Tổng Tài Chạy Đâu Cho Thoát


Hai người đến đây làm gì?” Thẩm Tần Minh đứng chặn trước cửa không cho Tần Thiên Lan vào, bộ dạng hắn đuổi khách hoàn toàn không giống như anh rể nhìn thấy em vợ chút nào.
Tần Thiên Lan khóe môi giật giật nói không nên lời, tên này hình như hoàn toàn quên mất bản thân hắn đang là anh rể cô rồi thì phải, hơn nữa hắn còn đang giữ con gái bảo bối của cô đó.

Lúc này lại giả vờ như không quen biết, đúng là buồn cười nhỉ.
“Thẩm Tần Phong, cho anh ba giây đem con gái em giao ra đây, bằng không sau này sẽ không cho hai người mượn bé con nhà em nữa.” Tần Thiên Lan cảnh cáo.
Thẩm Tần Phong nghe xong mặt hoàn toàn không chút thay đổi: “Em đang đe dọa anh.”
“Đúng vậy thì sao?” Tần Thiên Lan hoàn toàn không chút nào sợ hãi lên tiếng.
Thẩm Tần Phong thấy vậy liền quay vào nhà nhường đường cho Tần Thiên Lan cùng Cố Thanh Trì vào.
“Chúc mừng em.


Em đã thành công rồi.”
Tần Thiên Lan vào nhà liền nhìn thấy Tần Thiên Minh đang cùng bé con nhà cô chơi đùa vô cùng vui vẻ, bầu không khí vô cùng ấm áp khiến cho cô không khỏi nhớ lại bản thân mình cùng anh trai lúc nhỏ.
“Bánh bao nhỏ chúng ta về thôi.” Tần Thiên Lan sau vài phút hồi tưởng ngắn ngủi liền lên tiếng gọi con gái.
Bé bánh bao nhỏ đang cùng với Tần Thiên Minh chơi đùa, vừa nhìn thấy mẹ mình liền buông tất cả đồ đang chơi trên tay xuống chạy về phía Tần Thiên Lan ôm lấy chân cô.
“Mẹ…Mẹ đến rồi…” Bánh bao nhỏ giọng nói non nớt bậm bẹ nói.
Ngoại hình tiểu bánh bao so với Tần Thiên Lan ngày bé còn đáng yêu hơn rất nhiều, đặt biệt là sự kết hợp giữa Cố Thanh Trì và Tần Thiên Lan với nhau liền trở thành một siêu cấp bảo bối đáng yêu.
“Bánh bao nhỏ, nhanh chào cậu rồi chúng ta về thôi.” Tần Thiên Lan ôm con gái lên nựng cái mặt sữa đầy phúng phích của cô bé cười nói.
“Mẹ anh trai đâu ạ.” Bánh bao nhỏ nhìn quanh không thấy bóng dáng anh trai mình đâu cả, đến mức ba mình đứng bên cạnh bé cũng không thèm gọi lấy một tiếng.
“Anh trai con đang cùng bà làm bánh kem, chỉ đợi con về ăn.” Cố Thanh Trì thấy con gái không thèm quan tâm tới mình, ngay khi cô bé lên tiếng hỏi liền tranh với Tần Thiên Lan giải thích.
Đối với vấn đề này Tần Thiên Lan chỉ dở khóc dở cười, sớm đã quen rồi.

Con gái nhỏ cô được sủng ái như vậy người làm mẹ như cô đây không chút nào ghen tỵ cả thật đấy.
“Không thể để bánh bao nhỏ ở chỗ anh vài ngày được hay sao?” Tần Thiên Minh nhìn cô bé trở về với vòng tay ba mẹ liền hụt hẫng.

Hắn còn chưa có ôm đã đâu, tại sao hai vợ chồng này lại đến nhanh như vậy chứ.
“Anh.

Không phải em nói anh chứ không được đâu, bé con đã ở với hai người hơn một tuần rồi có được hay không? Hiện tại nên trở về đi học rồi bằng không sẽ không theo kịp các bạn học mất.” Tần Thiên Lan lãng tránh ánh mắt đầy đáng thương của anh mình mà nói.

“Để lại đây đi anh sẽ đưa đón Bánh bao nhỏ đi học.

Không phải em than không có thời gian cùng Cố Thanh Trì hay sao, để chỗ anh hai đứa liền có rất nhiều không gian riêng.”
Tần Thiên Lan quả thật có nói như vậy, nhưng mà Thẩm Tần Phong không vui nha, cho dù hắn đối với bé con nhà cô như con ruột, nhưng với việc bé con bám dính lấy anh trai cô hai mươi bốn trên hai mươi bốn, khiến cho hắn cảm thấy bị cho ra rìa làm sao vui vẻ được kia chứ.
“Anh.

Hiện tại khoa học kỹ thuật tiên tiến, hay là anh cùng với đại ca tự mình sanh một đứa đi, không phải tốt hơn hay sao.”
Tần Thiên Lan chỉ buộc miệng nói như thế thôi, cô nào đâu biết Tần Thiên Minh lại làm thật, hơn nữa còn làm rất bí mật.
Hai người họ lấy cớ muốn đi nước ngoài du lịch, một lần đi liền gần một năm trời, mãi cho đến khi Tần Thiên Lan đón hai người từ sân bay về trên tay cả hai không biết từ lúc nào nhiều hơn một đứa bé, đã thế khuôn mặt Tần Thiên Minh lúc nào cũng cười tươi như hoa, riêng Thẩm Tần Phong lại không vui vẻ chút nào.
Tần Thiên Lan nhìn thấy anh mình vui vẻ như vậy cũng cảm thấy vui lây, mặc dù cô biết Thẩm Tần Phong luôn mong muốn thế giới chỉ riêng hai người họ, nhưng Tần Thiên Minh lại vô cùng yêu thích trẻ con, không còn cách nào hắn chỉ có thể chiều theo.
Bất quá đây cũng là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời hắn, khi Tần Thiên Minh có được đứa bé con như mong muốn liền dành tất cả thời gian cho bé con, hoàn toàn đem người bạn đời như hắn để qua một bên.
Hắn nghĩ thôi thì đợi bé con lớn thêm một chút thuê bảo mẫu về chăm sóc liền được, chỉ là mình hắn nghĩ vậy thôi.
“Daddy, con muốn ăn bánh kem.”

“Được để Daddy làm cho con.”
“Daddy, hôm nay có thể đưa con đi học hay không?”
“Được.”
“Daddy, chúng ta hẹn hò được không? Mấy bạn nam trong trường không một ai có thể bằng một phần mười của Daddy cùng Ba Ba, thật nhàm chán.”
Thẩm Tần Phong đợi mãi mới đợi đến lúc gã đứa bé này đi, vốn tưởng từ đây thế giới sẽ là của hai người.

Lại không ngờ đến đứa bé kia lại đem đứa con mới chào đời không lâu giao cho hai người bọn họ, bản thân lại cùng chồng mình du lịch thế giới.
Nếu như hỏi đời này Thẩm Tần Phong hối hận nhất điều gì, thì đó chính là để Tần Thiên Lan nói ra việc muốn hai người tự sanh một đứa bé.
Nếu như không phải tại Tần Thiên Lan, có lẽ đời này của hắn cùng Tần Thiên Minh sẽ yên bình trôi qua rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận