Tôi Muốn Làm Trái Đất Vẻ Vang


Đối với việc Tần Mạc đổ nhiều tiền vào người mình, Liễu Ngọc Hàm đang ở trong công viên trò chơi hoàn toàn không biết gì, kéo Hứa Tình đang choáng váng chạy trốn ở trong thôn.

Không biết có phải là cố ý hay không, bố cục trong thôn khá phức tạp, vừa đúng lúc giúp Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình có chỗ trốn.

Đúng thế, quái vật, là quái vật.

Đuổi theo bọn họ là những người dân trong thôn đã chết, đó là những cơ thể bị phân hủy, giống như đang lang thang ngày này qua ngày khác để tìm ra kẻ đã giết họ, hoàn toàn không còn lý trí, đúng là buồn không có chỗ than.

Lúc trước Hứa Tình có bao nhiêu cảm thán với ngoại hình hiếm có của thiếu niên, bây giờ lại có bấy nhiêu ghê tởm cậu ta, đặc biệt khi nhớ lại bản thân đã thưởng thức ngoại hình của thiếu niên liền thấy buồn nôn.

Liễu Ngọc Hàm bên cạnh hắn chạy rất nhanh, thế những vẫn không quên giải thích cho người xem: "Thật đen đủi, chúng tôi rơi vào một cuộc rượt đuổi với quy mô lớn.

Vẫn may là địa hình xung quanh phức tạp, rất có lợi cho chúng tôi khi lẩn trốn.

"
"Có thể điều khiển nhiều quái vật như thế, chắc hẳn thiếu niên kia chính là Boss lớn nhất, nguồn sức mạnh của cậu ta có lẽ là đại tiên đã được nhắc đến, cũng chính là lệ quỷ.

"

Sau khi chạy loanh quanh thoát khỏi cuộc rượt đuổi, Liễu Ngọc Hàm dựa lưng vào tường thở dốc, cảm thán về những gì vừa trải qua.

Bởi vì sức mạnh bị áp chế, cho dù chỉ chạy có một lúc, Hứa Tình cũng phải chống tay lên đầu gối thở không ngừng, nghỉ ngơi một lúc mới có sức dò hỏi Liễu Ngọc Hàm: "Nhìn tình huống bây giờ chắc bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, phải làm gì tiếp theo đây?"
Manh mối trong tay quá ít, Liễu Ngọc Hàm cũng không có cách nào khác: "Đành phải chạy trốn tiếp thôi.

Theo tình tiết của các trò chơi, khi chúng ta phát hiện ra gương mặt thật của người em trai, chắc hẳn người anh trai bị hại sẽ xuất hiện ở chỗ nào đó, sẽ nói cho chúng ta biết chân tướng, đồng thời chúng ta phải giúp người anh trai.

"
Liễu Ngọc Hàm đứng thẳng người, nhìn xung quanh, dựa vào trực giác chọn một hướng: "Vậy thì cứ chạy trước đã.

"
Hứa Tình gật đầu, không nói nhảm nữa, chạy theo sau Liễu Ngọc Hàm.

Nói cho cùng, thôn này vẫn chính là nơi thiếu niên lớn lên, cậu ta có ưu thế tuyệt đối về đia lý, lúc nãy may mắn hai người bắt được cơ hội, bất ngờ dùng điện thoại để quấy nhiễu tầm mắt của cậu ta mới có cơ hội chạy thoát.

Bây giờ cậu ta đã bình tĩnh lại, cho dù kết cấu của thôn khá phức tạp, Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình cũng không chiếm được phần hơn nào, nhanh chóng bị quái vật đuổi vào tình thế nguy hiểm, tránh né thế nào cũng không thoát khỏi tay thiếu niên.

Rơi vào đừng cùng, Hứa Tình cầm dao găm như cầm kiếm bắt đầu chiến đấu, một vũ khí như này sao có thể tạo ra thương tổn lớn được, đặc biệt đám quái vật đã chết rồi, bọn chúng không sợ đau, Hứa Tình chỉ có thể tìm điểm yếu của bọn chúng để loại bỏ khả năng hoạt động của chúng.

Điều này khó hơn nhiều lần so với làm một con quái vật bị thương.

Vẻ mặt Hứa Tình tuyệt vọng, che Liễu Ngọc Hàm phía sau, vừa đánh vừa lui, rất nhanh bị ép đến góc ban công tầng hai của một tòa nhà xa hoa, đang cân nhắc xem có nên từ bò chống cự để rời khỏi trò chơi hay là tiếp tục cố gắng chống đỡ, đột nhiên xuất hiện lực kéo mạnh đến từ cổ tay trái.

Tay phải Hứa Tình cầm dao găm, tay trái nắm lấy cổ tay Liễu Ngọc Hàm, cái kéo tay lập tực cho hắn ý thức được Liễu Ngọc Hàm sắp ngã xuống, phản ứng đầu tiên chính là kéo cậu lên, nhưng lời Liễu Ngọc Hàm nói làm cho hắn nhanh chóng đổi ý.

"Mẹ kiếp, sao lại có cái hố ở đây! Quá nguy hiểm!" Nói được một nửa, Liễu Ngọc Hàm đang kêu đau đột nhiên ngừng lại, không biết có phải đã phát hiện ra gì không.

Hưa Tình quay đầu nhìn, phát hiện có một cái hang, lập tức lùi về sau một bước, nhanh chóng chui vào.

Một cái hang xuất hiện ở đây, nhìn thế nào cũng không được bình thường.

Quả nhiên, sau khi Hứa Tình chui vào hang, lập tức nghiệm chứng được suy đoán của mình! Một người hơi trong suốt có gương mặt giống như thiếu niên đang lơ lửng trên không, vẻ mặt áy náy nhìn bọn họ.


"Rất xin lỗi vì đã kéo các cậu vào.

" Có lẽ đây là linh hồn người anh trai đang xin lỗi bọn họ, "Tôi không biết nó đã phát điên đến mức này.

"
Rất tốt, đã đi đúng cốt truyện rồi.

Liễu Ngọc Hàm và Hứa Tình liếc nhau một cái, lập tức tỏ vẻ đây không phải lỗi của linh hồn trước mặt, nhanh chóng nói chuyện thân thiện với đối phương.

Giống như Liễu Ngọc Hàm nghĩ, linh hồn mới là người anh, còn thiếu niên gặp ở trong nghĩa trang lúc nãy là người em trai đã chiếm cơ thể của cậu ta.

"Em trai tôi không phải là con ngoài giá thú.

" Dáng vẻ linh hồn bi thương, "Cho đến bây giờ mẹ của chúng tôi cũng không ngoại tình, thật ra chúng tôi là cặp anh em sinh đôi, vì từ nhỏ cơ thể em trai ốm yếu, nên hai chúng tôi nhìn không giống nhau lắm.

"
Linh hồn kể về cậu chuyện của hai người.

Bởi vì em trai ốm yếu từ nhỏ, là anh trai nên có trách nhiệm bảo vệ cậu ta, không cho phép cậu ta chơi quá trớn ở bên ngoài như những người khác, rất quan tâm đến các loại vấn đề về sức khỏe của em trai, sợ em trai không chú ý sẽ xảy ra chuyện.

Nhưng người em lại không hiểu cho cách làm của người anh, cũng vì không có bạn chơi nên sinh ra oán hận anh mình.

"Khi hai chúng tôi còn rất nhỏ, trong thôn vẫn truyền tai nhau về truyền thuyết đại tiên, tới bây giờ tôi vẫn không tin, nhưng em trai tôi! "Dáng vẻ khó nói của linh hồn, "Từ nhỏ nó đã rất tin vào truyền thuyết này, sau khi cơ thể tốt hơn một chút, liền ở lì trong hầm tìm hiểu cách triệu hồi.


"
Trong lòng Liễu Ngọc Hàm cảm thấy không đúng: "Tầng hầm! Chẳng lẽ là nơi này dao?"
Linh hồn gật đầu: "Đúng thế, trận pháp em trai tôi dùng để gọi lệ quỷ vẫn còn bên kia.

"
Ý thức được đây là một manh mối, Hứa Tình vội vàng mở đèn pin, không để ý Liễu Ngọc Hàm không tình nguyền, lôi kéo cậu cùng đi xem, sau đó lại thấy khó hiểu: "Trận pháp nhìn nhỉ trò chơi của trẻ con, có thể triệu hồi lệ quỷ được à?"
Lình hồn mỉm cười, đẹp vô cùng: "Có thể, nếu không tin, tôi có thể biểu diễn cho các cậu xem.

"
Lời nói tiêu chuẩn của phản diện vừa dứt, Liễu Ngọc hàm và Hứa Tình biết là không ổn, nhưng hai người còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên trận pháp đơn giản trên mặt đất bộc phát ra ánh sáng chói mắt, nuốt trọn hai người vào trong.

Trong khoảnh khắc bị ánh sáng bao phủ, đột nhiên trong lòng Liễu Ngọc Hàm cảm nhận được sự khủng bố, kinh hoảnh lui về phía sau, vừa vặn né được một dao sắc nhọn rơi lên người cậu.

Keng một tiếng, âm thanh kim loại rơi xuống đất chói tai trong không gian yên tĩnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận