Lý Thiến tuy rất muốn khóc, nhưng nhìn con gái mình trang điểm xinh đẹp như vậy, nếu như cũng làm cho con gái khóc, không phải lớp trang điểm cũng sẽ tiêu sao? Vì thế, bà vẫn vui cười vuốt ve khuôn mặt của con gái, ánh mắt cực kì dịu dàng.
“Hi Hi, từ ngày mai, con là người của Ôn gia rồi, con phải hiểu phép xã giao và phép tắc, có biết không?” Lý Thiến cẩn thận dạy bảo con gái.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con hiểu, con đều hiểu mà, con không hiểu, Lệ Thâm sẽ dạy con mài” Tô Hi mím môi đỏ mọng, hai mắt đã đấm lệ.
“Con bé ngốc này, mọi thứ chỉ biết trông cậy vào Lệ Thâm.” Khi Lý Thiến nói ra điều này, trong lòng bà rất vui, bà có thể không vui khi con gái mình kết hôn với một người đàn ông tốt như vậy sao?
“Em nói chị ah! Lúc này chúng ra đều vui vẻ, đừng nói những lời này nữa.
Này! Tại sao tiểu Thám vẫn chưa đến? Đây là ngày trọng đại của em nó mà!” Một dì trong đó lên tiếng.
“Tô Thắm mười giờ mới qua đây đượ!
cCông việc của nó từ trước đến nay rất bận.” Lý thiến nói.
“Chị, chị thật sự đã sinh được hai cô con gái tốt như vậy ah! Một đứa thì tài giỏi như vậy, đứa còn lại thật may mắn vì được gả vào một gia đình tốt như vậy, sau này cứ chờ để hưởng phúc thôi!”
Lý Thiến được khen ngợi, trong lòng cũng thoải mái, Tô Hi cũng rất vui mừng, cô cũng đã trở thành niềm tự hào của cha mẹ rồi.
“Chị của con nói, sẽ cố gắng hết sức để qua đây, chúng ta cứ đợi chị ấy thôi.” Tô Hi nói xong, cô nhờ trợ lí Tiểu Mễ đi gọi Đường Tư Vũ bọn họ xuống, để cùng các mẹ chụp tắm ảnh tập thể.
Một lúc sau, sáu phù dâu xinh đẹp bước xuống.
Tô Hi ngồi ở giữa cùng mẹ, bên cạnh là mấy dì, cùng vài phù dâu đứng ở đằng sau, chụp được vài tắm ảnh, Lý Thiến đứng dậy đi tìm bà Ôn thông gia, hôn lễ lần này, hai bên gia đình đều tụ tập một chỗ, không có tách ra nữa.
Tô Hi cũng đã chụp được vài tắm hình một mình, các phù dâu cũng đã chia sẻ chúng, để cho người hâm mộ Tô Hi cũng nhìn thấy được vẻ xinh đẹp nhất của cô.
Trên mạng xã hội, tất cả những hình ảnh đẹp, hạnh phúc của cô đều nhận được những lời chúc phúc của cư dân mạng.
Vẫn có rất nhiều người kêu gào muốn nhìn thấy chú rể, và cũng muốn xem dàn phù rễ, tất nhiên chú rễ lần này đẹp trai quyến rũ người khác vô cùng, vào cái thời điểm cầu hôn đều khiến một nhóm cư dân ^ ® ^ và.
ẨÄ .
mạng mê mân, bộ dạng của chú rê lúc này còn không là mê hoặc chết người sao?
Giờ phút này, tất cả mọi người đang chờ đợi giò lành, giờ lành là mười một giờ trên sân khấu lễ cưới đề nhận những lời chúc phúc của khách mời.
Đường Tư Vũ vẫn còn thời gian, cô gửi một tin nhắn cho Hình Liệt Hàn, cùng nhau đi tìm thằng bé con cùng gia đình Hình hai người.
Hai người tìm thấy bọn họ trên một bãi cỏ bên cạnh biệt thự, bọn họ đang đưa thằng bé đi dạo, cây cỏ bên cạnh được cắt tỉa rất đẹp, còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc rất đẹp đáng xem, giữa những bãi hoa đó, đàn bướm bay lượn, ngược lại là không mắt đi cảnh sắc.
Thằng bé anh tuần mặc một chiếc quần short jean, đi đôi giày thể thao nhỏ, mái tóc ngắn có chút dài, trán nhỏ lòa xòa với tóc mái thưa, đường nét khuôn mặt lộ ra ngũ quan nhìn không thấy góc chết.
Tưởng Lam cầm điện thoại di động chụp cho thằng bé vài kiểu ảnh, thằng bé trong các tấm ảnh đẹp trai đến mức làm cho Tưởng Lam nghiện chụp nó.
“Tiểu Hi, nhìn bà nội.” Tưởng Lam dành phần lớn thời gian để chụp ảnh, bởi vì ngũ quan thằng bé này có thể chịu được bát kì một góc độ chụp nào.
Thằng bé vui vẻ, chạy nhảy, cười tươi, chăm chú, từng bộ dạng mọi thứ đều xuất hiện trong ảnh.
Hình Nhất Nặc cũng thỉnh thoảng xuất hiện trên ống kính, nhưng hiện tại đã có thằng nhóc ở đây, và cô ấy dành sự quan tâm nhiều nhất cho thằng bé, cô ngược lại cũng không động vào điện thoại di động để nói chuyện phiếm với các bạn cùng lớp của mình.
Vào lúc này, cô đang bị một nhóm bạn nữ tấn công, bởi vì cô vừa nói rằng cô đi cùng Ôn Lương Diệu tham dự đám cưới của anh trai anh ấy, các bạn nữ học cùng đều phát cuồng và muốn xem ảnh chụp phù rễ Ôn Lương Diệu.
Bởi trong lòng nhóm nữ sinh này, anh đã trở thành nam thần được theo dõi nhiều nhất trường học, anh là nam thần, cũng là giáo viên xuất sắc.
Các cô gái yêu thầm anh có cả đàn cả lũ, đôi khi, chỉ vì muốn nhìn anh thôi, lui tới văn phòng đi ngang qua hơn mấy chục lần.
Vì vậy, bên ngoài văn phòng của Ôn Lương Diệu thường có những bạn nữ hoa khôi ở đó, điều này làm dấy lên ý kiến của các giáo viên khác.
Hình Nhất Nặc đáp lại: “Chốc nữa tôi sẽ chụp hình cho các cậu xem, tôi đang ở cùng cha mẹ, tôi không nhìn thấy anh ấy.”
“Hình Nhất Nặc, cậu nhất định phải chụp mặt đẹp trai nhát của anh ấy cho chúng mình xem nhá! Chúng tớ vội muốn chết mắt thôi, thầy Ôn nhất định đẹp trai nhất trong đám kia ahl”
“Không phải, anh cả của tôi mới đẹp trai đây này! Còn có, Ôn ca nhưng mà là chú rể, anh ấy cũng rất đẹp trai nha!”
“Thật sao? Thế lát nữa cùng gửi qua để xem nào!”
“Mình cũng muốn xem anh cả nhà cậu.”
Một cô gái trực tiếp yêu cầu.
Hình Nhất Nặc lập tức đáp lại: “Không để cho các cậu xem đâu! Anh cả tôi đã là người của của chị dâu rồi.”
“Vậy thì chúng ta vẫn là xem thầy Ôn đi!
Nhất Nặc, lát nữa cậu nhất định gửi cho bọn tớ nhá! Bọn tớ đợi cậu!”
“Được rồi! Tí nữa nói chuyện sau.” Hình Nhất Nặc tắt máy, đột nhiên có chút âm thầm nghĩ, tại sao phải chụp hình Ôn Lương Diệu cho bọn họ xem? Chính mình cũng muốn xem đây này!
Đường Tư Vũ cùng Hình Liệt Hàn đi tói, hai người nhìn nhau mỉm cười, lúc này nhìn gia đình họ đứng đó, khí thế của gia tộc vô cùng nồng hậu.
“Daddy, Mami.” Thằng bé chạy về phía họ từ xa, bộ dạng vừa vui mừng cũng vừa dễ thương.
Hình Liệt Hàn hơi cúi xuống, bé cậu lên và ôm vào lòng, thằng bé thấy cha mẹ mình cùng đến, lại được ngồi trong vòng tay của cha, cậu rất vui.
Bọn họ đứng bên nhau, trò chuyện về hôn lễ được tổ chức rất tốt, một tuần sau là hôn lễ của họ được tổ chức tại một trang viên bên bờ biển, nhất định cũng sẽ rất đẹp.
Giờ tốt lành đã gần đến, khoảng mười giờ mười phút, một chiếc ô tô màu đen đậu trong bãi đậu xe, cửa xe mở ra, đôi chân thon thả của Tô Thắm bước xuống, cô cởi bộ đồ màu xám, trên người là một chiếc váy dạ hội màu đỏ đậm, mái tóc dài hơi xoăn, trang điểm tinh tế, khi di chuyển, phảng phát phong cách phương Tây.
Mấy khách nam đang tán gẫu bên cạnh đều ngây người ra, thậm chí rượu vang đã đưa đến bên miệng nhưng lại quên uống, nhìn bóng dáng Tô Thắm rời đi, không khỏi tự hỏi, đại mỹ nhân như vậy đến từ nơi nào?
Lát nữa mà có thể gặp mặt, nhát định phải làm quen.
Tô Thắm đến biệt thự nơi Tô Hi đang nghỉ ngơi, Tô Hi thở dài một cái: “Chị, chị đến rồi, em sợ chị không kịp!”
“Chị cũng là nhanh chạy tới đây, cũng may mà kịp.” Tô Thắm nhìn cô cười.
Tô Hi cũng nhìn cô, ngày thường trông thấy cô hay mặc vest, hôm nay nhìn thấy cô mặc trên mình bộ lễ phục, mới phát hiện quả nhiên mọi người nói không sai, trong số các con gái nhà Tô gia thì cô con gái lớn đẹp hơn cải “Chị, hôm nay chị thực sự rất đẹp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...