Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra


Đường Thanh Tâm mỉm cười, nhìn vết son môi in trên ly cà phê, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách chuyển chủ đề.
"Anh Phan cũng đã nói rồi, cô ấy chỉ là quá khứ, không cần thiết phải vì cô ấy mà đánh đổi cả tương lai của mình, hơn nữa, Trần Dĩnh nhất định sẽ ỷ lại anh, không chỉ một lần rồi bỏ đi.

Nhìn Lệ Thiên Minh xem, chỉ là thời trẻ cùng cô ấy qua lại một đoạn thời gian, đã bị cô ấy quấy rầy đến bây giờ, lẽ nào anh muốn đi theo vết xe đổ của Lệ Thiên Minh?"
Những lời phân tích của Đường Thanh Tâm khiến Phan Đức Vinh gật đầu, anh mân mê ly, rồi đột nhiên tiến lên phía trước.

Nhìn thấy mặt anh ngày càng đến gần, Đường Thanh Tâm kinh sợ lùi lại một bước.
"Phân tích của cô rất đúng, có điều tôi vẫn sẽ giúp cô ấy một lần, tôi không thích nợ ân tình của người khác, chỉ một lần, tôi sẽ không mắc mưu đâu.

Đường Thanh Tâm, cảm ơn cô."
Phan Đức Vinh nhíu nhíu mày, quay người rời đi.

Đường Thanh Tâm trầm tư đứng yên, anh ta biết tên của mình? Cũng phải, trên mạng đều nổi như vậy, không muốn người khác biết cũng khó.
Tự cười nhạo mình, Đường Thanh Tâm ngồi xuống tiếp tục thưởng thức ly cà phê, Phan Đức Vinh, người này cũng thú vị đấy chứ.
Lần này ra ngoài không ngờ lại đụng phải Phan Đức Vinh, còn từ miệng Trần Dĩnh biết được Lệ Thiên Minh vô tội.

Mặc dù Lệ Thiên Minh đã nói với cô từ trước, nhưng từ miệng Trần Dĩnh nói ra quả thật không giống nhau.
Nắm được nhược điểm của Trần Dĩnh, còn có Phan Đức Vinh, Đường Thanh Tâm đột nhiên cảm thấy phía trước sáng tỏ thông suốt.
Ông trời là đang giúp cô, chỉ là quên xin số điện thoại của anh ta.


Có điều người mà Trần Dĩnh xem mắt nhất định là công tử nhà giàu có.

Ở thành phố này có thể khiến nhà họ Trần để mắt tới, sẽ không tệ, nói không chừng, chính là nhà họ Phan cũng nên?
Cô bị chính suy nghĩ của mình dọa đến sợ, nếu thật sự là như vậy cô rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Phan Đức Vinh lúc đấy bối rối đến thế nào.

Chỉ sợ không cần cô nghĩ cách, nhà họ Phan cũng sẽ trở mặt với nhà họ Trần.
Ngẫm lại cảm thấy trong lòng vui sướng, lần đầu tiên cô đi dạo cả một buổi chiều, đi đến lúc đau chân mới trở về nhà.
Bên trong căn phòng thuê nhỏ, Lệ Thiên Minh đã trở về rồi, nhìn thấy sắc mặt cô vui vẻ, nhẹ nhàng nói: "Mỗi ngày có nhiệm vụ phụ trách nấu cơm, còn không mau đi!"
"Tôi?"
“Có ý kiến?"
Đường Thanh Tâm vốn dĩ muốn từ chối, nhưng nghe anh nói là nhiệm vụ, mỗi nhiệm vụ sẽ trừ đi ba mươi lăm triệu, cô cũng chỉ có thể thỏa hiệp chấp nhận.

Nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều, Đường Thanh Tâm muốn ra ngoài đi mua ít đồ, Lệ Thiên Minh gọi cô:
"Cùng đi đi!"
Anh vui vẻ muốn làm tài xế, Đường Thanh Tâm cũng không có ý kiến.

Bao lâu chưa đi siêu thị, cô đều quên rồi.

Còn nhớ lần trước là đi cùng mẹ, không ngờ rằng...
Đường Thanh Tâm thu lại cảm xúc, Lệ Thiên Minh giúp cô đi lấy một chiếc xe đẩy, nhìn cô gái trước mặt, thật muốn tiến tới ôm cô vào lòng không buông.


“Đây không phải là Đường Thanh Tâm à? Chồng ơi anh nhìn người ta đi, thật là có bản lĩnh!"
Bên tai Đường Thanh Tâm truyền đến những câu nói làm cô nhíu mày, Đường Tuyết Mai với cái bụng bầu đứng trước mặt cô, Lệ Bách Nhiên bên cạnh cẩn thận bảo vệ cô ta.
Vốn nghĩ rằng bản thân mình nhìn thấy sẽ buồn, không ngờ rằng bây giờ lại điềm tĩnh như vậy: "Bụng lớn như vậy mà còn ra ngoài, cũng không có một người làm bên cạnh, thật đúng là làm khó cho cô rồi!"
Đường Tuyết Mai mặt cứng đờ, lập tức kéo cẳng tay của Lệ Bách Nhiên.
"Chồng tôi chính là người hầu của tôi! Anh nói xem có đúng không?"
Cô ta ngẩng đầu nhìn Lệ Bách Nhiên đặt câu hỏi, Lệ bách Nhiên chỉ có thể cười ngượng.
"Cô vẫn khỏe chứ, Thanh Tâm?"
Nghe anh gọi cô như vậy Đường Tuyết Mai mặt tỏ vẻ bất mãn: "Thanh Tâm, kêu thân thiết như vậy à! Không biết hai người có vai vế gì, có thể gọi bừa như vậy à!"
Đôi mắt sắc bén của cô hướng về phía Đường Thanh Tâm, cô liền tỏ vẻ vô tội, cũng không phải cô bắt anh ta gọi như vậy.

Gặp mặt có thể xem nhau như người lạ, hà cớ gì lại đến chào hỏi để tự mình rước lấy nhục như vậy chứ?
Cô định xoay người rời đi thì Lệ Thiên Minh đẩy chiếc xe đẩy hàng đi tới, mở miệng nói: "Quả thật không nên gọi như vậy, tôi với Thanh Tâm sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn với nhau, xét về thân phận, vẫn phải kêu một tiếng thím, còn về phần cô..."
Anh chỉ tay về phía Đường Thanh Tâm ngừng một lúc rồi nói: "Cô cũng gọi một tiếng thím đi, dù sao nhà họ Đường cũng không còn ai, cô cũng không phải máu mủ huyết thống, không xứng làm chị cô ấy.

Thân làm con dâu nhà họ Lệ, nên theo bên nhà chồng mà gọi đi, kêu một tiếng nghe thử xem".

"Tôi..."
Đường Tuyết Mai mở to miệng, không nói nên lời, Lệ Thiên Minh nhìn cô tỏ ý cười cợt, ánh mắt anh sắc bén làm cô không nhịn được run lên, vốn dĩ muốn cự tuyệt, có điều nói đến bây giờ cô cũng không nói nên lời.
“Bỏ đi! Thật là nhàm chán".

Đường Thanh Tâm đứng kế bên lên tiếng, Tuyết Mai thở phào nhẹ nhõm vốn định lãng đi chỗ khác thì Lệ Thiên Minh lên tiếng: "Lệ Bách Nhiên, vợ cậu sắp sinh rồi, kêu cô ta đừng chạy lung tung, nếu như bị người khác đụng phải thì thật là xui xẻo".
Đường Tuyết Mai nghe vậy trong lòng đông cứng, chỉ nghe thấy Lệ bách Nhiên đáp lại một tiếng, không kìm được tức giận hét lên: "Có bị đụng phải cũng tốt hơn là không thể sinh con!"
"Tuyết Mai".
Lệ Bách Nhiên quát lớn, Lệ Thiên Minh giương mắt gắt gao nhìn chăm chăm vào cô gằn giọng hỏi: "Cô nói lại lần nữa, ai không thể có con?"
"Còn không phải là...!Tôi chỉ là tùy tiện nói, tùy tiện nói mà thôi.

Tôi, tôi đi đây.

Đột nhiên nhiên em cảm thấy bụng mình không được thoải mái, chồng ơi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi!"
Vừa nói được một nửa lại đối mặt với con ngươi sắc bén của Lệ Thiên Minh cô không khỏi rùng mình bị dọa đến bỏ chạy.

Còn Đường Thanh Tâm hoàn toàn chưa phát giác ra, chỉ nói trong lòng cô ta lòng dạ độc ác, nguyền rủa bản thân không thể sinh con.

Nhìn dáng vẻ Lệ Thiên Minh cô còn ngược lại quay sang an ủi anh: "Đừng tính toán với cô ta, mua rau thôi."
Lệ Thiên Minh quan sát sắc mặt của cô, nhận thấy cô không hề có cảm xúc khác thường, mới tiếp tục đẩy xe về phía trước.
Bên đây Đường Tuyết Mai sau khi ra khỏi siêu thị thì bĩu môi trước lời cảnh cáo của Lệ Bách Nhiên, mặt tỏ vẻ không phục.
Không phải chỉ là đứng bên cạnh Lệ Thiên Minh thôi à, có gì lợi hại chứ.

Người nhà quyền thế luôn quan tâm đến việc sinh con đẻ cái, trong bụng cô bây giờ đang chứa bùa hộ mệnh.

Còn một tháng nữa là sinh rồi, thái độ của Lệ Bách Nhiên đối với cô cũng ngày một tốt hơn đều là nhờ công lao của đứa trẻ này.

Nếu người nhà họ Lệ khăng khăng ép cô ly hôn, cô cũng có tiền đối đầu với người nhà họ Lệ.
Gả cho Lệ Bách Nhiên lâu như vậy rồi cô cuối cùng cũng nhìn thấu giới hạn của vợ lẽ.


Có điều cũng chỉ là so với việc ngồi chờ chết không khác là bao.

Nhà họ Lệ chẳng qua cũng chỉ là dựa vào Lệ Thiên Minh chống đỡ, không có anh ta, nhà họ Lệ chẳng qua cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Cô dám ỷ lại vào đứa bé này mà kiêu căng cũng là vì đã đến bước này rồi, chỉ cách Lệ Bách Nhiên một bước nhỏ, không có chút cơ hội tranh giành.

Sau này tất cả nhà họ Lệ không phải đều là của cô sao.
Bây giờ chịu chút ủy khuất không cần căng thẳng, ngày tháng sau này có thể sống tốt hơn là được rồi.Vì vậy lời của Lệ Bách Nhiên nói cô cũng không để tâm, qua tháng này là tốt rồi.
Trong siêu thị, Lệ Bách Nhiên nhân lúc Đường Thanh Tâm đang chọn đồ lên gửi tin nhắn cho đàn em, Đường Tuyết Mai rốt cuộc đã biết được những gì? Muốn để cô ta im miệng, phải giáo huấn cô ta một chút.
Buông điện thoại xuống Lệ Thiên Minh đi về hướng Đường Thanh Tâm, cô đang rất tỉ mỉ chọn đồ, nguyên liệu để nấu bữa tối đều đã chuẩn bị xong.

Vừa quay người thì nhìn thấy Lệ Thiên Minh đang chân thành nhìn cô, ánh mắt ôn nhu khiến cô không cách nào trốn đi đâu được.
"Anh nhìn gì vậy!"
"Ngắm em đấy! Đi thôi, tôi đói rồi".
Đường Thanh Tâm còn muốn nói gì đó, Lệ Thiên Minh đã ôm chặt cô vào lòng khiến cô không thể động đậy: "Hôm nay Trần Dịch đi công tác rồi, cùng với Thẩm Thiên Vi show ân ái ở Hokkaido bị vài tên săn ảnh chụp trộm được.

Chúng ta cũng phải đóng giả một chút, nếu không độ nổi của em không được bảo tồn rồi!"
Dưới sự trêu ghẹo của anh khiến Đường Thanh Tâm cho anh một cái trợn mắt: "Trần Dịch đã ký hợp đồng với tập đoàn Trường Thanh, bây giờ cùng với Thẩm Thiên Vi không phải rất bình thường sao? Tôi cũng không muốn trở thành tâm điểm trên mạng, chỉ muốn trừng phạt những người đã làm hại tôi vậy là được rồi!"
“Vậy tôi thì sao, trừng phạt đối với tôi là gì, em muốn đối phó với tôi thế nào?"
Anh ghé sát tai cô, đem làn hơi ấm nóng truyền vào tai cô, khiến mặt cô đỏ cả lên.
"Nhanh đi lấy xe đi!"
Nghiêng người rời khỏi sự trói buộc của anh, Đường Thanh Tâm bắt đầu sợ hãi rồi, cũng bắt đầu trốn tránh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận