Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 2670
Khi nói câu này, giọng nói của Tô Lam càng ngày càng nhỏ, đến cuối gần như không nghe thấy.
Quan Triều Viễn khẽ liếc nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt đặt trên người Nhan Thế Khải.
“Em đã đụng phải người nào à?”
Tô Lam cũng lười không muốn giải thích: “Đó chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, em không có đụng phải bất cứ ai hết”
Quan Triều Viễn gật nhẹ đầu: “Thế ba lô của em đâu rồi?”
Tô Lam ngay lập tức liền cầm chiếc túi bên cạnh lên nói: “Nó ở đây này”
“Chúng ta nhanh đi thôi.
”
Quan Triều Viễn nhàn nhạt buông ra những lời này xong, liền lập tức xoay người rời đi.
“Nhưng mà.
.
” Nét mặt của Tô Lam vẫn còn mang theo vẻ do dự.
Bước chân của Quan Triều Viễn liền lập tức dừng lại một chút, anh khẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Thúy Vân: “Cô định đưa Tô Lam trở về à?”
Lâm Thúy Vân, cô thật đúng là một cô gái rất thông minh đó nhỉ?
Nghe Quan Triều Viễn nói những lời này, cô ấy lắc đầu dứt khoát: “Anh đang đùa gì vậy chứ, có nam thần đưa cô ấy về nhà rồi, tôi đây cũng không có đất dụng võ nữa rồi, thôi anh nhanh mang cậu ấy đi đi thôi”
Tô Lam im lặng trừng mắt liếc nhìn sang cô bạn, cái kẻ này vừa gặp sắc là liền quên mất bạn Quan Triều Viễn khẽ nhướng mày nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
Tô Lam lắc đầu: “Không có gì ạ”
“Vậy còn không đi mau?”
“Dạ”
Tô Lam hướng về phía Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng phất phất tay.
Sau đó xoay người rời đi, chỉ vừa nghiêng đầu, cô liền bắt gặp cặp mắt vô cùng bi thương của Nhan Thế Khải đang nhìn mình từ đầu đến giờ.
Tô Lam không tránh khỏi có chút khó chịu trong lòng.
Dù sao thì từ trước đến nay Nhan Thế Khải vẫn luôn một mực chăm sóc cho cô, hơn nữa đối với cô vô cùng tốt.
Thế nhưng mà…
Cô không thể nào bắt ép bản thân miễn cưỡng thích anh ấy được.
Cô càng không muốn phải ép buộc chính mình tiếp nhận tình cảm của anh ấy.
Điều này thật không công bằng với anh ấy, anh ấy xứng đáng có được hạnh phúc, có được người con gái toàn tâm toàn ý đối tốt với anh ấy hơn mình.
Tô Lam đành bước vài bước tới trước mặt Nhan Thế Khải nói: “Đàn anh, em thật lòng hi vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình”
Nói xong những lời này, cô liền dứt khoát quay người dời đi cùng với Quan Triều Viễn, Nhan Thế Khải vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ Anh ấy nhìn theo bóng lưng của cô, trong miệng khẽ thì thâm như đang nói cho chính mình nghe: “Anh cũng thế, cũng hi vọng em có thể mãi mãi hạnh phúc…”
Anh ấy chỉ biết đứng im tại chổ dõi mắt nhìn theo bóng cô bước lên xe cho đến khi bóng dáng chiếc Roll = Royce chở người con gái anh ấy yêu thương khuất hẳn trong dòng xe cộ tấp nập trên đường.
Lâm Thúy Vân nhanh nhẹn bước lên rồi đưa tay nhẹ đóng cửa xe ô tô lại, sau đó lập tức đem cửa sổ kéo xuống, cô ấy quay đầu nhìn về phía Nhan Thế Khải bên này vẫn còn đang mãi mê dõi mắt nhìn theo chiếc xe vừa biến mất hẳng giọng kêu lớn: “Anh Nhan Thế Khải!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...