Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Như vậy rồi vẫn chưa ngoan ngoãn, thì đừng trách tôi dùng sức mạnh.” Tần Mạc dùng sức kéo cô ta dậy khỏi mặt đất ném lên trên ghế sô pha, sau đó nhanh chóng giơ chân lên ép hai đầu gối của cô ta xuống, khiến cô ta giữ vững tư thế mặt cắm xuống ghế lưng ngửa lên trời, không thể động đậy.
“A… A…” Hạ Mạt khó chịu bị đè trên ghế sô pha, chỉ có thể phát ra tiếng kháng nghị “Ê…, A…”.
Tần Mạc không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, chỉ trong chốc lát đã vén hết áo cô ta lên, để lộ ra tấm lưng của Hạ Mạt.
Tấm lưng của Hạ Mạt trắng nõn mịn màng, trên đó không có bất kỳ thứ gì cả.

Tần Mạc lại nhìn hai cánh tay trần trụi lộ ra ngoài của cô ta, cũng như vậy không hề nhìn thấy bất kỳ ký hiệu nào, thậm chí ngay cả một đốm tàn nhang cũng không có.
Chẳng lẽ ở phía trước sao?
Trong đầu đoán thế, tay Tần Mạc đã bắt đầu hành động, anh nhanh chóng lật người Hạ Mạt lại, để cô đối mặt trực diện với mình.
“Nếu hôm nay anh dám đụng vào tôi một cái, ngày mai tôi sẽ khiến anh phơi thây đầu đường.” Hạ Mạt hung dữ trừng mắt với Tần Mạc.
“Thừa lời, tôi đã chạm vào cô vô số lần từ lâu rồi.” Tần Mạc còn lâu mới thèm để ý đến lời uy hiếp của cô ta, anh thẳng tay xốc áo lên.
Cảm nhận được trước người mát lạnh, Hạ Mạt mắng to: “Khốn nạn, mày là thằng khốn kiếp, tao gϊếŧ mày.”
“Trong số những người mắng tôi khốn nạn, người nói muốn gϊếŧ tôi, cô không phải người đầu tiên, chắc chắn sau này cô cũng không phải là người cuối cùng.” Tần Mạc hứng thú nhìn cô ta, phần lớn các vị trí quan trọng đều bị đồ lót che chắn rồi, chỉ có thể nhìn thấy hình xăm nửa đóa hoa hồng.
Tạch, tạch!

Sau khi nhìn thấy hình xăm hoa hồng, Tần Mạc hoàn toàn không còn do dự nữa, anh đưa tay lên cởi bỏ cúc áo trên đồ lót của cô ta.
Nơi cảnh đẹp ý vui ấy mất đi sự che chở lập tức đập vào mắt Tần Mạc, anh ta vừa thưởng thức cảnh đẹp, vừa cảm thấy hứng thú với hình xăm thanh long trước ngực cô ta.

Hình xăm Thanh Long này được xăm vòng tròn, trong miệng ngậm một đóa hoa hồng, chỉ lớn bằng bàn tay một đứa trẻ, bởi vậy khi mặc quần áo hoàn toàn có thể che khuất, cho dù mặc đồ cổ chữ V, tối đa cũng chỉ lộ ra một đóa hoa hồng mà thôi.
Tổ chức Cửu Long Thập Bát hội này, không phải Tần Mạc chưa từng nghe qua, chẳng những anh biết rõ tên, còn có hiểu biết nhất định về tổ chức này.

Dù sao thì vào ba mươi lăm năm trước, không hiểu sao đột nhiên tổ chức này lại kết thù với ba anh, nghe nói là vì ba anh, mới ngăn cản sự phát triển khiến bọn họ thụt lùi mười mấy năm.
Theo hiểu biết của Tần Mạc, trên người lãnh đạo của Cửu Long Thập Bát hội sẽ có hình xăm tương ứng.

Cấp bậc đường chủ chắc là xăm hình Thanh Long.

Tần Mạc rất muốn xác nhận một chút Cửu Long Thập Bát hội mà tên đầu heo nói có phải là Cửu Long Thập Bát hội mà anh biết không, cho nên mới kiểm tra trên người cô nàng đường chủ xinh đẹp này xem có hình xăm hay không.
Bây giờ nhìn thấy hình xăm Thanh Long, Tần Mạc đã có thể xác định được rồi.


Trong lòng anh không nhịn được cảm khái một câu: Đúng là oan gia ngõ hẹp, Long Thành lớn như vậy, sao hết lần này đến lần khác anh lại chạm phải kẻ thù của cha mình, trùng hợp này khiến anh chẳng còn cách nào khác.
“Đẹp không?” Lúc Tần Mạc đang nghĩ đến những chuyện này, bên tai anh đột nhiên vang lên một âm thanh cực kỳ mê người.
Tần Mạc gật đầu theo bản năng: “Đẹp.”
“Muốn sờ thử không?” Hạ Mạt ném cho Tần Mạc ánh mắt quyến rũ.
Tần Mạc lại gật đầu theo bản năng, nói thừa, đàn ông có thằng nào không muốn sờ chứ?
“Vậy có muốn nếm thử không?” Giọng nói và ánh mắt Hạ Mạt càng trở nên mê hoặc hơn.
“Được không?” Yết hầu Tần Mạc nhấp nhô lên xuống.
Hạ Mạt cắn môi gật đầu: “Đương nhiên, nhưng mà chỗ này không tiện, hay là chúng ta đổi sang nơi khác nhé.”
“Đổi sang nơi khác?” Đuôi lông mày Tần Mạc nhướng lên, nở nụ cười xấu xa: “Tôi cảm thấy nơi này rất tiện đó, thích hợp để chơi trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Nói xong Tần Mạc đưa tay về phía cô ta, Hạ Mạt bị dọa sắc mặt lập tức thay đổi: “Khốn nạn, tôi nhất định sẽ băm nát tay anh cho chó ăn.”
“Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, huống chi còn là một đóa mẫu đơn đẹp thế này.” Hạ Mạt càng như thế, Tần Mạc càng muốn trêu chọc cô ta.
“Anh…”

Rầm!
Hạ Mạt há miệng định nói chuyện, thì cánh cửa phòng nặng nề đột nhiên bị người ta đá văng ra, một cơn gió mát ùa vào phòng.
Nửa người trên không mảnh vải che thân khiến Hạ Mạt không nhịn được rùng mình một cái, khi nhìn thấy rõ người vừa đạp cửa là ai, mắt cô ta càng trừng lớn hơn: “Cô tới đây làm gì?”
Tần Mạc cũng cảm thấy kinh ngạc, sao Diệp Cảnh Lam lại ở chỗ này? Hơn nữa còn mặc đồng phục cảnh sát, chẳng lẽ người của Hạ Mạt báo cảnh sát sao?
Diệp Cảnh Lam không trả lời câu hỏi của Hạ Mạt, sau lưng cô ta, đám đàn em của Hạ Mạt cũng đuổi vào, nghe thấy tiếng bước chân, Hạ Mạt lập tức quát to: “Khốn nạn, còn không mau buông tôi ra.”
Tần Mạc “A” một tiếng, buông giỏng đôi tay đang giữ chặt Hạ Mạt ra, chân cũng rời khỏi người cô ta.
Hạ Mạt lập tức vơ lấy quần áo đã bị xé rách quấn lấy nửa người trên, phía bên này cô ta vừa mới che kín người, phía bên kia đám đàn em đã chạy tới chửa phòng riêng.
Đám đàn em thấy Diệp Cảnh Lam xông vào trong phòng, thấy quần áo Hạ Mạt không chỉnh tề, lập tức cúi đầu xuống: “Xin lỗi Đường chủ, chúng tôi không ngăn được cô ta.”
“Cút ra ngoài.” Khuôn mặt Hạ Mạt trở nên lạnh lùng.
Đám đàn em không dám chần chờ nửa giây, vội vàng cút ra ngoài nhanh như chớp.
Sau khi trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ, Hạ Mạt mới nhìn về phía Diệp Cảnh Lam hỏi: “Ai bảo cô đến đây?”
“Sao thế? Quấy rầy chuyện tốt của Đường chủ Hạ rồi à?” Diệp Cảnh Lam cười mỉa mai bước về phía cô ta: “Trước kia nghe nói Đường chủ Hạ là tướng tài đắc lực của Cửu Long Thập Bát hội, dựa vào nắm đấm của mình leo lên vị trí hiện tại, không biết từ khi nào cô lại bắt đầu chuyển sang con đường buôn sắc bán thịt rồi? Tôi thật sự rất tò mò, không biết một đêm của Đường chủ Hạ đáng giá bao nhiêu tiền?”
Hạ Mạt nhẹ nhàng cười nhạt một tiếng, cũng không biết có phải vì cố ý muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Diệp Cảnh Lam hay không, mà cô ta lại không thèm để ý Tần Mạc vẫn đang có mặt ở đây, bắt đầu chậm rãi mặc đồ lót trước mặt Tần Mạc, sau khi thắt đai xong, còn kéo cánh tay Tần Mạc nói: “Cảnh sát Diệp quan tâm đến vấn đề này như vậy, chẳng lẽ định giới thiệu mối làm ăn cho tôi sao?”
Nhìn Hạ Mạt thân mật ôm lấy cánh tay Tần Mạc, ánh mắt Diệp Cảnh Lam như có thể phóng ra lửa giận, cô ta tức tối trừng mắt với bọn họ nói: “Tối nay tôi đến đây tra quét tệ nạn, bây giờ tôi nghi ngờ hai người đang tiến hành giao dịch phi pháp, mời theo tôi về cục cảnh sát tiếp nhận điều tra.”
“Ha ha…” Hạ Mạt nghe thấy thế thì cười rộ lên: “Tra quét tệ nạn? Cảnh sát Diệp, chẳng lẽ lãnh đạo của cô không nói cho cô biết, không được cục trưởng của các cô đồng ý, bất kỳ cảnh sát nào cũng không thể tra xét ở chỗ của tôi sao?”
Trong mắt Diệp Cảnh Lam hiện lên vẻ thất vọng nồng đậm, sau đó cô ta dùng ngôn từ chính nghĩa nói: “Tôi là cảnh sát, mặc kệ có được lãnh đạo trao quyền hay không, chỉ cần tôi nghi ngờ nơi nào đang tiến hành giao dịch phi pháp, tôi đều có quyền xông vào bắt phần tử trái pháp luật lại.


Bây giờ Đường chủ Hạ định chống cự sao?”
“Không thể nào, cảnh sát Diệp đã tự mình đến bắt tôi, sao tôi dám chống cự.

Chỉ là tôi lo lắng, cô chưa được phép đã đến điều tra địa bàn của tôi, có thể sẽ bị lãnh đạo điều đến nơi dán giấy phạt hay không thôi.” Hạ Mạt mỉm cười với cô ta, giống như thật sự rất quan tâm đến cô ta vậy.
Sắc mặt Diệp Cảnh Lam sa sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần cô phải giả vờ giả vịt.”
Nói xong cô ta bước đến rút còng tay ra, khóa “Răng rắc” quanh cổ tay Hạ Mạt, sau đó lấy một cái khác còng tay Tần Mạc lại.
“Ách… Không cần phải làm vậy chứ cảnh sát Diệp?” Tần Mạc nhìn Diệp Cảnh Lam, giống như đang hỏi cô ta có phải đã quên chuyện tối hôm qua mình vừa giúp cô ta không.
Hình như Diệp Cảnh Lam hiểu được ý của Tần Mạc, trong lòng thầm nghĩ, anh không đề cập đến chuyện tối qua thì thôi, vừa nhắc tới cô ta đã muốn đập cho anh một trận rồi, dám nhân cơ hội sàm sỡ mình.
“Tôi chính là người tích cực như vậy đó.” Sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, Diệp Cảnh Lam lại lấy ra một chiếc còng tay nữa, còng tay hai người bọn họ lại, kéo bọn họ ra ngoài.
Tần Mạc rất bất đắc dĩ, đành phải đi theo cô ta.

Anh có thể cảm nhận được mơ hồ mùi thuốc súng nồng đậm giữa hai người Diệp Cảnh Lam và Hạ Mạt, hai cô nàng này chắc chắn đã kết thù với nhau từ trước rồi, nếu không đã biết rõ Hạ Mạt có chỗ dựa trong cục cảnh sát, Diệp Cảnh Lam sẽ không đến chỗ này khiến Hạ Mạt buồn nôn như vậy.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tần Mạc không nhịn được cười thầm, chẳng trách Diệp Cảnh Lam không có chức vụ cụ thể gì trong cục cảnh sát, người thẳng tính không biết biến báo như cô ta, sao có thể có vị trí trong cục cảnh sát, không bị ép từ chức xem ra đã may mắn lắm rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận