểu nổi cô ta định làm gì.
“ Cô đang làm trò điên khùng gì vậy.”
Giọng Mạc Hùng chán ghét thấy rõ.
Lời nói của anh là cho Vân cụt hứng, cô ta khẽ liếc mắt sang nơi khác, kiềm nén sự tức giận trong người.
“ Mạc Hùng, anh giả vờ, nhưng cũng không cần quá đáng như vậy.”

“ Giả vờ? Ý cô là sao?” - Giọng của anh trở nên lãnh đạm đáng sợ.
“ Rõ ràng là anh thích tôi, khao khát tôi, tại sao lại phải kìm nén như vậy?”
Vân đi đến chỗ của Mạc Hùng, ghé mặt lên bờ vai rộng của anh:
“ Tôi đã nói với anh lần nào chưa, tôi thích anh, tôi sẵn sàng cho anh bất cứ thứ gì, kể cả thân thể này.”
Hứa Mạc Hùng khẽ nhếch miệng, tặng cho cô ta một giọng cười mỉa mai. Một người đàn bà trơ trẽn!
“ Thứ phụ nữ dơ bẩn như cô, chỉ có hạng ăn chơi đàn đúm mới chịu động vào!”
Vân theo lời Mạc Hùng tối sầm mặt. Hai bàn tay cô ta siết chặc, như muốn xe nát da thịt mỏng manh trên đôi tay búp sen trắng nõn ấy. Lần đầu tiên, một người đàn ông thẳng thừng sỉ nhục cô ta, lại buông những lời lẽ chói tai như vậy. Khuôn mặt La Như Vân hiện lên ý quật cường.
“ Để tôi xem, anh có thể chịu đựng đến mức nào!”
Cô ta cởi áo khoác ngoài, để lộ ra chiếc áo quây ôm sát ngực, vòng một trắng nõn của Vân phập phồng, tựa hồ có thể làm trỗi dậy lên dục vọng của bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy.
Hứa Mạc Hùng xám mặt nhìn bộ dạng Vân lúc này. Cô ta đang định làm gì?
Vân vòng tay qua bờ vai rắn chắc của anh đôi môi anh đào bất ngờ dán chặt lên bờ môi cứng rắng nhạt nhẽo, từng bước đưa chiếc lưỡi ấm áp xâm nhập vào khuôn miệng.
Hứa Mạc Hùng sững sờ, người đàn bà trước mắt, thật không biết xấu hổ!
**


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận