Tổng Giám Đốc Rất Phúc Hắc

Tống Tử Hàm tan tầm về đến nhà, người trong nhà đều thẳng tắp nhìn cậu, vẻ mặt như có đại sự phát sinh. Tống Tử Hàm đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Người trong nhà cũng biết rồi, cũng biết quan hệ của Tống Tử Hàm cùng Hàn Triết Si. Đỗ Bái Thanh hôm nay lúc dọn dẹp phòng, không cẩn thận dùng chìa khóa mở ra ngăn kéo cuối cùng, tại trong ngăn kéo phát hiện ảnh chụp cùng một đồng hồ hàng hiệu.

Nhìn bên trong ảnh chụp, giống như sấm sét giữa trời quang, thượng diện hai người quá thân mật, vượt qua bằng hữu, cũng vượt qua cái gọi là tình nghĩa huynh đệ. Không có người sẽ cảm thấy trên tấm ảnh, hai cái nam nhân ôm nhau chỉ là bằng hữu, cũng không có ai sẽ tin tưởng trên tấm ảnh hai cái hôn môi nam nhân chỉ là bằng hữu.

Cho nên, chứng kiến những ảnh chụp này Đỗ Bái Thanh con ngươi đỏ lên, trong nội tâm ủy khuất nói không nên lời. Ngô Thiến Linh vừa vặn cũng nhìn thấy, lại càng hoảng sợ.

Tống Tử Hàm nhìn trên bàn trà  một xấp ảnh chụp, buông xuống cặp công văn, đây là ký ức của cậu cùng Hàn Triết Si, không thể xoá đi. Cho nên, cậu tỉnh táo mà đi qua xếp lại từng tấm ảnh.

Tống Tử Hàm ngồi ở trên ghế sofa, đối diện là Ngô Thiến Linh cùng Đỗ Bái Thanh còn có Tống Kiến Hổ. Tống Tử Hàm không cho rằng yêu Hàn Triết Si là một chuyện đáng xấu hổ, chỉ là, cảm thấy từ đáy lòng thực xin lỗi Đỗ Bái Thanh, đối với nàng áy náy đủ để cho cậu hổ thẹn cả đời.

“Ta cùng Triết Si sáu năm trước đã quen nhau.” Tống Tử Hàm chi tiết nói, động tác ôn nhu cầm ảnh chụp nhẹ nhàng đặt vào trong hộp, lại chậm rãi khép lại.

“Vậy ngươi cùng hắn…” Ngô Thiến Linh cau mày nhìn Tống Tử Hàm.

“Ta xác thực yêu hắn.” Tống Tử Hàm không chút do dự đáp, lập tức nhìn thoáng qua Đỗ Bái Thanh cái mũi cùng con mắt đều đỏ, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”

Câu thực xin lỗi này là đối với Đỗ Bái Thanh nói.

Ngô Thiến Linh có chút kích động, đối với Tống Tử Hàm quát lớn: “Ngươi làm sao lại hồ đồ như vậy, hai nam nhân là có thể nói chuyện yêu đương sao? ! Hảo hảo chính đạo ngươi không đi, càng muốn đi một đường tà môn ma đạo! Ngươi như vậy như thế nào không phụ lòng lão bà ngươi ah!”

Đỗ Bái Thanh kéo lại cánh tay Ngô Thiến Linh, khóc nức nở khuyên can nói: “Mẹ, đừng nói nữa!”

Ngô Thiến Linh nhìn thoáng qua Đỗ Bái Thanh, hai tay chụp lên tay của nàng, thật có lỗi nói: “Bái Thanh, ta, chúng ta Tống gia thực xin lỗi ngươi ah! Ngươi nói, đây rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì ah!”

Tống Kiến Hổ ở một bên một mực không nói chuyện trấn an Ngô Thiến Linh: “Ngươi trước đừng kích động.”

Tống Tử Hàm cúi đầu, chuyện cậu yêu Hàn Triết Si sự thật đã bại lộ, yêu thích liền là yêu thích, đây là sự thật không thể chối bỏ. Duy nhất thực xin lỗi chính là Đỗ Bái Thanh, lúc trước vì cứu Ngô Thiến Linh bệnh nặng, dưới các loại áp lực vô hình, cậu đã đáp ứng giúp Ngô Thiến Linh hoàn thành tâm nguyện, lại để cho nàng thanh thản ổn định làm giải phẫu.

Lúc ấy ra quyết định muốn kết hôn với Đỗ Bái Thanh, cũng đồng thời quyết định cùng với Hàn Triết Si đoạn tuyệt hết thảy, hạ quyết tâm cùng với Đỗ Bái Thanh qua cả đời, sau khi kết hôn, đối với nàng rất tốt, làm đủ những điều trượng phu nên làm.

Nhưng là, đến cuối cùng, vẫn là đem nàng tổn thương.

Tống Tử Hàm từ trên ghế sofa đứng dậy, hai đầu gối quỳ xuống, quỳ gối trước mặt Đỗ Bái Thanh, mọi người đều yên lặng, ngẩn người. Tống Tử Hàm cúi thấp đầu, “Thực xin lỗi.”


Đỗ Bái Thanh luống cuống tay chân đỡ Tống Tử Hàm đứng dậy, Ngô Thiến Linh trong nội tâm cũng khó chịu, phát sinh việc này cùng chính mình dường như có liên quan, có lẽ là chính mình làm sai rồi, một năm trước, nếu không phải mình tạo áp lực, muốn nhanh xem Tống Tử Hàm thành gia. Tống Tử Hàm cái này hiếu tử cũng không tạm thời đáp ứng muốn kết hôn, cũng sẽ không tạo thành cái cục diện như thế này.

Đợi người trong nhà đều bình tĩnh lại. Buổi tối sắp sửa trước, Ngô Thiến Linh dựa vào đầu giường dựa Tống Kiến Hổ bả vai, hối hận không thôi nói: “Lão Tống ah, là ta thực xin lỗi hai người bọn họ.”

Tống Kiến Hổ trấn an nói: “Luôn luôn có biện pháp giải quyết .”

“Bái Thanh là thứ hảo hài tử, là ta, đều là ta hại nàng, nếu không phải ta… cũng sẽ không có cục diện hôm nay.” Ngô Thiến Linh nước mắt tích tích rơi xuống, “Ngươi nói, ta làm sao lại không chết sớm một chút, chết sớm một chút sẽ không liên lụy nhiều người như vậy, đem Tử Hàm cùng Bái Thanh đều…”

“Cái này không trách ngươi.” Tống Kiến Hổ cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, vỗ bờ vai của nàng nói: “Xem bọn chúng tính thế nào rồi nói sau.”

Đỗ Bái Thanh đưa ra thỉnh cầu ly hôn, đơn ly hôn đã ký, chỉ đợi Tống Tử Hàm ký.

Không thể vãn hồi, không phải hai người yêu nhau, không có khả năng thật vui vẻ mà qua cả đời, còn không bằng sớm giải thoát.

Ngô Thiến Linh cũng không có ngăn cản, ly hôn liền ly hôn a, Đỗ Bái Thanh là cô gái tốt, cuộc sống sau này còn rất dài, con của mình không thích, mình cũng không có cách nào tác động. Sớm ly hôn, thừa dịp hiện tại còn trẻ, lại để cho Đỗ Bái Thanh đi tìm một người mình yêu thích cũng yêu thích mình có lẽ đối với ai cũng tốt.

Tống Tử Hàm đối với Đỗ Bái Thanh cũng chỉ còn lại áy náy không nói lên lời.

Đỗ Bái Thanh nói: “Ngươi không có gì phải xin lỗi ta .”

Đỗ Bái Thanh đem tiền lương một năm Tống Tử Hàm cho nàng trả lại cho cậu, tiền bên trong nàng cơ bản không động vào. Đỗ Bái Thanh cầm theo hành lý ly khai.

Đỗ Bái Thanh trước khi đi, Tống Tử Hàm nói: “Về sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ gọi cho ta.”

Đỗ Bái Thanh mỉm cười nhẹ gật đầu, nàng nói: “Đem hắn tìm trở về a, cùng a di nói chuyện, a di người rất tốt, sẽ hiểu được.”

Đỗ Bái Thanh nói hắn chính là Hàn Triết Si, Tống Tử Hàm không nói gì thêm.

Tống Tử Hàm ly hôn rồi. Khôi phục trạng thái độc thân, mỗi ngày đi làm, tan tầm, về nhà sinh hoạt. Ngô Thiến Linh không hề an bài xem mắt cho con mình nữa, cũng không có nhắc lại chuyện kết hôn.

Mỗi ngày thời gian giống như trước đây trải qua, bình bình đạm đạm.

Đỗ Hiểu Vân kết hôn, nữ thành phần tri thức đã từng đối với tình yêu tuyệt vọng rốt cuộc tìm được bạch mã vương tử, đi vào hôn nhân cung điện.

Đối tượng kết hôn của Đỗ Hiểu Vân so với nàng lớn hơn hai tuổi, là nam nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không hút thuốc lá không uống rượu, bên ngoài vẻ mặt ổn trọng. Mặc dù xí nghiệp hiện tại cũng không lớn, nhưng là nam nhân có nhiệt tình có kích tình tuyệt đối là tiềm lực.


Đỗ Hiểu Vân mời tất cả đồng sự phòng kinh doanh Hàn thị, cũng kể cả Tống Tử Hàm từng làm việc tại Hàn thị.

Ngô Trác Văn vẫn là cùng thanh mai trúc mã của mình tới tham gia hôn lễ, thấy Tống Tử Hàm vẫn hỏi thăm Tống Tử Hàm tình hình gần đây. Trôi qua thế nào, có phải sắp thành cha hài tử hay không, hay là nói đã là chuẩn ba ba rồi?

Một nhóm vấn đề, Tống Tử Hàm cuối cùng chỉ hời hợt đáp một câu, “Ta ly hôn rồi.”

Ngô Trác Văn tại chỗ giật mình sững sờ, có chút xấu hổ lập tức lại cười cười, “Ách, cái này… Ngượng ngùng, ta không nên hỏi.”

Tống Tử Hàm lắc đầu, không nói gì.

Đỗ Hiểu Vân mặc một thân áo cưới cao quý trên mặt lộ vẻ sủng nịnh tươi cười, vốn nữ nhân lớn lên thập phần đẹp mắt mặc vào một thân áo cưới, càng lộ ra vẻ xinh đẹp động lòng người.

Nữ thành phần tri thức sắp đầu ba rốt cục đã có bến đỗ, có lẽ đối với xã hội sẽ có những cách nhìn khác.

Thời điểm Tống Tử Hàm ly hôn, Đỗ Hiểu Vân cũng biết.

Khi đó còn gặp nhau đi uống coffee, Đỗ Hiểu Vân hỏi: “Ngươi về sau có tính toán gì chưa?”

Tống Tử Hàm chỉ là lắc đầu, “Không biết.”

“Chẳng lẽ liền không muốn trở về với hắn?”

Tống Tử Hàm nhìn Đỗ Hiểu Vân, nhấp nhẹ lấy môi, cuối cùng vẫn là không có trả lời vấn đề của nàng.

“Hàn tổng đang ở New York, cụ thể ở đâu ta cũng không rõ ràng lắm, ngươi nếu nghĩ thông suốt muốn quay lại, tra tìm phương thức liên lạc tới công ty của hắn một chút là được rồi.”

Tống Tử Hàm cúi đầu, trong nội tâm chua xót, “Ta đối với hắn như vậy … Đã không còn khả năng rồi.” Lại nói, tách ra đã một năm rưỡi, bên cạnh hắn có lẽ đã có một người yêu khác rồi.

Đỗ Hiểu Vân tức thì cười đến vẻ mặt nhẹ nhõm, “Như thế nào không có khả năng, hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ.”

Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ …


Đỗ Hiểu Vân kết hôn nửa năm sau, Tống Tử Hàm ly hôn cũng hơn nửa năm.

Đó là tháng mười, Tử Kinh hoa lại nở, khai mở được như trước rất tươi đẹp.

Dưới tàng cây vô số người đi qua, giẫm lên một tầng cánh hoa màu tím rải trên con đường nhỏ. Có tình lữ nắm tay, đàm luận năm nay hoa so năm trước còn muốn xing đẹp hơn. Có tiểu hài tử nắm tay mụ mụ, xoay người nhặt lên một đóa hoa rơi trên mặt đất cho mụ mụ xem, trên gương mặt tròn trịa lộ ra nụ cười hồn nhiên, “Mụ mụ, hoa hoa.” Một cặp lão phu lão thê bước chậm rãi trên đường Tử Kinh hoa, bọn họ đã đi qua những thập niên đầy mưa gió, trên mặt tràn đầy nếp nhăn điềm tĩnh cười.

Đỗ Hiểu Vân mang thai ba tháng gọi điện thoại cho Tống Tử Hàm nói: “Hắn trở về rồi, nghe nói buổi sáng hôm nay về.”

Tống Tử Hàm nghe được những lời này, tâm như nổi trống, hắn trở về rồi…

Nhưng là, còn có thể thấy hắn sao?

Tống Tử Hàm trong lòng do dự.

Đỗ Hiểu Vân nói: “Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ, không cần chờ hạnh phúc tìm tới cửa, chuyện bầu trời rớt xuống cái nhân bánh quá không chân thực, cho nên, nếu yêu thích, vậy thì chính mình dũng cảm theo đuổi.”

Hạnh phúc là dựa vào chính mình tranh thủ. Đã lớn như vậy, Tống Tử Hàm không có đi tranh thủ qua cái gì, vô luận là bảy năm trước cũng tốt, hai năm trước cũng tốt, hạnh phúc ngắn ngủi đều là Hàn Triết Si chủ động. Cậu cũng không có chính thức làm qua cái gì.

Tống Tử Hàm cầm di động ra cửa, đi xuống lầu, cất bước chạy hướng đường cái, vẫy taxi.

Mừng rỡ, kích động, tim đập nhanh…

Đi đến biệt thự Hàn Triết Si đã từng ở, mới biết được, cửa là khoá từ bên ngoài, bên trong không có người.

Có chút mất mát, nguyên lai, hắn còn không có về tới đây.

Tống Tử Hàm dựa lưng vào bên ngoài đại môn, trong nội tâm có chút đắng chát, mới kích động, mừng rỡ, tim đập nhanh đều dẹp loạn. Dựa vào cửa phía sau, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, xanh đến chướng mắt, trắng cũng chướng mắt.

Dừng lại một lúc, liền lên đường, trở về.

Sau khi xuống xe, không có trực tiếp về nhà, mà là đi trên con đường nở đầy Tử Kinh hoa.

Từng bước một, giẫm phải cánh hoa Tử Kinh vừa rơi xuống, nhớ lại gương mặt người kia, hai năm rồi, hai năm không gặp, gương mặt hắn cậu vẫn còn nhớ rõ.

Hắn nói chuyện giọng điệu luôn không buông tha người, cho dù là quan tâm cũng sẽ mang chút đả kích. Thời điểm hắn cười, khóe môi sẽ giơ lên, mang theo mị hoặc. Thời điểm hắn tức giận, mặt đều đen thui, mi tâm sẽ nhíu lại.

Nhớ lại bộ dáng của hắn, Tống Tử Hàm nở nụ cười nhạt, thấp thoáng không một dấu vết.

Ngẩng đầu, nhìn về phía trước, một cỗ BMW màu đen đứng tại ven đường, phía trước xe BMW, một nam nhân mặc âu phục màu đen hai tay cắm ở túi quần, có chút ngẩng đầu, nhìn Tử Kinh hoa trên đỉnh đầu khai mở tươi đẹp.

Người kia dáng người thon dài, có một khuôn mặt rất dễ nhìn, làn da tinh tế nhẵn nhụi, hình dáng đường cong rõ ràng. Một đôi con mắt tựa như lưu ly chiếu đến ánh hoa màu tím.


Tống Tử Hàm tại cách đó không xa dừng bước lại, một đôi mắt thẳng tắp nhìn người phía trước.

Hai năm, hai năm không gặp.

Dường như phát giác có người nhìn hắn, nam nhân ngẩng đầu nhìn hoa quay đầu, đối diện đôi mắt của Tống Tử Hàm, nhất thời, bốn mắt chung đụng.

Đỗ Hiểu Vân nói, hạnh phúc là mình tranh thủ, cho nên, yêu thích liền dũng cảm đuổi theo.

Tống Tử Hàm đứng tại đó, chỉ có một đôi mắt chăm chú nhìn người phía trước, nhìn không chớp mắt, sợ đây chỉ là ảo ảnh, một giây sau hắn lại đột nhiên biến mất ở trước mắt.

Hàn Triết Si cất bước tới, giẫm lên cánh hoa trên mặt đất, không nóng vội, từng bước một tới gần cậu, khóe môi có chút giơ lên.

Cách cậu còn ba bước chân thì dừng lại.

Tử Kinh hoa nhẹ nhàng rơi xuống như lưu luyến hai người.

Tống Tử Hàm đôi mắt ướt nước, nhìn người phía trước, chậm rãi mở miệng, “Em đã ly hôn rồi, anh còn muốn em sao?”

Hàn Triết Si khóe môi câu được càng sâu, cất bước về phía trước, một bước, hai bước, ba bước, thẳng đến khi cùng cậu cách xa nhau không đến 3cm, đưa tay vòng qua lưng cậu, đưa cậu ôm vào lòng, buộc chặt hai tay, ghé vào tai cậu nói: “Như thế nào không được, em vốn chính là của anh.”

Trong ngực tràn đầy ấm áp, hơi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nhẹ rơi, thấm vào âu phục màu đen của Hàn Triết Si.

Ngô Thiến Linh cùng Tống Kiến Hổ hai vợ chồng thường xuyên đi dạo trên đường Tử Kinh hoa. Đây là sau khi Ngô Thiến Linh bệnh nặng, Tống Kiến Hổ thường xuyên muốn cùng Ngô Thiến Linh làm một việc.

Tại cách đó không xa, Ngô Thiến Linh cùng Tống Kiến Hổ dừng bước, phía trước liền là hai người nam nhân, một hơi cao có chút cúi đầu, một thấp hơn khẽ ngẩng đầu đón nụ hôn của người kia, môi lưỡi quấn giao, ôn nhu như nước.

Xung quanh hai người đều là Tử Kinh hoa nhẹ rơi, yên lặng mà xinh đẹp.

Ngô Thiến Linh đối với Tống Kiến Hổ bên cạnh nói: “Chúng ta trở về đi.”

Tống Kiến Hổ nhẹ gật đầu.

“Nhi tử đã trưởng thành, để cho chính nó chọn lựa a.” Ngô Thiến Linh vừa đi một bên kéo dài thanh âm nói.

Có một loại hoa, chỉ có phía Nam mới có thể khai mở được sáng lạn, hoa kỳ rất dài.

Khai mở được đúng giờ, rơi xuống cũng đúng giờ.

_HE_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận