Tổng Tài Truy Thê 36 Kế Chưa Đủ


"Không phải."
"Tôi không mù, chẳng lẽ không thấy vừa rồi hai người đứng gần sát nhau sao?"
"Nhưng bây giờ chúng ta lại càng gần hơn." Thi Nhân nhỏ giọng phản bác, nhân tiện vén tay áo vest, để lộ cổ tay thon thả trắng nõn.

Thấy cô ngoan ngoãn khoác áo vest, Tiêu Khôn Hoằng nhất thời vui vẻ hơn nhiều, không tiếp tục trào phúng cô.

“Cậu ba nhà họ Tiêu đúng không?" Một người đàn ông trung niên hùng hổ bước tới, còn cầm một ly rượu vang, rõ ràng là đã uống say: “Cậu sớm biết phong thủy làng du lịch có vấn đề, tại còn cố chấp khởi công, dẫn tới mấy công nhân không chết thì cũng bị thương nặng nằm viện.

Sao cậu lại nhẫn tâm vậy hả? Mạng sống của người khác thì không quan trọng sao?"
Người đàn ông trung niên chỉ vào mũi Tiêu Khôn Hoằng mắng, chung quanh toàn là người xem náo nhiệt.

Thi Nhân không nhịn được, chủ động tiến lên đẩy ông ta ra: "Cảnh sát đang điều tra vụ này, trước khi có kết quả, phiền ông nói chuyện cẩn thận chút."
“Cô là ai? Cút sang một bên đi."
Thi Nhân không hề thoái nhượng: "Tôi là vợ anh ấy."

"Thì ra cô chính là con đàn bà bị đưa tới chuộc tội hả? Cô mà là vợ gì? Còn sĩ diện không vậy? Tiêu Khôn Hoằng vốn mệnh cứng khắc chết cha mẹ, còn làm hại ba đời vợ trước điên điên khùng khùng, cô không sợ tiếp bước họ hả?"
Thi Nhân tức giận đến mức run lên.

Cô phản xạ liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, khuôn mặt tuấn tú của anh ta vô cùng lạnh lẽo, cứ như thể không hề quan tâm, nhưng cũng giống như đã quen rồi.

Thi Nhân bỗng đau lòng cho người đàn ông này, phải gánh vác bêu danh vô căn cứ mà chưa từng giải thích một lời, mặc cho ô danh bị đổ lên đầu mình.

Cô lấy dũng khí cầm rượu vang hất lên mặt ông ta: “Nếu ông thích mượn rượu giá điện thì uống cho đủ đi!”
"Con đĩ! Mày dám đối xử với tao như thế hả? Chán sống à?" Người đàn ông trung niên bị vạch trần nên thẹn quá thành giận muốn đánh người, nhưng lại bị trợ lý kéo lại, dùng sức đẩy ngã xuống sàn nhà.

Bầu không khí trong bữa tiệc bỗng trở nên đông cứng.

"Người anh em của tôi không hiểu chuyện, cậu ba đừng để trong lòng.”
Lúc này, Tiêu Vinh và một người đàn ông gầy gò bước tới, bình tĩnh nói: “Cậu mời chúng tôi đến đây không chỉ là vì uống rượu, đúng không?"
“Đương nhiên không phải.

Chẳng phải các ông nói tôi lấy thúng úp voi sao? Bữa tiệc hôm nay tôi đã mời người phụ trách các lĩnh vực trong dự án cùng với những phóng viên nổi tiếng, người phụ trách các ngành.

Các ông có vấn đề gì thì có thể hỏi họ ngay tại đây."
Sắc mặt người đàn ông gầy gò lập tức trở nên khó coi.

Quả nhiên bị đoán trúng rồi.

Nếu vậy thì họ làm loạn ở bên ngoài sẽ không còn danh chính ngôn thuận nữa.

Thật lâu sau, người đàn ông gầy gò mới cầm một ly rượu vang: “Thế thì phải cảm ơn cậu ba.


Cậu không ngại uống mấy ly với tôi chứ?"
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng không thay đổi: “Lấy rượu.”
“Cậu chủ, anh không thể uống rượu." Trợ lý sốt ruột nói.

Nhưng trông cậu chủ thế này thì chắc chắn sẽ không nghe lời anh ta đâu.

Thi Nhân nhìn rượu vang trong tay trợ lý, bước tới nhận lấy: “Chồng tôi không khỏe lắm nên không thể uống rượu, để tôi uống thay anh ấy."
“Cậu ba nhờ người khác uống thay à? Chẳng lẽ khinh thường người kiếm ăn dưới đáy xã hội như chúng tôi?"
Tiêu Khôn Hoằng vươn tay ra lệnh: “Đưa ly cho tôi.”
“Anh yêu, anh không thể uống rượu." Thi Nhân chủ động cầm tay anh ta, không đưa ly rượu cho anh ta mà tiến lên nói với người đàn ông gầy gò: “Tôi không phải là người khác, vợ chồng vốn là một thể, huống chi chồng tôi chưa bao giờ cho phép tôi uống rượu.

Hôm nay tôi nghĩ mình có thể ngoại lệ nể mặt một lần.

Ông thấy thế nào?"
Người đàn ông gầy gò khinh miệt nói: "Cô có chắc là mình có thể đại biểu cho Tiêu Khôn Hoằng không?"
Không phải là ông ta khinh thường Thi Nhân, mà là mọi người đều nghĩ thế.


“Cô ấy có thể." Tiêu Khôn Hoằng chủ động lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm khó lường như biển cả.

Nghe vậy, Thi Nhân cười tươi hơn: “Tôi xin cạn ly trước." Sau đó ngửa đầu uống cạn ly, còn lắc lư ly rượu không.

Đối phương đâm lao phải theo lao, đành phải uống theo.

Cuối cùng Thi Nhân không biết mình đã uống bao nhiêu, thậm chí bắt đầu mất thăng bằng.

“Đủ rồi.” Tiêu Khôn Hoằng giơ tay ôm Thi Nhân vào lòng, giọng nói dịu dàng hiếm thấy: “Cô say rồi."
Khuôn mặt Thi Nhân đỏ một cách bất thường, ôm bụng khó chịu nói: “Tôi đau bụng."
“Lập tức liên lạc với bệnh viện” Tiêu Khôn Hoằng ôm chặt cô, ánh mắt đen tối đáng sợ.

Thật ngốc, không biết uống rượu mà còn uống lắm thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận