Tôi Quên Mất Lý Do Mà Mình Tự Sát


Tôi từ trên tầng thượng nhảy xuống, cú chạm đất cực kỳ dữ tợn, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng rạn nứt của xương cốt trong cơ thể mình.
Cậu ta đứng trước mặt tôi, khóe miệng cong lên nhè nhẹ, nở một nụ cười dịu dàng với cái thằng tôi đang nằm trong vũng máu.
Tôi cố gắng nhớ lại xem cậu ta là ai.
Nhưng lại đột nhiên phát hiện ra, tôi đã quên mất lý do khiến mình tự sát.
Cậu ta đưa tay về phía tôi, nụ cười trên mặt lại càng thêm ấm áp.
Tôi chầm chậm giơ cánh tay của mình lên, nắm chặt lấy bàn tay của cậu ta lại.
[Ánh dương vụt mất]
Vào cái ngày Giang Dương tự sát, cặp sách của tôi bị đám người mà Mộ Dung Tuyền chỉ đạo ném vào trong toilet. Tôi ngồi xổm xuống nhặt, bị một thằng con trai đạp ngã sóng soài ra đất. Mộ Dung Tuyền đứng bên cạnh nghịch móng tay của mình, gương mặt hoàn toàn không chút quan tâm.
Trước kia, rõ ràng là cô ấy không như vậy.
Mùa hè năm trước, tôi lên cấp ba.
Người lớn nói với tôi rằng, lên cấp ba chính là một bước đi trên con đường trở thành người lớn, tôi sẽ không còn là đứa bé bị ăn hiếp xong là trốn về nhà khóc lóc nữa. Tôi sẽ cao lên, sẽ trở nên cường tráng, sẽ hòa nhập vào xã hội, sẽ kết được rất nhiều bạn, sẽ tham gia đủ thể loại hoạt động xã hội, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.
Lòng tôi tràn đầy mong đợi.
Thế mà vẫn giống như hồi cấp hai, ở trong lớp, tôi vẫn chỉ là một vai diễn mờ nhạt, chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của tôi.
Chỉ trừ lớp trưởng Mộ Dung Tuyền.
Khi tôi bị mọi người cô lập, chỉ có cô ấy là cười ngọt ngào với tôi, tận tình chỉ ra chỗ sai trong vở bài tập của tôi.
Tôi vô lực kháng cự mà đổ rầm trước nụ cười ấy, càng lún càng sâu, không cách nào thoát ra được.
Quét dọn phòng học, cúp tiết mua đồ ăn vặt, chuyển bàn học, xách cặp dùm cô ấy.
Chỉ cần cô ấy cười với tôi một cái, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn là tôi liền cảm thấy như thế giới này đều đang phát sáng.
Cho đến khi trong lớp có một đứa con trai lấy trộm nhật ký của tôi, đọc to trước mặt mọi người tình cảm của tôi đối với Mộ Dung Tuyền, đem bí mật chôn giấu sâu kín trong đáy lòng tôi chẳng chút lưu tình phơi bày trước tất cả mọi người.
Trong tiếng huyên náo của cả lớp, tôi nhìn thấy Mộ Dung Tuyền đang trừng mắt nhìn về phía tôi, trong mắt chẳng có lấy một tia cười, mà chỉ là sự chán ghét đến cùng cực.
Tiếp sau đó là sự ức hiếp, chế giễu, bẽ mặt không có điểm dừng.
Ai ai cũng châm chọc chế nhạo tôi.
“Thật không biết trời cao đất dày, lại dám mơ tưởng đến Mộ Dung Tuyền cơ đấy.”
“Ai mà chẳng biết Mộ Dung Tuyền thích anh Giang Dương ở lớp 12 chứ, ông rõ là đi nhảy vào họng súng rồi.”
“Giang Dương vừa đẹp trai, lại con nhà giàu, ngay cả cái góc áo của người ta ông còn không bằng, vậy mà dám đi thích Mộ Dung Tuyền?”
“Cho nên nói, càng là đám rác rưởi hạ đặng thì càng không biết tự lượng sức mình, thường ngày đối xử tốt với mày một chút mà đã muốn chòi mâm son.”
“Cái thằng vứt đi như mày mà cũng dám so sánh với Giang Dương?”
Hai tiếng Giang Dương này, cứ như sét đánh vào cuộc sống tôi. Cho dù tôi cố gắng thế nào cũng không thể xóa được nó đi.
Ngày hôm đó, trước mặt Mộ Dung Tuyền, tôi ngồi xổm trên sàn nhà vệ sinh, nhặt từng quyển từng quyển sách vở bị ngâm trong nước, cất vào trong cặp, sau đó lảo đảo đứng thẳng người dậy, đi lên sân thượng.
Tôi nghe người sau lưng nói, “Thằng này chắc không phải đi nhảy lầu đó chứ?”
Mộ Dung Tuyền cười lạnh, “Vậy thì cho nó nhảy, chết càng tốt, khỏi làm bẩn mắt.”
Lên đến sân thượng, tôi đem cặp sách và sách vở ướt nhem bày ra dưới ánh mặt trời, sau đó gục trên lan can, nhìn trời xanh đến ngẩn ngơ.
Cho đến khi có một bàn tay đột nhiên vươn tới vỗ vỗ lên vai tôi, “Nhóc con, cậu có chuyện gì nghĩ không thông?”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Dương trong truyền thuyết.
Ở trong trường, anh ta rất nổi tiếng. Hơn nữa, Mộ Dung Tuyền thích anh ta, cho dù là tôi không muốn thì cũng phải nhận ra được.
Lúc Giang Dương chơi bóng rổ trên sân trường, xung quanh luôn là tiếng la hét đến chói tai của đám con gái vây quanh. Tôi đứng trên ban công khu lầu lớp học nhìn xuống, vẫn thường hay thấy dáng vẻ cầm bóng đột phá vòng vây và ghi bàn của anh ta từ phía xa.
Mộ Dung Tuyền ngang ngược khi đứng trước mặt mọi người, nhưng khi đối diện với Giang Dương lại luôn luôn cẩn thẩn núp vào một góc, ngay cả cam đảm để tiến lên đưa nước cho anh ta như những đứa con gái khác cũng không có.
Đấy chính là thích.
Bây giờ, cái người được Mộ Dung Tuyền cực kỳ yêu thích kia đang đứng trước mặt tôi.
Anh ta đang nghiêm túc nhíu mày, hình như anh ta cho rằng tôi muốn nhảy lầu tự sát, tay anh ta bấu chặt lấy vai tôi, như sợ tôi sẽ nhảy xuống.
Ngay cả dũng khí để nhìn thẳng vào anh ta tôi cũng không có, đầu tôi rủ xuống, nhỏ giọng nói, “Tôi đến để phơi sách, không có nghĩ không thông.”
Giang Dương ngẩn người rồi mới phát hiện ra trên mặt đất đang phơi đầy sách vở. Anh ta tự cười nhạo chính mình rồi sau đó chẳng còn để ý đến tôi nữa, đốt một điếu thuốc.
Anh ta cùng gục trên lan can với tôi, nhả từng vòng khói lên trời xanh.
Tôi bị sặc khói thuốc ho khan vài tiếng, Giang Dương xoay đầu nhìn tôi, dùng cùi trỏ hếch hếch tôi, đưa hộp thuốc về phía tôi, “Một điếu không?”
“Hút thuốc không tốt cho cơ thể.” Tôi nói.
Giang Dương nhếch miệng cười chế giễu, gió vờn nhẹ mái tóc của anh ta, mùi thuốc lá nhàn nhạt lượn lờ quanh mũi tôi.
Anh ta nhìn trời xanh, tôi nhìn anh ta, nghe thấy anh ta lẩm bẩm với chính mình, “Cho dù có xảy ra chuyện gì đều không được tự sát.”
Ở trong lòng, tôi thầm trả lời, “Nói rất đúng.”
Sách vở rất nhanh chóng đã được hong khô, tôi thu dọn cặp sách, trước khi đi, tôi nhặt mẩu đầu thuốc trên đất lên, nói với bóng lưng của anh ta, “Tạm biệt.”
Anh ta không lên tiếng, cũng chẳng hề quay đầu lại nhìn tôi lấy một cái.
Khi tôi đặt chân lên bậc thang thứ nhất, chuông điện thoại của Giang Dương vang lên.

Tôi cũng chẳng biết vì sao lúc đó mình lại ngừng bước.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Giang Dương nhìn màn hình báo tín hiệu đến vài giây rồi sau đó mới bắt máy. Đầu tiên là một khoảng lặng dài, sau đó anh ta thấp giọng nói, “Còn nhớ hồi trước em nói nếu sau này chị gả không được thì em sẽ nuôi chị cả đời không?”
Chắc là bạn gái quá. Trong lòng tôi thầm nghĩ.
Sau đó anh ta nói những gì, tôi chẳng nghe rõ, tôi xoay người chuẩn bị rời khỏi. Một cơn gió thổi qua, một tờ đề thi trong cặp tôi bị cơn gió cuốn bay, tôi bước lên hai bước tính nhặt nó lại, nhưng lại nhìn thấy Giang Dương sau khi nói điện thoại xong chẳng biết khi nào đã trèo lên lan can, giơ chân về phía trước.
Tôi vô ý thức chạy bổ qua, trước khi anh ta rơi xuống, cách hàng lan can, tôi đã chụp được một cánh tay của anh ta.
Giống như đột nhiên bừng tỉnh sau khi bị trúng thuốc, Giang Dương trừng to mắt nhìn tôi, thân thể của anh ta lơ lửng giữa không trung, tay tôi bấu thật chặt lấy tay của anh ta, run rẩy nói, “Cái câu “Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng tuyệt đối không được tự sát” vừa nãy là nói giỡn sao?”
Giang Dương mệt mỏi cười khổ, “Có vài chuyện, hình như thật sự chỉ có thể dùng tự sát để giải quyết.”
Anh ta không muốn chết.
Trong mắt anh ta đầy ăm ắp đều là khát vọng được tiếp tục sinh tồn.
Sức nặng trên tay từ từ gia tăng, tôi lôi ra toàn bộ sức lực để nắm chặt lấy cánh tay của Giang Dương, cổ tay của anh ta đã bị xiết chặt đến hằn cả dấu đỏ.
“Chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng.” Tôi cắn răng nói.
“Hy... vọng?” Trong mắt của Giang Dương hiện ra một loại cảm xúc mà tôi nhìn không hiểu.
“Tất cả đều sẽ tốt đẹp.” Tôi cười với anh ta, nhưng biết rằng mình khi cười lên nhất định rất khó coi, “Ngày mai mặt trời vẫn mọc lên như thường, bầu trời vẫn cứ trong xanh, người thích anh vẫn cứ thích anh, tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.”
Anh ta nhìn thẳng vào tôi rồi đột nhiên vươn tay ra túm lấy lan can, nói, “Cậu nói rất có đạo lý, hơn nữa cũng sắp nghỉ hè rồi, bây giờ mà chết, hình như là quá lỗ vốn.”
“...”
Tôi thở hắt ra một hơi, thử ra sức kéo anh ta lên. Qua khóe mặt tôi chợt liếc thấy sách vở cùng bài thi đang rơi đầy trên mặt đất. Vừa nãy vì muốn đưa tay ra cứu Giang Dương nên tôi đã thuận tay ném chúng xuống đất.
Trước mặt tôi thoáng hiện lên vẻ mặt căm ghét cực độ của Mộ Dung Tuyền.
Dáng vẻ chán ghét của cô ấy khi ra lệnh cho tôi cách xa cô ra, dáng vẻ cô cầm lấy miếng giẻ lau bảng ném về phía tôi, dáng vẻ cô đưa tay cầm sách vở của tôi ném vào bồn cầu.
Và còn khoảnh khắc đầu tiên nhất, dáng vẻ cô mỉm cười với tôi.
Nếu như không có Giang Dương, cô ấy có phải sẽ trở về cô lớp trưởng tận tình chỉ cho tôi chỗ sai trong vở bài tập?
Có phải sẽ chẳng còn lúc nào cũng nghĩ đến anh ta nữa?
Có phải sẽ không đem tôi ra so sánh với anh ta, sau đó mặc sức cười nhạo nhục mạ tôi?
Cho nên, tôi đang làm cái gì đây?
Tại sao lại chạy lên kéo anh ta?
Tại sao lại đi ngăn cản anh ta tự sát?
Tại sao lại đi nói với anh ta, chỉ cần sống là sẽ có hy vọng, tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp?
Tại sao lại dùng hết sức lực đi cứu cái tên đầu sỏ đã khiến tôi ngã vào vực thẳm của sự đau khổ?
Giống như trong khoảnh khắc bất chợt tỉnh ngộ, cho nên tất cả sự tăm tối trong suy nghĩ trong chớp mắt đã chui tọt vào đầu óc của tôi.
Chính trong chớp mắt đó.
Tôi nhìn Giang Dương trước mắt, anh ta đang đợi tôi kéo mình lên.
Tôi từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay của anh ta, nói, “Tôi hết sức rồi, anh bấu vào lan can đợi một chút, tôi đi tìm người đến giúp.”
Giang Dương trông có vẻ rất mệt mỏi, vật lộn nãy giờ đã khiến anh ta tiêu tốn không ít thể lực, bây giờ sức lực của anh ta chỉ còn đủ để bám lấy lan can, nhưng anh ta vẫn cố gắng cười với tôi, “Tôi đợi cậu.”
Tôi xoay người, khom lưng nhặt hết sách vở và bài thi, còn có mẩu đầu thuốc kia. Tôi chẳng dám quay đầu nhìn Giang Dương đang hết sức chật vật ở sau lưng, nhanh chóng phóng xuống lầu như trốn chạy.
Trên đường đi xuống có vài người đi ngang qua, chỉ cần tôi kêu bọn họ, đưa bọn họ đến sân thượng thì Giang Dương chắc chắn sẽ được cứu. Nhưng cả đầu óc và lưỡi của tôi giống như chẳng thể vận động, hai chân tôi không thể kiềm chế được mà chỉ muốn bỏ chạy. Tôi mong muốn cháy bỏng được chạy khỏi trường học, chạy khỏi cái người tên Giang Dương đã cười với tôi, nói rằng sẽ đợi tôi kia.
Nhưng khi tôi vừa chạy xuống đến cửa tầng trệt, Giang Dương đã rơi thẳng đứng xuống dưới chân tôi.
Tôi cúi đầu nhìn sắc đỏ tươi của vết máu bắn lên trên giày tôi, bất chợt bỗng nhiên choàng tỉnh.
____ Tôi đợi cậu.
Giang Dương nằm trong vũng máu, đôi mắt khẽ mở ra, nhìn tôi chằm chằm không động.
Hai tay của tôi run rẩy dữ dội, sách vở ôm trong lòng đều rơi vãi xuống đất, trong đó còn có một tờ đề thi đáp lên mặt Giang Dương, vừa vặn sao lại che đi ánh nhìn chiếu thẳng vào tôi phát ra từ đôi mắt chết mà không nhắm kia.
Xe cấp cứu nhanh chóng lao đến đưa thi thể của Giang Dương đi mất.
Nhưng đây chỉ mới là phần mở đầu.
Tôi lạnh ngắt tay chân đứng ở một chỗ không xa, nhìn thấy Giang Dương hoàn toàn lành lặn đứng dưới lầu, hoặc là nói, là hồn ma của anh ta.
Anh ta thậm chí còn giơ tay lên vẫy chào tôi.
Cho nên tối hôm anh ta xuất hiện trong phòng học của lớp tôi, lòng tôi lạnh ngắt mà cho rằng, anh ta nhất định là đến tìm tôi báo thù.
Thế nhưng.
“Tôi quên mất lý do mình tự sát,” Đèn trong phòng vệ sinh chớp nháy liên tục, anh ta nghiêng đầu thoải mái mỉm cười với tôi, “cậu giúp tôi điều tra đi.”
Anh ta đã quên.
Quên đi lý do tự sát, quên đi những ký ức không vui vẻ, quên luôn cả tôi.
Nhưng cũng chẳng thể nào làm tan biến được sự kinh hãi của tôi đối với anh ta.
Nhưng tôi chẳng có chỗ nào để trốn.
Chỉ cần tôi còn học ở ngôi trường này thì nhất định sẽ gặp anh ta. Anh ta cứ như là một linh hồn bám theo sau lưng tôi vô cùng tận tụy, lúc nào cũng theo bên cạnh tôi.
Thậm chí tôi còn tuyệt vọng đến mức nghĩ đến việc chuyển trường.

Cho đến cái lần bị nhốt trong phòng dụng cụ.
Từ nhỏ tôi đã sợ tối, trong cái phòng dụng cụ nhỏ hẹp kín mít này tôi càng thêm hoảng loạn.
Mới nghĩ đến có thể sẽ bị nhốt cả đêm trong phòng là tôi đã cảm thấy tuyệt vọng đến cực độ.
Là Giang Dương đã hóa giải sự bất an trong lòng tôi.
Mặc dù anh ta bực bội nhíu mày, miệng cứ luôn mồm chửi rủa, thậm chí còn uy hiếp tôi thay anh ta đi tìm ra lý do tự sát của mình.
Nhưng anh ta lại giống như một vật phát sáng, soi sáng không gian chật hẹp tăm tối xung quanh, khiến cho trái tim đang hoảng loạn và bất an của tôi từ từ bình tĩnh lại.
Đêm đó, chúng tôi ngồi trên tấm nệm trong phòng dụng cụ, anh ta cứ câu được câu mất mà kể chuyện cười cho tôi nghe. Nếu như tôi không cười thì anh ta liền nghiêm mặt lại, trợn trừng mắt nhìn tôi, khi đó tôi sẽ lập tức mà nhếch miệng cười xòa, rồi anh ta lại hắng giọng tiếp tục kể một câu chuyện khác.
Thật ra... anh ta cũng chẳng đáng sợ lắm.
Dần dần tôi cũng quen chuyện Giang Dương đi theo tôi, quen cái vẻ mặt pha trò dí dỏm đó, quen cái tật nhịn không được là nói tục, quen cái nét cong khi miệng anh ta nhếch lên, quen việc mỗi buổi sáng Giang Dương đều xuất hiện trước cổng trường, hai tay nhét túi, nói câu chào buổi sáng với tôi.
Anh ta là người bạn đầu tiên mà tôi quen được trong đời này.
Bạn bè, từ ngữ ấm áp làm sao.
Nhưng người bạn mang đến cho tôi vô vàn sự ấm áp này, lại bị chính tay tôi hại chết.
Anh ta chẳng hề hay biết chút nào mà theo sát bên mình tôi, cau mày với tôi, mìm cười với tôi, thậm chí còn chủ động giúp tôi theo đuổi Mộ Dung Tuyền.
Theo thời gian, sự hối hận càng ngày càng khoét sâu vào tim tôi.
Nếu lúc đó tôi không buông tay thì tốt biết mấy.
Nếu như Giang Dương không hồi phục ký ức, cứ mãi bên tôi như thế này thì tốt biết mấy.
Chúng tôi cùng nhau đọc manga, cùng nhau xem đá banh, cùng nhau trò chuyện.
Tôi cho rằng chúng tôi có thể như thế mà sống cả đời.
Nhưng tất cả chỉ là tôi tưởng.
Khi Giang Nam dùng vẻ mặt bình tĩnh mà nói với tôi, “Giang Dương vì tôi nên mới chết,” tôi vung tay ra, như cố thay Giang Dương cho chị ta một cái tát.
Nhưng người không có tư cách tát người khác, thật ra phải là tôi mới đúng.
Trong phút giây cuối cùng đó, người cho Giang Dương dũng khí để tiếp tục sống là tôi, người buông bỏ tay của Giang Dương, cũng là tôi.
Tôi mới chính là kẻ đầu sỏ không thể nào tha thứ nổi.
Nhưng Giang Nam tiến đến bên tai của tôi, nhẹ giọng nói, “Sớm muộn gì cũng nhớ ra.”
Sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra toàn bộ.
Sớm muộn gì cũng sẽ phục hồi lại toàn bộ ký ức trước khi tự sát.
Sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra người chị gái ruột thịt và cái người được gọi là bạn tốt tôi đây lại chính là nguyên do thật sự khiến cho anh ta mất mạng.
Sớm muộn gì cũng sẽ từ một Giang Dương rạng rỡ, lạc quan, không phiền không lo mà biến thành một hồn ma chứa đầy sự oán hận, bị bóng tối và sự thống khổ ăn tươi nuốt sống.
Nụ cười ấm áp chữa khỏi được mọi bệnh tật đó, sớm muộn gì cũng sẽ biến mất.
Tôi không có cam đảm tưởng tượng ra sau khi phát hiện ra chân tướng, Giang Dương sẽ dùng vẻ mặt gì để nhìn tôi.
Ngay cả nghĩ thôi cũng không dám.
Vào cái ngày đồng ý giúp Giang Nam trợ giúp bọn họ cùng đưa Giang Dương thăng thiên, tôi theo Giang Dương đi khắp từng ngóc của sân trường.
Anh ta chẳng hề hay biết mà theo tôi đi đạo, cho rằng tôi bất chợt tâm huyết dâng trào muốn đi thăm quan ngôi trường này.
Mà lại chẳng hề hay biết tôi dự tính muốn lưu lại những hồi ức tươi đẹp với anh ta.
Chúng tôi đi đến sân tập, Giang Dương lại làm một tư thế ném rổ tiêu chuẩn. Sau khi tiếp nhận ánh mắt sùng bái của tôi, anh ta đắc ý nói, “Nhóc mày luyện tập đàng hoàng cho anh, cố gắng gia nhập vào đội bóng rổ của trường, đến lúc lên được chức đội trưởng thì khỏi lo không có gái theo nữa!”
Tôi ho khù khụ, “... ... Tôi lại không muốn con gái theo.”
“Vậy con trai hả?” Giang Dương liếc tôi một cách gian tà.
Tôi lúng túng nói không nên lời.
Giang Dương cười khoái trá, sau đó lại trưng ra một bộ mặt nghiêm túc, “Đến lúc đó, anh giao cái trọng trách dạy Mộ Dung Tuyền ném rổ lại ày đấy.”
Tôi sững người, nhìn nét mặt nghiêm túc của anh ta, trong ngực khẽ nhói lên.
Sau đó là đi đến phòng dụng cụ.
Giang Dương ngồi xổm xuống nghiên cứu cửa phòng dụng cụ, nói, “Lần sau nếu mà còn bị nhốt trong đó nữa thì dùng hết sức mà đạp cửa ấy, tao quan sát rồi, cái cửa sắt nát này đã bị gỉ hết rồi, một đạp là mở bung.”
Đạp không ra cũng chẳng sao, dù sao thì cũng có anh ở bên mà.
Rất muồn nói với anh ta như vậy.
Nhưng lời đến cửa miệng thì lại nhàn nhạt biến thành “Ừm.”
Sau đó đến thư viện.
“Lúc tao còn sống chẳng đến thư viện được một lần.” Giang Dương đứng trước một giá sách, dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng của anh ta lộ ra vẻ rất ngoan dịu, nhìn cứ như một đứa học sinh ngoan hiền đến thư viện chăm chỉ đọc sách vậy.
“Mấy bữa nay cứ theo mày ở đây đọc manga riết, cảm thấy cũng rất được.” Giang Dương tiếp tục nói. Dường như là nhìn ưng mắt một cuốn sách trên giá, anh ta đưa tay ra với lấy, nhưng tất nhiên là xuyên qua.
Mũi tôi chua xót, đưa tay lên lấy quyển sách mà anh ta muốn lấy, nhìn tên sách trên bìa,

Tôi vẫn luôn ở tại nơi cậu chỉ cần vươn tay ra là với tới được.
Chúng tôi lại vĩnh viễn chẳng thể nào chạm được vào đối phương.
Căn tin.
Giang Dương lải nhải theo tôi nói món ăn nào ngon, món ăn nào ăn như c*t.
“Dáng người của mày không lùn, chỉ là quá ốm, anh mày chỉ cần một hơi cũng có thể thổi mày bay ra khỏi cổng trường.” Giang Dương đánh giá tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên anh ta tiến lại gần tôi, nhè nhẹ thổi một cái.
Mặt tôi đầy sọc đen, “Anh còn muốn thổi bay tôi nữa hả?”
“Cho nên,” Giang Dương ho khù khụ, “Để không bị tao thổi bay mất, mày phải ăn nhiều cơm vào.”
“Ừm.” Tôi cười cười gật đầu.
Giang Dương giơ tay chỉ về phía cửa sổ số 2, “Bà chị ở cửa kia mỗi lần xới cơm đều xới nhiều nhất, thịt cũng cho nhiều, dùng muỗng cũng là cái sạch sẽ nhất, sau này có xếp hàng thì xếp vào số 2 ấy.”
Tôi kinh ngạc cho rằng Giang Dương sẽ không chú trọng mấy cái chi tiết lặt vặt kia, vậy mà một giây tiếp theo đã nhìn thấy anh ta vuốt cằm “Hơn nữa ngực của chị ta cũng rất to.”
“...”
Sau cùng là hồ bơi.
Chúng tôi đứng sóng đôi bên hồ hơi. Ngày hôm đó cái cảnh tượng bị Trần Hoa Sam ấn đầu xuống nước như vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Lúc đó, hình ảnh Giang Dương không chút do dự, dứt khoát quỳ trước Trần Hoa Sam và Viên Lễ vẫn in khắc trong đầu tôi. Tôi nhớ được biểu tình trên mặt anh ta lúc đó, sự đau đớn và tuyệt vọng của anh, tất cả tôi đều nhìn thấu.
Chỉ mấy ngày trước đây, Trần Hoa Sam và Viên Lễ đã chết.
Nghe nói là Trần Hoa Sam dùng motor chở Viên Lễ rồi đâm phải trụ điện ven đường. Viên Lễ ngồi phía sau bị văng xa 3 mét, đầu va chạm nặng nề với đất bùn, còn Trần Hoa Sam thì bị linh kiện của xe motor đâm xuyên qua ngực.
Chuyện này được đăng lên báo của địa phương, ai ai cũng đang bàn tán về cái chết của hai người.
Tôi không nói chuyện này cho Giang Dương biết. Dù rằng bọn họ là những kẻ phản bội vô tình nhưng Giang Dương nhất định không hy vọng bọn họ vớ phải cái tình huống kết thúc sinh mệnh như vậy. Thậm chí anh ta có thể còn vì cái chết của họ mà đau lòng khó chịu.
Giang Dương chính là một thằng ngốc lương thiện thế đấy.
Tôi xoay mặt nhìn về phía Giang Dương ở bên cạnh, anh ta cũng đang nhìn tôi chăm chú.
Chúng tôi nhìn nhau thật lâu, gió nhẹ lướt qua mặt tôi, nhồn nhột, tôi chẳng rảnh tay đưa lên gãi.
Cho đến khi Giang Dương mở miệng đánh tan không khí tĩnh lặng, “Nhảy xuống đi.”
... ... ... Hả?
“Mày phải học bơi.” Anh ta nghiêm túc nói.
Tôi giật lùi hai bước. “Tôi sợ nước.”
“Càng sợ thì lại càng phải đánh bại nó.” Giang Dương như có chuyện gì đó xảy ra, làm động tác vẫy tay muốn tôi nhảy xuống.
Tôi quay đầu chạy biến, sau lưng truyền đến tiếng gầm của Giang Dương, “CMN sao mà mày y chang như đàn bà con gái vậy!”
Tôi tiếp tục phóng nhanh về phía trước, anh ta dễ dàng đuổi theo được tôi. “Được rồi được rồi, không ép mày là được chứ gì.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó nghe anh ta nhỏ giọng làu bàu, “Dù sao ngày tháng sau này vẫn còn dài mà, có thời gian thích hợp sẽ đôn đốc mày tập bơi.”
____ Dù sao ngày tháng sau này vẫn còn dài mà.
Chân tôi khựng lại.
“Sao vậy?” Giang Dương nhướng mày.
“Không có gì.” Tôi cười với anh ta, “Tôi sẽ học bơi mà.”
Anh ta hài lòng gật gật đầu, hai tay nhét túi, một mình đi lên phía trước, chỉ để lại cho tôi hình ảnh cái ót của mình.
Tôi chầm chậm đi theo sau lưng anh ta, dùng khẩu hình để nói với bóng lưng của anh, tôi xin lỗi.
Cuối cùng thì tôi cũng thành một kẻ phản bội, tôi xin lỗi.
Không cách nào giữ trọn lời hứa sống cùng anh một đời, tôi xin lỗi.
Giang Dương như cảm nhận thấy điều gì đó, xoay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng như mang theo một tia cười khác lạ. Khi tôi cố gắng muốn nhìn cho rõ thì anh ta đã xoay đầu đi mất.
(Còn tiếp)
Ngày hôm sau, thầy Lý không lên lớp. Lớp chúng tôi lại đổi một giáo viên chủ nhiệm tạm thời khác.
Giáo viên thay thế vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chúng tôi tuyên bố, “Tối qua, thấy Lý của các em bị cướp vào nhà, vì thầy ra sức phản kháng nên đã bị tên côn đồ sát hại tàn nhẫn., đến bây giờ vẫn chưa biết tên côn đồ đó ở đâu. Hy vọng mọi người trong lúc thương tiếc thầy Lý thì cũng nên chú ý an toàn khi ra ngoài...”
Tôi ngây người trong giây phút, lòng bàn tay tứa ra đầy mồ hôi lạnh.
Viên Lễ, Trần Hoa Sam, thầy Lý... từng người từng người một kéo nhau mà chết.
Thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy Giang Dương vẫn như mọi ngày đang đứng dựa vào cửa phòng học lớp tôi, đang nghiêng đầu cười với tôi.
Tôi ra sức gõ đầu một cái, xua tan đi những ý niệm không bình thường.
Chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Ừm, nhất định là chuyện ngoài ý muốn.
Thầy Lý đã chết, tôi những tưởng chuyện làm cho Dương Gương thăng thiên đã trục trặc, nhưng sau đó lại nhận được điện thoại của Giang Nam.
Chị ta bình tĩnh nói, “Tôi sẽ nghĩ cách mời một pháp sư khác, tóm lại sắp tới Giang Dương phải biến mất.”
“Chị thật sự muốn tốt cho Giang Dương sao?” Tôi nói.
Giang Nam không lên tiếng.
Tôi tiếp tục nói, “Chị thật sự khẳng định là thấy Lý, hoặc là một pháp sư nào đó, có thể thành công làm cho Giang Dương thăng thiên sao? Kỳ thật cái loại chuyện này chẳng ai có thể chắc chắn mà? Nếu như, Giang Dương không thăng thiên mà lại bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục, hoặc là hồn phi phách tán, chị cũng đâu thể nào biết được?”
Sau một hồi yên ắng kéo dài, trong điện thoại, Giang Nam nhẹ cười một tiếng, “Dù sao cũng đã chết rồi, lên thiên đường hay xuống địa ngục thì có gì khác nhau?”
Bàn tay cầm điện thoại của tôi ra sức siết lại, tôi nâng cao âm lượng, “Chị rốt cục cũng chỉ vì bản thân mình, chị sợ Giang Dương oán hận, sợ bị báo thù!”
Dường như Giang Nam trong phút chốc sụp sỡ, khàn giọng quát, “Cậu thì hiểu cái gì?! Nếu như người hại chết Giang Dương là cậu thì cậu cũng sẽ giống tôi, mỗi ngày đều kinh hoàng khiếp đảm! Sợ hãi không biết ngày nào sẽ bị hồn ma của nó lấy mạng! Bây giờ cả Trần Hoa Sam, Viên Lễ và cái tên họ Lý kia đều đã chết rồi, nếu như tôi không tranh thủ hành động thì người chết tiếp theo sẽ là tôi! Nó sẽ đến giết chết tôi! Nó nhất định sẽ đến...”
Nếu như người hại chết Giang Dương là cậu.
Nếu như người hại chết Giang Dương là cậu.
Rõ ràng... chính là tôi mà.

“Không thể đâu, không thể nào.” Mãi cho đến khi cúp điện thoại rồi tôi vẫn còn tự lẩm bẩm.
Giang Dương không thể nào ra khỏi cổng trường, Giang Dương là một tên ngốc lương thiện, cho dù thế nào kẻ hại chết mấy người kia cũng không thể nào là Giang Dương.
Tuyệt đối không thể.
Không thể là anh ta được.
“Tiền Tiểu Đạo!” Tiếng hét của Mộ Dung Tuyền kéo suy nghĩ của tôi về với thực tại, “Buổi tối tan học đưa tôi về nhà!”
“Hả?” Tôi ngẩn người.
Mộ Dung Tuyền hơi đỏ mặt, nhưng trên miệng vẫn đủ mười phần khí thế, “Không phải là tôi sợ cái tên côn đồ kia mới không dám về nhà một mình đâu!”
Tôi bất đắc dĩ gật đầu, “Biết rồi.”
Mộ Dung Tuyền yên tâm, xoay người về chỗ ngồi của mình, nhưng sau đó lại vươn đầu ra nhìn về phía tôi, vẻ mặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lúc tôi tính hỏi thì cô ấy lại trừng mắt nhìn tôi một cái rồi lại xoay đầu, không thèm nhìn tôi nữa.
Cho dù Mộ Dung Tuyền tùy hứng, ngạo mạn, tính khí khó chịu, nhưng kỳ thật cũng vẫn chỉ là một cô gái đơn thuần, nhát gan, hay ngượng ngùng mà thôi.
Tôi từng coi cô ấy là ánh sáng chói lọi, thậm chí vì cô mà buông bỏ tay của Giang Dương, đến bây giờ tôi như đã thật sự có được sự chú ý của cô ấy.
Nhưng sự yêu mến của tôi đối với cô ấy lại mang nặng sự ích kỷ và u tối trong đáy sâu nơi nội tâm tôi, mang nặng tính mạng của Giang Dương, quá mức nặng nề, khiến cho tôi ngay cả hít thở cũng không nổi.
Cho nên, không thể không buông tay.
...
Trên đường đưa Mộ Dung Tuyền về nhà, cả hai chúng tôi đều không nói gì. Đi qua quảng trường có đài phun nước, cô ấy đột nhiên đứng lại, giơ cổ tay lên xem đồng hồ, nụ cười từ từ hiện lên trên gương mặt, miệng khẽ nhẩm, “Một, hai, ba!”
Tiếng nói vừa thoát ra, nước trong đài phun lên thành một cột nước khổng lồ tuyệt đẹp. Tia nước bắn lên mặt tôi, tôi giơ tay ra chắn lại, đột nhiên Mộ Dung Tuyền tiến sát lại giữ lấy tay của tôi, kiễng chân hôn lên môi tôi.
Tôi đưa tay ra, muốn vỗ vỗ vai của Giang Dương, nhưng vẫn là ngừng lại giữa không trung.
Giang Dương tiếp tục nói, “Ngày đó tao vô tình nghe thấy cuộc điện thoại của Viên Lễ và Trần Hoa Sam, không cẩn thận rơi từ trên lầu xuống, chính lúc đó tao đã phục hồi lại toàn bộ ký ức.”
“Tao nhớ lại hết sự phản bội của Viên Lễ và Trần Hoa Sam, sự oán hận của chị Giang Nam, còn có chú mày.”
“Lúc đó trong lòng tao nghĩ, bản thân mình sống thật qua thất bại, miễn cưỡng quanh quẩn ở trường cũng chẳng có ý nghĩa gì hết. Nhưng trong giây phút tao sắp sửa biến mất, nước mắt của mày lại đúng lúc rơi xuống mặt tao.”
“Chính là cái cảm xúc ấm nóng đó đã khiến cho tao nảy sinh ra sự lưu luyến đối với thế giới này.”
“Không, là tao nảy sinh lưu luyến với mày.”
“Mày đã là chỗ gởi gắm duy nhất của tao.”
“Cho nên, tao giả vở quên mất lý do tự sát, còn mày giả vờ chưa bao giờ buông tay của tao ra.” Giang Dương vươn tay ra, lòng bản tay che phủ đôi mắt của tôi, nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt còn vươn nước mắt của tôi, “Cứ thế này không hay không biết mà sống hết một đời, không phải là rất tốt sao?”
“Hôm đó tao trơ mắt nhìn mày chìm dần xuống nước, tao nghĩ rằng mày sẽ cứ thế mà chết mất, cho đến khi nhìn thấy Mộ Dung Tuyền tình cờ đi ngang qua. Tao xông lên muốn kêu con bé nhanh đến cứu mày, không ngờ ma xui quỷ khiến lại nhập vào người con bé.”
“Trong chớp mắt đó, tao chợt hiểu ra thì ra mình có thể đi ra khỏi trường, thì ra mình có thể chạm vào vật thể.”
“Nhưng chỉ cần có mày ở bên cạnh, có thể hay không đi ra khỏi trường, có thể hay không đụng vào vật khác, thật ra cũng chẳng sao cả.”
“Nhưng mà, tại sao, ngay cả mày cũng muốn xua đuổi tao vậy?”
Anh ta đau đớn nhìn tôi chăm chú, khiến tôi chẳng biết làm thế nào.
Tôi hé miệng, muốn giải thích, nhưng cổ họng lại chẳng phát ra được một chút âm thanh.
“Nếu như Viên Lễ và Trần Hoa Sam không chết, nói không chừng bọn họ còn sẽ đến hại mày nữa. Nếu như Lý Tong Teo không chết, tao chắc chắn sẽ bị loại bỏ. Chúng ta không phải đã nói sẽ sống một đời sao? Cho nên, ai cũng không thể xảy ra chuyện được.”
Giang Dương cười với tôi, nhìn qua cứ như một nụ cười rạng rỡ ánh mặt trời, nhưng lại làm tôi sởn gai ốc, anh ta nói, “Tao chưa từng trách mày. Cho dù hôm đó ở trên sân thượng mày buông tay ra, cho dù mày giúp Lý Tong Teo và chị tao loại bỏ tao, tao cũng không trách mày.”
“Mày chỉ cần tiếp tục sống cho tốt, chúng ta cứ như thế mà sống cả đời, được không hả?”
“Lưng đeo nặng bấy nhiêu đó tính mạng mà sống cả đời sao?” Tôi kiềm chế không được mà lắc đầu, thụt lùi liên tục.
Giang Dương giơ chân ra muốn bước đến gần tôi, tôi chợt xoay đầu lại, lảo đảo chạy mất.
Giang Dương bị tôi vứt bỏ lại sau lưng, anh ta đang dùng ánh mắt gì nhìn bóng lưng trốn chạy từ xa của tôi, tôi hoàn toàn không biết.
...
Tôi thường hay mơ cùng một giấc mơ.
Trong mơ Giang Dương vẫn chưa chết, tôi cũng chẳng buông lỏng tay. Tôi đã nắm chặt lấy anh ta, ra hết sức kéo anh ta lên. Chúng tôi ngồi bệt trên nền sân thượng thở hổn hển, sau đó nhìn nhau một hồi lâu rồi cùng nhau cười thành tiếng. Giang Dương vừa cười vừa đưa tay về phía tôi, nói, “Cám ơn.” Tôi từ từ giơ cánh tay lên, cố gắng nắm lấy bàn tay của anh ta. Nhưng bàn tay ấy lại đột nhiên chuyển hướng, bóp chặt lấy cổ tôi.
Đây chỉ là cơn ác mộng.
Tỉnh dậy, Giang Dương vẫn cười với tôi, vẫn hay nói tục khi kể chuyện cười cho tôi nghe. Chúng tôi đi khắp mọi ngóc ngách của khuôn viên trường, anh ta dạy tôi ném rổ, dạy tôi bơi lội, dạy tôi cưa gái. Ánh mặt trời chiếu lên người anh ta, làm cho thân thể của anh cứ như biến thành một màu sắc trong suốt cực đẹp.
Nhưng nếu như tôi vĩnh viễn không tỉnh lại được thì sao.
Nếu như sau khi tỉnh lại, vẫn là cái thế giới bị khói mù che lấp, không còn chút ánh mặt trời thì sao.
Tôi từng tin chắc rằng, chỉ cần còn sống, thì sẽ có hy vọng.
Còn hiện thực, có khi, nếu như còn sống, chắc chắn là vô vọng.
Trong đời mỗi người đều sẽ phạm phải ít nhiều vài sai lầm. Có sai lầm chỉ cần kịp thời sửa đổi, rất dễ dàng sẽ được tha thứ. Nhưng cũng có sai lầm, dù có bồi thường bằng tính mạng, thì cũng không bù đắp nổi.
Nếu như tôi không buông tay của Giang Dương ra, anh ta sẽ không chết.
Nếu như tôi không đồng ý giúp Giang Nam xua đuổi linh hồn của Giang Dương, anh ta cũng sẽ không vì rôi mà thất vọng rồi trầm luân thành oán linh.
Không có nếu như.
Từ khoảnh khắc tôi buông tay Giang Dương ra, kết cục của tôi và anh đã được định sẵn.
Định sẵn là tuyệt vọng.
Định sẵn là đau khổ.
Định thần lại, tôi đã đứng ở tầng cao nhất chỗ dãy lầu học.
Tôi đứng tại nơi Giang Dương từng từ đó nhảy xuống. Xuyên qua hàng lan can, tôi nhìn thấy Giang Dương đã đuổi theo đang đứng phía dưới lầu, ngẩng đầu chăm chú nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nhớ lại câu trước khi chết Giang Dương đã nói với tôi.
____ Tôi đợi cậu.
Thật ra anh ta vẫn luôn đợi tôi.
Tôi đến đây.
-Hết-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận