Tổng Tài Báo Thù: Vạn Kiếp Vẫn Yêu Em

***

Phía Đông Nam Phi,màn đêm phủ xuống dường như muốn nuốt chửng lấy vạn vật,duy chỉ có toà biệt thự ấy là uy nghiêm,tĩnh lặng đứng sừng sững giữa chốn hoang vu,một bên là vực thẳm,một bên là rừng rậm um tùm,kiên cố vững chắc mà đến cả thiên nhiên chắc cũng không đe doạ nổi.

Đây là tài sản sở hữu của Vương Hạo,chỉ được tận dụng mỗi khi anh công tác đến Nam Phi làm nơi nghỉ ngơi bí mật nên tất nhiên,nơi này cũng có hệ thống bảo vệ cực kỳ phức tạp.

Từng tốp vệ sĩ người Nam Phi cao lớn như hộ pháp,mặt mũi lạnh lẽo đầy sát khí,trên người là cảnh vệ đen,bên hông giắt súng chia nhau đứng tại mọi ngóc nghách trong biệt thự.Hệ thống camera an ninh được phân bổ dày đặt,muốn vào cửa chính phải đi qua máy nhận diện khuôn mặt,trong 5 phút không nhận diện được,hệ thống cửa sẽ kích hoạt chế độ tự động huỷ,toàn bộ biệt thự sẽ được kích hoạt hệ thống bảo mật tuyệt đối,là rơi vào "trạng thái chết",hoàn toàn bị khoá kín lại như chiếc hộp pandora.

Tối hôm nay,tại toà biệt thự phía Đông này sẽ diễn ra một sự kiện làm thay đổi cuộc đời của rất nhiều người,có thể hạnh phúc,có thể bi thương.

------------


Cách đó ba tiếng đồng hồ,tức 7 giờ tối,Hạ Đồng ngồi trên xe cùng Tôn Đằng di chuyển ra sân bay.Bầu không khí trên xe trầm lặng vô cùng,anh và cô ai cũng đắm chìm trong suy tư riêng của mình.

Tôn Đằng chưa bao giờ cảm thấy nặng nề như lúc này.Anh chỉ đem Hạ Đồng trả về cho Vương Hạo thôi,người con gái vốn không can hệ gì đến anh,lý do gì anh lại để tâm đến cô như vậy?

Anh cảm thấy rất gần gũi khi bên cạnh Hạ Đồng,cảm thấy ngồi ăn cơm tối cùng cô cũng là một loại hạnh phúc,ngắm cô lúc cô chăm chú đọc sách cũng là một loại niềm vui nhỏ bé,cùng cô trò chuyện,cùng cô đi dạo,cùng cô làm nhiều điều vụn vặt trong mấy ngày qua,...

Anh thích cô,thích rất nhiều!

Hạ Đồng nhìn từng hàng cây lướt qua bên ngoài cửa kính,những toà nhà cứ thoắt ẩn thoắt hiện nhưng tâm trí cô không đặt vào cảnh vật kia,từng cử chỉ hành động của một người đàn ông dần lướt qua đại não cô như một thước phim sinh động.

Tôn Đằng đã đối xử rất tốt với cô,đêm hôm đó,trước khi ngất đi,trong mờ ảo cô thấy một người đàn ông lao đến che chắn cho cô,khuôn mặt người ấy nhoè đi không rõ ràng,nhưng sự gấp gáp trong hành động của anh cô không thể nào quên,cô biết đó là Tôn Đằng.


Cô cứ nghĩ anh sẽ rất xa cách hoặc tiếp cận cô có mục đích gì đó,nhưng không phải là như vậy.Anh đã chữa trị vết thương cho cô,quan tâm đến cô bằng nhiều cách rất khác biệt với những người đàn ông khác,anh chỉ hành động không dùng lời nói để biểu lộ ý tốt của mình ra,anh không nói nhiều lời hoa mĩ nhưng anh luôn đưa ra những ý kiến rất khách quan và thực tế,anh hiếm khi cười nhưng đôi mắt của anh rất ấm áp,từng chút từng chút len lỏi vào huyết mạch của cô như một dòng suối nhỏ,để bây giờ cô có thể chắc chắn rằng,cô rất thích anh!

Nhưng có vẻ điều này không hề đúng đắn,bên cạnh anh đã có người phụ nữ kia,người cùng anh đến buổi lễ khánh thành mỏ Red của Hoàng Kim.Họ rất xứng đôi,cô đọc được trong đôi mắt của người phụ nữ ấy là kiêu hãnh và hạnh phúc khi đi bên cạnh người đàn ông này.

Cô nhớ Tôn Đằng,anh có đôi mắt đen thăm thẳm trầm mặc như một hố đen không thấy đáy,lần vô tình chạm mắt ấy,cô chưa bao giờ quên,từ khoảnh khắc đó,trong lòng cô đã có một mầm cây nhỏ bé lớn dần lên,nên cô mới cảm thấy yên tâm nhận sự giúp đỡ của anh trên đất Nam Phi xa lạ này và đồng ý ở lại nhà anh,yên tâm tin tưởng anh và cố tình để cho tình cảm trong tim lớn dần lên một chút.

Mùi gỗ ấm áp toả ra từ cơ thể Tôn Đằng nhẹ nhàng bao bọc xunh quanh Hạ Đồng,khiến cho từng nhịp thở của cả hai cũng muốn quyện chặt vào nhau.

"Cô nghĩ như thế nào...về tôi?".Tôn Đằng yên tĩnh lái xe,ánh đèn vàng trên đường hắt vào gương mặt anh,phác hoạ từng đường nét rắn rỏi mà chỉ người đàn ông trải qua sương gió mới luyện được loại khí chất chết người này,mắt anh thấp thoáng từng đốm sáng phản chiếu từ dòng xe chạy trên đường,bờ môi hơi mím lại không biểu đạt quá nhiều cảm xúc.

Hạ Đồng vẫn đang chìm trong suy tư,thân thờ nhìn qua Tôn Đằng,đôi mắt tròn dừng lại trên gương mặt anh thật lâu,tâm tư được cô che dấu cẩn thận,nhưng chính đôi mắt đẹp ấy đã biểu lộ một chút say đắm.Cô khẽ cười gượng,nhìn ra cửa sổ,từng dòng xe chạy tấp nập,những toà nhà chọc trời cứ thế lướt qua."Rất kỳ lạ!".Thanh âm xúc động.


Khoé môi anh vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp,ý cười lan tràn đầy đáy mắt,anh nhẹ nhàng đánh tay lái rẽ qua một cung đường khác,ánh mắt anh cũng lựa lúc rẽ đường mà nhìn sang cô.

Đèn đường toả ánh sáng vàng nhạt ấm áp phủ lên gò má Hạ Đồng,mái tóc đen vén bên mang tai khẽ rũ xuống che đi bờ vai gầy,thân hình người con gái nhỏ nhắn chìm nghỉm vào ghế da,khiến cô mang theo nét dịu dàng cùng mềm yếu vô cùng,hình ảnh ấy làm người bình thường nhìn thấy đều muốn bao bọc,che chở chứ không riêng gì người đàn ông thành đạt như anh.

Tôn Đằng bất chợt đắm chìm trong nét đẹp thuần khiết của cô,tay anh vô thức đưa ra phủ lên gò má trắng sáng,khiến Hạ Đồng rùng mình vì sự lạnh giá từ lòng bàn tay anh,cô quay sang bắt gặp sự ôn nhu,dịu dàng toả ra từ đáy mắt sâu thẳm của Tôn Đằng,một khắc thôi ngỡ như khiến cô chìm đắm trong không gian tĩnh lặng này và chết ngộp trong đôi mắt ấy."Có chuyện gì sao?".Hạ Đồng chấn chỉnh xúc động nhất thời,giọng nói vẫn mang âm vực run run.

Run vì nhiệt độ điều hoà trong xe hay vì tim cô đang lỗi nhịp,cô cũng không rõ nữa.

"Không có gì,tôi đơn thuần...chỉ muốn khắc sâu hình ảnh của em vào lòng thôi!".Tôn Đằng bất ngờ bật lên một câu làm trái tim cô lạc đi vài nhịp,có người đã từng nói sẽ bên cạnh cô,sẽ chăm sóc,sẽ quan tâm cô,nhưng chưa ai đơn thuần muốn khắc sâu hình ảnh của cô vào lòng như anh.

Câu nói của Tôn Đằng nghe rất đỗi nhẹ nhàng và ấm áp,nhưng từ giọng nói của anh,Hạ Đồng còn nhìn ra được một sự bất lực,cứ như là câu nói của những người sắp phải chia xa.

Nhưng...


Anh với cô là gì chứ? Chẳng phải vẫn là một mối quan hệ không thể gọi tên sao?

Chẳng phải bên cạnh anh vẫn còn người phụ nữ ấy sao? Cô càng không muốn làm tiểu tam.

Hạ Đồng hẫng người được một lúc,đôi mắt long lanh chứa một sự vô định cùng trống rỗng,khiến cho lồng ngực Tôn Đằng cũng ngẩm đau theo,sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh,giọng nói khàn đi."Chúng ta sắp không gặp lại sao?".Hạ Đồng thở ra đầy bất lực,không có điều gì cô nắm bắt được nó hoàn toàn cả,cuộc đời cô đến cùng chỉ chất chứa những điều nửa vời không có kết quả,hạnh phúc đến với con người khó khăn vậy sao.

Thanh âm yếu đuối của người phụ nữ đánh mạnh vào thành trì cuối cùng của trái tim Tôn Đằng,khiến anh chỉ muốn đem cô gắn chặt vào mình,không bao giờ để cô đến gần Vương Hạo nữa,nhưng lấy tư cách gì đây?Anh thứ gì cũng có thể thâu tóm được,duy chỉ cảm xúc lần này anh lại không thể làm chủ,càng không thể giữ nổi một người con gái bên cạnh mình.

Quầng sáng vàng nhạt phủ lên đôi mắt cô lấp lánh khó tả,từ góc nhìn của Tôn Đằng,đôi môi cô vừa đỏ vừa ướt át,sự yếu đuối của người con gái khiến yết hầu anh vô thức động đậy,tình cảm trong tim dần được anh xác định rõ hơn,nhưng rõ rồi thì làm sao,anh vẫn phải hoàn thành kế hoạch của mình,không thể để bất cứ điều gì phá huỷ kế hoạch ấy.

Nam Phi lá bay theo gió trông như tuyết tháng 12 đang rơi,dưới ánh đèn đường toả ra thứ ánh sáng ấm áp phủ lên hai con người ngồi trong xe,làm bật lên nét đẹp dịu dàng của người con gái phương Đông,tôn lên từng góc cạnh nam tính trên khuôn mặt đầy khí chất của người đàn ông tuấn lãnh,đáy mắt anh cũng chất chứa nhiều tia sáng vụn vặt hệt như bầu trời Nam Phi đầy sao mĩ lệ.

Ánh mắt Tôn Đằng và Hạ Đồng đan cài vào nhau,cảm xúc của cả hai vô cùng phức tạp,họ cứ ngồi đó nhìn nhau,nỗi quyến luyến sâu sắc bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt,như muốn khắc sâu hình ảnh đối phương vào tận đáy con tim,như muốn cùng nhau hoà từng nhịp thở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận