Tôi Yêu Lucifer


Lời cuối truyện.
Cảm tưởng của tác giả Nhiễm Hương Quần.
Viết xong “Tôi yêu Lucifer”, tôi giống như đã trải qua một hồi luyến ái của mình vậy.
Có lẽ quá trình không rắc rối như vậy, nhưng đau lòng của Diễm Nhiên cũng đã từng là nỗi đau trong tim tôi. Yêu phải một mỹ thiếu niên đào hoa, có lẽ là sai lầm của chính tôi đi.
Sau chờ đợi là thất vọng, sau thứ tha sau là tuyệt vọng, sau đó là từng chút từng chút ăn mòn đi nước mắt của tôi. Đợi đến lúc tôi không còn thầm khóc nữa, cũng là lúc chuẩn bị rút lui.

Cũng may mà, người ấy cuối cùng cũng lựa chọn đoạn tình cảm đầy vết thương chồng chất này, buông tha cho phồn hoa và đọa mỹ của quá khứ kia.
Trong hồi phong ba luyến ái này, chúng tôi cũng đã trưởng thành hơn. Mặc dù đã trải giá rất lớn, nhưng cuối cùng cũng đã tấp vào bờ.
Viết nên kinh nghiệm của chính mình, cho dù trải qua chức nghiệp và một lần nữa biến hóa cải tạo lại, vẫn không nhịn được mà nhất tự nhất lệ (một chữ một giọt nước mắt), rề rà kéo dài thật lâu, thậm chí có lúc muốn bỏ cuộc không viết nữa.
Nhưng nhìn lại miệng vết thương đã qua, mới có cơ hội lành hẳn.
Sau khi viết xong quyển này, tôi mới chính thức buông bỏ được cũng đồng thời tha thứ, suy cho cùng chúng ta đều là người bình thường, yêu phải Lucifer, là lựa chọn của chính tôi.
Tôi rất vui vì đã hoàn thành quyển này.

Vì để giảm bớt u sầu dày đặc, tôi thêm vào hai nhân vật giả tưởng – Mặc Mặc Hắc và Bạch Soái Soái. Ngay từ đầu chỉ định bụng dùng để gây cười, nhưng hai tiểu tử kia lại càng ngày càng có sức sống riêng, kể nên một đoạn tình cảm của hai đứa trẻ vô tư. Cũng bởi vậy, tôi đã giúp bọn chúng nên một chương ngoại truyện, để cho câu chuyện càng hoàn chỉnh một chút.
Về phần ngoại truyện của thiên sứ cùng Ma vương, nói chung cũng là hứng thú của riêng tác giả đi. Tôi đối với Ma vương luôn luôn có một loại quyến luyến vô hình, ngày nhỏ xem “Ma vương mê cung” anh tuấn cực, còn mua đĩa phim, xem đi xem lại nhiều lần. Ma vương tà mĩ, cuồng phóng kiêu cạo, vẫn luôn khiến tôi có một cảm giác luyến mộ. (chị giống em )
Nếu như có cơ hội, tôi thật rất muốn viết một chút hệ liệt về đề tài này. (loại đề tài này tôi thế mà có đầy một xe container ‘linh cảm’ a…)
Rất ít viết về tiểu thuyết bi tình như này, tôi nghĩ, sẽ có một khoảng thời gian tôi không muốn viết lại câu chuyện bi thương như vậy nữa.
Nước mắt ái tình đã đủ lắm rồi, tôi hy vọng có thêm chút tiếng cười.
Thần tình yêu có lẽ bị mù, nhưng có rất nhiều chuyện nếu chỉ dùng mắt sẽ không nhìn thấy, xin hãy dùng tâm để lĩnh hội.
Chờ đến bản tiếp theo, chúng ta gặp lại nhé!
Nhiễm Hương Quần, ngày 29/04/2003 tại Vô Điệp Cư.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận