Tôi Là Nhân Vật Qua Đường!


Bước vào cửa, đập vào mắt Dương Nguyệt An là một không gian quán rộng rãi và thoáng mát, cách bài trí của quán tạo cho cô một cảm giác vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Cô không am hiểu về phong cách của quán cà phê nhưng so với những quán cô từng đến thì đây là quán cà phê mà cô ấn tượng nhất, dù nó vẫn đang trong gia đoạn hoàn thành.
Có lẽ là ngày cuối cùng trước khi khai trương nên quán khá là nhiều người đang bận rộn để hoàn thiện những chi tiết cuối cùng.
Không rõ chủ quán là ai nên Dương Nguyệt An đã hỏi một chị gái xinh đẹp, là người đầu tiên cô gặp được khi vào quán: "Chị ơi, cho em hỏi chủ quán là ai vậy ạ?".
"Ồ, chị là chủ quán đây, em tìm chị có việc gì thế?".

Phó Hân đáp.
Không ngờ mình lại hỏi đúng chị chủ quán nên Dương Nguyệt An có hơi bất ngờ, nhưng cô cũng nhanh chóng đáp lại: "Em thấy quán đang tuyển người biết chơi nhạc cụ, trong đó có đàn guitar nên em vào ứng tuyển, không biết quán còn tuyển dụng vị trí này không chị?".
"Tất nhiên là còn rồi, thông báo đó chị treo còn chưa được một tiếng đâu, em là người đầu tiên ứng tuyển đấy! Guitar đúng không? Nào, tới đây đánh vài bài chị nghe xem nào!"
Nói xong, Phó Hân đi trước dẫn đường.
Dương Nguyệt An đi theo sau lấy làm lạ khi chị chủ quán đồng ý dứt khoát như vậy, bình thường không phải nên hỏi một hai câu hỏi cơ bản sao?
Không biết chị ấy nhất thời quên hay là thấy không cần thiết phải hỏi, nhưng có một số việc cần nói trước để khỏi mất thời gian.

Nhìn dáng người mảnh khảnh phía trước, Dương Nguyệt An lên tiếng gọi: "Chị ơi, em tên là Dương Nguyệt An, vẫn học sinh cấp ba, cụ thể là lớp 11.

Em chơi guitar được bốn năm rồi nhưng em chưa có kinh nghiệm phối hợp chung với những loại nhạc cụ khác.

Không biết như vậy có phù hợp với yêu cầu của chị không?"
Thấy mình chưa hỏi mà cô bé này đã khai đủ thông tin cơ bản, Phó Hân quay lại nhướng mày nhìn Dương Nguyệt An một phát rồi cười, nói: "Hầy, có ai nhanh miệng như em không chứ? Chị không hỏi là vì chị thấy không cần thiết.

Em vào đây ứng tuyển thì chắc hẳn em đã tự suy xét tình huống của mình có đủ thời gian và khả năng làm công việc này hay không, có ảnh hưởng gì tới em không thì đó là việc em tự suy xét.

Còn chị chỉ là bên tuyển dụng, cái chị quan tâm là trình độ của em, phù hợp thì chị chấp nhận còn không thì thôi."
Dừng một nhát, cô lại nói thêm: "À, chị tên Phó Hân, em cứ gọi chị là chị Hân nha Nguyệt An!".
"Được, em hiểu rồi chị Hân."
Nghe Phó Hân nói xong, Dương Nguyệt An mới thật sự bất ngờ.
Đi xin việc cũng khá nhiều nhưng cô chưa thấy chủ quán nào có suy nghĩ như Phó Hân, thoải mái và phóng khoáng đến mức người ta phải nghi ngờ mức độ đáng tin cậy của nó.

Nhưng là chủ của một quán cà phê lớn ngay trung tâm thành phố, chưa nói đến chất lượng đồ uống thì không gian quán cũng đủ để thu hút một số lượng lớn khách hàng, Dương Nguyệt An nghĩ không có lý do nào mà không tin cậy Phó Hân, chưa kể chị ấy xinh đẹp có thừa, khí chất nhìn qua cũng không phải tầm thường.
Thôi được rồi, cô thừa nhận là cô dựa vào nhìn mặt và khí chất để đánh giá người khác, bao gôm việc có tin tưởng người ta hay không.
Đợi Dương Nguyệt An hồi thần lại thì cô cùng Phó Hân đã đứng trước một cánh cửa bên cạnh nơi để biểu diễn.
Sân khấu khá rộng, cánh cửa lại cùng màu với tường, không chú ý thì cũng khó để nhận ra ở đây có một cánh cửa.
Phó Hân tiến lên một bước, mở cửa rồi nói với Dương Nguyệt An: "Tới rồi, em vào đi!"
Đợi Dương Nguyệt An bước vào, Phó Hân cũng theo sau vào rồi đóng cửa, cô đi tới phía để nhạc cụ, lấy một cây đàn guitar đưa cho Dương Nguyệt An: "Đàn đây, em chỉnh lại dây đàn đi, sau đó tới đây đánh cho chị nghe nào!".
"Ok, chị đợi em một lát!".
Là người chơi guitar lâu năm, Dương Nguyệt An có thể điều chỉnh dây đàn bằng tay mà không cần sử dụng thiết bị hay phần mềm nào.

Chỉnh dây đàn chỉ trong chốc lát là xong, Dương Nguyệt An đi tới ngồi đối diện với Phó Hân, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi hỏi: "Chị Hân, chị muốn nghe bài nào?".
Phó Hân dời mắt khỏi điện thoại: "Đánh chị nghe bài "Thiên" và bài "Địa" đi, còn một bài nữa thì cho em chọn."
"Thiên" và "Địa" là hai bài hát kinh điển ở thế giới thật của Dương Nguyệt An cũng như ở thế giới trong truyện, do một ca sĩ nổi tiếng sáng tác, nói về cuộc tình không có hồi kết của cô nàng và mối tình đầu của mình, tựa như trời và đất, mãi mãi không đến được với nhau.
Với giai điệu vui tươi đối lập với phần lời nhuốm màu bi thương, chua chát, hai bài hát này nhanh chóng trở nên hot trong một thời gian dài, lâu dần nó đã trở thành một cặp bài hát kinh điển.
Fan của cô ca sĩ đó còn sáng tạo ra một slogen: "Đã nghe "Thiên" thì không thể thiếu "Địa", đã nghe "Địa" thì đừng bỏ qua "Thiên"".
Những người chơi nhạc cụ cũng thường lấy hai bài hát này để đánh giá trình độ của mình cũng như những người khác, bởi không phải ai cũng chơi được một điệu nhạc vui tươi nhưng ẩn sâu lại là nỗi xót xa, đau đớn tột cùng.
Tuy nói với Phó Hân là mình chơi guitar được bốn năm, nhưng ở ngoài đời thật, kinh nghiệm của Dương Nguyệt An cũng trên dưới mười năm, cũng là một quá trình dài.
Vì vậy, hai bài hát này đối với cô không phải quá khó, chơi đúng chất riêng cùng kĩ thuật của mình, Dương Nguyệt An thành công nhận được cái gật đầu đầy hài lòng của Phó Hân.
"Còn một bài nữa, em chọn bài gì?".

Phó Hân khá mong chờ vào bài hát cuối cùng của Dương Nguyệt An, "Thiên" và "Địa" mà Dương Nguyệt An đánh khiến cô bất ngờ với trình độ của cô bé này, không phải ai chơi guitar bốn năm cũng có thể đánh được như vậy.
"Em chọn bài "Bức thư ngày ấy"!".

Dương Nguyệt An đáp.
Phó Hân hồ hởi: "Được đấy, đúng bài chị thích luôn!".
"Bức thư ngày ấy" cũng là một trong những bài tủ của Dương Nguyệt An nên hiển nhiên không làm khó được cô.

"Bốp, bốp, bốp..."
Đợi Dương Nguyệt An đàn xong, Phó Hân không đợi được liền tặng Dương Nguyệt An một tràng pháo tay: "Em đàn hay lắm, quá tuyệt vời! Chị không phải người chơi guitar chuyên nghiệp nhưng cũng hiểu sơ qua, trình độ của em nghe qua không giống người chơi bốn năm đâu.

Được rồi, tuần sau em bắt đầu đi làm nha! Chúc mừng em đã trúng tuyển!".
Dương Nguyệt An ngượng ngùng đáp lại: "Em cảm ơn chị!"
"Haizz, tiếc là bây giờ ở đây không có ai biết chơi nhạc cụ để cùng em đánh một bài." Phó Hân nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Với trình độ của em bây giờ, chị tin em có thể thuận phối hợp với nhạc cụ khác, vấn đề là cần luyện tập một chút thôi.

Như vậy đi, thứ Bảy em chịu khó tới sớm một chút để tập duyệt cùng mọi người, chắc chỉ cần một hai tuần đầu tiên thôi.

Về sau em quen rồi thì không thành vấn đề!"
Từ cái nhìn đầu tiên, Phó Hân đã thấy có thiện cảm với cô bé này một cách lạ lùng, qua cách ứng xử của Dương Nguyệt An lại càng thêm yêu quý, cộng thêm trình độ chơi guitar của Dương Nguyệt An khiến cô cũng khó mà từ chối nhận cô bé này.
Phó Hân cô cho tới bây giờ mắt nhìn người vô cùng chuẩn, cô thật sự là có niềm tin vào Dương Nguyệt An..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận