Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình


Người vừa nói đứng ở phía sau Lê Nhược Vũ, không nhìn thấy mặt cô, chỉ nhìn thấy Lê Thùy Ngọc ôm một chồng tài liệu đứng đó nói chuyện với người khác, đành phải thúc giục: “Tôi xin cô đấy, vợ bé của Tổng giám đốc Lâm ơi, bà chủ nhỏ của chúng tôi ơi, động tác của cô nhanh một chút.

Đừng có vì không phải là đem lên tầng mười tám mà tinh thần sa sút, lường biếng làm việc chứ: “Vợ bé của Tổng giám đốc Lâm?” Lê Nhược Vũ vừa bị kích động bởi cái tên của Lê Thùy Ngọc thì giờ đột nhiên lại bị kích động bởi cái danh xưng này.
Gương mặt Lê Thùy Ngọc vừa trắng vừa đỏ: “Bà chủ đừng hiểu nhầm, tôi và tổng giám đốc Lâm không có gì cả.

Bọn họ chỉ là thuận miệng đùa với tôi như vậy, gọi linh tinh đó.”
Đừng hiểu nhầm?
Loại tình huống này mà còn không hiểu nhầm thì chẳng phải là ngây thơ ngu xuẩn à.
Cấp dưới quản lý trong công ty gọi một cấp dưới khác là vợ bé của Tổng giám đốc.
Trái tim Lê Nhược Vũ căng tức khó chịu, ánh mắt sắc bén của cô quét lên người Lê Thùy Ngọc, không cho cô ta bất cứ con đường sống nào: “Vậy à? Mấy người bình thường đều thích lấy chồng người khác ra làm trò đùa, thích trêu đùa là vợ bé của Tổng giám đốc à?”
Khuôn mặt Lê Thùy Ngọc đỏ bừng lên, câm nín không nói được gì, chỉ liên tục xin lỗi.

Người nói chuyện ban nấy là quản lý của Lê Thùy Ngọc, là một người đàn ông trẻ ba mươi lăm tuổi.

Thấy tình hình không đúng lắm nên anh ta mới đi đến, vừa nhìn thấy là Lê Nhược Vũ thì sắc mặt trắng bệch.
Đùa giỡn sai chỗ, giãm vào đuôi cọp rồi.

Lời đồn Lê Nhược Vũ là con cọp cái suốt ngày canh chừng Lâm Minh, sợ Lâm Minh chạy mất chính là truyền từ phòng ban bọn họ ra.
Tin nhảm mà bọn họ tự tạo ra đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ rồi.
“Bà chủ, sao cô lại xuống đây, có phải Thùy Ngọc làm sai điều gì chọc đến cô rồi không?”
“Bây giờ không gọi là vợ bé của tổng giám đốc Lâm nữa à?” Lê Nhược Vũ lạnh mặt hỏi.
“Chỉ là đùa, đùa thôi” Quản lý lau mồ hôi lạnh, không chút sức lực giải thích.
“Thích đem ông chủ ra làm trò đùa, kiểu này tôi mới gặp lân đầu đó.”

Quản lý nhìn thấy ngọn lửa sắp đốt đến mình rồi thì vội vàng đẩy Lê Thùy Ngọc ra làm lá chắn: “Lê Thùy Ngọc, cô nói xem rốt cuộc cô đã mạo phạm đến bà chủ như thế nào?”
“Tôi xin lỗi, bà chủ.

Tôi không phải cố ý đụng trúng cô, tôi chỉ vội đi đưa tài liệu thôi” Lê Thùy Ngọc cúi đầu thật thấp xin lỗi cô.
Lê Nhược Vũ cười lạnh: “Vội vàng đi đưa tài liệu mà vẫn dây dưa với tôi một lúc lâu như vậy?
Nhìn thấy tôi thì hết vội vàng rồi à?”
Lê Nhược Vũ thích những cô gái lương thiện đáng yêu giống như Lê Minh Nguyệt.
Nhưng Lê Thùy Ngọc như thế này thì cô thực sự không thể bày ra được sắc mặt tốt cho được.
“Bây giờ tôi đi đưa ngay” Khóe mắt Lê Thùy Ngọc đỏ rực, dáng vẻ như muốn khóc nhưng không dám khóc, khiến người khác thương xót vô cùng.
Hơn nữa, bình thường Lê Thùy Ngọc ở trong phòng ban có quan hệ rất tốt với mọi người.

Quản lý nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta thì cũng không trách cô ta, chỉ cảm thấy bà chủ của tổng giám đốc này thật nhỏ mọn, không phải chỉ là đụng trúng một cái thôi à.
Lê Nhược Vũ cười lạnh một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận nhưng không có chỗ nào để phát.
Cái dáng vẻ này của Lê Thùy Ngọc, cô còn chưa nói gì nặng lời mà đã tủi thân đến mức này, vậy nếu cô mà nặng lời thêm chút thì có khi thành tội nhân thiên cổ luôn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận