TÔI CÓ THỂ Ở CHUNG VỚI ANH KHÔNG

“Cậu hai, cậu muốn mang nó đi đâu vậy? Cẩn thận bị bỏng đó!”

Trong căn phòng bếp mờ tối của vùng quê, nhóc Đào Thời Diên đang dùng giấy bao xi măng gói kỹ bánh bao rồi nhét vào trong túi áo. Bánh bao nhân thịt vừa ra lò nóng hôi hổi, mềm mềm xốp xốp, cách một lớp giấy bao xi măng và một lớp áo khoác vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát.

Chắc em ấy sẽ thích lắm đây, Đào Thời Diên nghĩ.

Đào Thời Diên vừa đi ra ngoài, vừa quay về phía bên trái kệ bếp: “Dì Khương, con tới đầu thôn chút nha.”

Dì Khương đứng bên phải kệ bếp thở dài: “Tối qua trời mưa, ngoài đường hơi trơn đó, cậu đi chầm chậm thôi nhé.”

Đào Thời Diên không trả lời mà đẩy cửa ra, rất tự nhiên bước xuống khỏi bậc cửa. Nếu như không nhìn kỹ, thì hoàn toàn không phát hiện ra mắt cậu bị bệnh.

Chỉ có những vết sẹo trên chân mới biết được cậu đã ngã trên ngưỡng cửa này và đứng dậy không biết bao nhiêu lần, thì mới có thể tự do đi lại như người bình thường.

Dì Khương nói không sai, tối qua trời vừa mưa xong, đường đất ở nông thôn đâu đâu cũng có nước bùn, mới đi được mấy bước dưới chân Đào Thời Diên đã bắt đầu trơn trượt.

Cậu đút một tay trong túi để bảo vệ bánh bao, một tay khác thì nắm chặt thả xuống bên người để giữ thăng bằng, kết quả không cẩn thận giẫm phải một hòn đá nhỏ, nên bất giác giơ tay ra quờ quạng lung tung.

Đợi đến lúc đứng vững, cậu mới chậm rãi lắc cánh tay mình trong muộn màng —— chỉ có người mù mới luống cuống tay chân như lúc nãy.

Cậu không phải người mù, mà chỉ tạm thời không nhìn thấy gì mà thôi, sớm muộn rồi cũng sẽ bình phục, cậu không cho phép bản thân mình giữ thói quen như người mù.

Đào Thời Diên hít sâu một hơi, rồi đi càng cẩn thận hơn. Thỉnh thoảng cảm nhận được nước bùn bắn lên quần, lông mày cậu sẽ nhíu chặt cực kỳ lâu.

“Ụm ~ bò ~” mãi cho đến khi bên tai vang lên tiếng của đàn bò, tâm trạng của cậu lập tức rơi xuống đáy vực.

Vì điều đó có nghĩa là nếu đi tiếp, thì sẽ ngửi thấy mùi làm người ta khó mà chịu nổi —— phía trước chắc chắn chỗ nào cũng đầy phân bò.

Mặc dù từ nhỏ sống trong thành phố, nhưng cậu không có tâm lý chống đối với điều kiện sống khó khăn ở nông thôn, điều duy nhất làm cậu khó chịu là vệ sinh môi trường và phân động vật.

Cậu có bệnh sạch sẽ hơi nhẹ, không chịu nổi việc quần áo của mình bị bẩn, càng không chịu nổi việc trên người mình có mùi khó ngửi.

Đào Thời Diên do dự một lát, cậu nắn nắn bánh bao ấm áp trong túi áo, cuối cùng vẫn cất bước đi tiếp.

Tiếng của đàn bò kéo dài mãi đến đầu thôn, đợi đến lúc bịt mũi đi được đến bức tường của ngôi nhà đầu tiên ở cửa thôn, cậu cũng sắp bị ngạt thở luôn rồi, nếu không phải do đôi mắt đang được bịt kín, thì giờ sợ là mặt đã dính đầy nước mắt.

Cậu gõ gõ tấm cửa sổ thủy tinh lớn bằng miệng bát.

“Anh tới rồi!” Một lát sau, giọng nói hơi khàn khàn của nhóc con vang lên: “Muộn hơn hôm qua một chút, anh nằm nướng trên giường đấy à?”

Đào Thời Diên chưa bao giờ ngủ nướng, lười tranh luận với nhóc con, nên cậu im lặng không nói gì, mà lấy bánh bao từ trong túi ra rồi lần mò đưa đến bên cạnh cửa sổ.

Mùi thơm nóng hổi bay vào trong xoang mũi, Trình Hề hai ngày nay ăn không ngon miệng lập tức nuốt nước miếng, nhưng không nhận lấy bánh bao ngay, mà kéo cổ tay áo của Đào Thời Diên: “Đứng xa như vậy làm gì, em không nhìn thấy anh, đứng lại gần em một chút.”

Vị trí cửa sổ khá thấp, chỉ đến ngực của Đào Thời Diên. Đào Thời Diên nghe lời tiến lên trước một bước, Trình Hề chợt nhận ra vẫn không nhìn thấy cậu, mà chỉ có mấy cái cúc áo sơ mi đập vào mặt mình thôi.

Trình Hề: “……..”

Bực mình ghê, tên này dựa vào cái gì mà cao như vậy?

Bởi vì hôm trước ‘người nhà’ thả nhóc ra ngoài, rồi hỏi nhóc có muốn gọi bọn họ là cha mẹ không, nhóc không chịu nói gì, nên hai ngày nay Trình Hề chỉ được uống nước, chứ không có cơm ăn.

Nhóc không sợ mình chết đói, dù sao thì ‘người nhà’ cũng tốn một mớ tiền mới mua được nhóc, không thể vì nhóc không mở miệng gọi mà để cho nhóc chết được.

Nhưng đang tuổi ăn tuổi lớn, hai ngày không được ăn cơm thật sự rất khó chịu, nhìn bánh bao, Trình Hề nuốt một ngụm nước miếng, bụng cũng hăng hái mà kêu ọt ọt.

Tai Đào Thời Diên rất thính, sau khi nghe thấy tiếng động thì mím chặt khóe môi: “Nhanh ăn đi, để thêm lát nữa là nguội đó.”

“Cười cái gì mà cười, đó là tiếng em dịch ghế ý,” ỷ vào việc đối phương không nhìn thấy, Trình Hề nói dối tỉnh bơ: “Anh ăn chưa? Chúng ta ăn chung nhé.”

Đào Thời Diên: “Anh chỉ đem theo hai cái bánh bao thôi.”


“Anh một cái em một cái,” Trình Hề xé ngay chính giữa túi giấy: “Vừa đẹp luôn.”

Bụng đã đói đến mức kêu ọt ọt rồi mà vẫn sẵn lòng chia cho cậu một nửa, Đào Thời Diên hơi sửng sốt. Cậu muốn nói mình không cần, nhưng lòng bàn tay đã truyền đến xúc cảm ấm áp, tiếp đó bàn tay nhỏ nhắn mềm mại vỗ vỗ lên cánh tay cậu: “Nè, anh ăn đi.”

Đẩy qua đẩy lại nữa thì bánh bao sẽ nguội mất, Đào Thời Diên hết cách, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhưng cậu không có thói quen ăn ở nơi toàn là mùi hôi thối, nên chỉ cắn một miếng tượng trưng thật nhỏ, rồi hỏi: “Giọng em sao khàn thế.”

Mấy giây sau, nhóc con mới ậm ờ trả lời: “Có, có lẽ là tối qua ngủ không đắp chăn, nên hơi bị cảm.”

“Chỗ anh có thuốc, lát nữa về sẽ lấy cho em.” Nghe tiếng nhai nuốt ngấu nga ngấu nghiến của nhóc con, tâm trạng bị mùi hôi thối làm sa sút bỗng dưng trở nên tốt hơn nhiều, giọng của Đào Thời Diên cũng nhẹ hơn.

“Không cần, em…. khụ, khụ khụ, khụ khụ khụ…”

Nói được nửa câu, tự nhiên Trình Hề ho sặc sụa!

Đào Thời Diên biết do đối phương ăn nhanh quá nên bị nghẹn, theo bản năng muốn tìm nước cho nhóc uống, nhưng xoay người rồi mới phát hiện ra mình không có nước.

Duỗi cánh tay vào trong cửa sổ, muốn vỗ lưng thuận khí giúp đối phương, nhưng cửa sổ thực sự quá nhỏ, cậu hoàn toàn không chạm được vào lưng đối phương.

Làm sao bây giờ………

Tiếng ho của nhóc con càng lúc càng lớn, Đào Thời Diên sốt ruột đến mức mặt nhăn hết cả lại, cuối cùng chỉ có thể lần mò lên trên, dùng sức bóp lấy hai má Trình Hề ——

Miếng bánh nghẹn trong cổ họng thuận thế trào ra, nhổ hết lên tay Đào Thời Diên.

“Phù…..” rốt cục cũng có thể thở được, Trình Hề chống bên bệ cửa sổ hít một hơi thật lớn, đợi đến lúc trước mặt trở lại bình thường, nhóc mới nhận ra mình đã phun đầy tay người ta.

Nhóc vội vàng kéo vạt áo lên vừa lau tay cho người ta vừa xin lỗi: “Anh ơi em xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi.”

Nhưng Đào Thời Diên giống như là không nghe thấy, cậu đang nhớ lại xúc cảm ban nãy bóp má nhóc con: “Mặt em bị sưng?”

Cậu từng chạm vào hai má của nhóc con, có chút thịt, nhưng hoàn toàn không phù lên giống như hôm nay.

Trình Hề biết không giấu được nữa, nên “Ừ” một tiếng: “Sưng lên rồi.”

“Bị sao thế?”

Còn có thể bị sao được nữa, bị người nhà đánh chứ sao. Nhưng Trình Hề không nói thật, mà chỉ nói: “Ngã từ trên ghế xuống.”

Mấy giây sau, nhóc lại bổ sung: “Không đau chút nào, thật đó, anh đừng có thương hại em.”

Có một số người trời sinh không giỏi nói dối, ví dụ như Trình Hề, mỗi lần tìm cớ đều rất sứt sẹo.

Sứt sẹo đến nỗi Đào Thời Diên mới 11 tuổi cũng có thể nghe ra là đang nói dối, thậm chí rất nhiều lần cậu muốn hỏi đối phương rằng có phải người nhà ngược đãi nhóc không. Nhưng thái độ chống cự của nhóc con quá rõ ràng, nên cậu chỉ có thể vứt bỏ những ý nghĩ kia, mà giả vờ tin lời nói dối của nhóc.

Lần này cũng vậy, Đào Thời Diên rụt tay lại, đưa bánh bao của mình cho Trình Hề, rồi đứng dựa vào tường nói sang chuyện khác: “Hôm nay ngoài trời ra sao, em kể cho anh nghe đi.”

“Vâng,” Trình Hề nằm nhoài bên bệ cửa sổ, giọng khàn khàn nhưng rất ôn hòa: “Hôm nay bầu trời trong xanh và mây nhiều ơi là nhiều, đám mây bên trái kia nhìn như một chú mèo ấy, còn đám mây bên phải….. ôi nó giống hệt như cánh gà nướng của KFC luôn!”

“Tối qua trời mưa, nên giờ trên mặt đất đầy nước bùn, nhưng mà không nhiều lắm đâu, mấy bông hoa màu đỏ màu vàng màu tím ở bên đường bị ướt nên trông đẹp lắm ạ.”

“Ở ngay trước mặt em, chỗ cọc gỗ ý, có một con bò đang nằm úp sấp trông rất già. Đuôi của nó cứ ve vẩy qua lại, à có hai con chim đang nhảy tới nhảy lui trên lưng nó nữa kìa……”

Đào Thời Diên càng nghe càng ngạc nhiên, cậu bắt đầu tự hỏi liệu những gì mình nghe được có giống với cảnh tượng mà Trình Hề nhìn thấy không.

Đặc biệt là chỗ con bò ấy, lúc tới đây rõ ràng cậu nghe thấy tiếng cả đàn bò kêu. Không cần Trình Hề nói, cậu cũng có thể tưởng tượng ra được khung cảnh đó —— một đàn bò bẩn thỉu giẫm trên nước bùn, vừa đi vừa thải phân, vừa đi vừa thải phân………

Tên nhóc này, lừa cậu làm gì?


“Này….. mấy giờ rồi?”

Đào Thời Diên đang nghi ngờ, thì bị người trong ngực dùng sức đẩy một cái. Mở mắt ra, khuôn mặt của cậu thanh niên trước mắt dần dần trùng khớp với khuôn mặt non nớt ban nãy, bấy giờ anh mới hiểu hóa ra mình vừa nằm mơ.

Hôm nay là kỷ niệm 2 năm anh và Trình Hề yêu nhau, sau khi trải qua sóng gió về việc mối quan hệ của hai người bị lộ, sự nghiệp của Trình Hề ngày càng phát triển, công chúng cũng bắt đầu chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ.

Còn Đào Thời Diên thì dần dồn hết tâm sức vào hoạt động của công ty, nửa năm trước phòng làm việc của Đào Thời Diên chính thức đổi tên thành Nham Hi Media, lấy chữ đồng âm với tên của hai người, ngụ ý giống như một cây đại thụ sinh trưởng trong khe đá, tìm kiếm hy vọng trong tuyệt vọng.

Tháng trước, Nham Hi Media chính thức được niêm yết trên phòng giao dịch NASDAQ, Đào Thời Diên phải bận rộn ở bên đó tròn một tháng mới trở về.

(NASDAQ, nguyên văn là National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ. Đây là sàn giao dịch điện tử lớn thứ hai tại Hoa Kỳ hiện nay, chỉ sau NYSE. Với khoảng 3.200 giao dịch hàng ngày tại sàn, NASDAQ hiện là sàn giao dịch lớn nhất thế giới.)

Hai năm qua, những chỗ nên chơi bọn họ đã chơi hết, những thứ nên ăn bọn họ cũng đã ăn sạch sành sanh, nên thống nhất quyết định không ra ngoài vào ngày kỷ niệm nữa, mà chỉ ở nhà đơn giản nấu mấy món ăn, tiện thể mở livestream luôn —— đã hứa thì phải trả nợ, sau khi fans cứ đuổi theo đòi mãi không thôi suốt một năm rưỡi, hai người rốt cục cũng không chịu nổi nữa, quyết định mở livestream kể về câu chuyện tình yêu của bọn họ cho fans nghe.

Nhưng ngọn nguồn khởi đầu cho mối quan hệ của hai người đã được Trình Hề viết thành một bài hát, hơn nữa những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm Đào Thời Diên toàn lên weibo show ân ái, fans hâm mộ đã thuộc nằm lòng câu chuyện tình yêu của hai người rồi. Nên so với kể lịch sử yêu nhau, thì hôm nay càng giống như cuộc nói chuyện phiếm với fans hơn.

Buổi livestream kết hợp của bọn họ cũng là một trong những dự án lớn của nền tảng này. Nền tảng đã xác nhận ngày và giờ livestream của bọn họ trước mấy ngày và mở rộng 5 tuyến ban đầu thành 8 tuyến, tránh việc làm tê liệt toàn bộ nền tảng.

Thời gian livestream dự kiến là 6h tối, đêm qua lăn qua lăn lại quá lâu nên Trình Hề ngủ không ngon, hai người phải ngủ trưa cái đã.

May mà Trình Hề dậy sớm, Đào Thời Diên nhìn đồng hồ, 5h30 chiều cũng chưa tính là muộn lắm, anh ôm Trình Hề hôn hít một lát nữa rồi mới bò dậy cùng tới phòng vệ sinh.

Đến lúc mọi thứ đã sẵn sàng, máy móc được kết nối dưới sự hướng dẫn của staff, bọn họ nhìn thấy trong phòng livestream đã có hơn 10 triệu người đang chờ.

Sau khi có thông báo đang livestream, con số tăng lên với tốc độ kinh người, Trình Hề nhướn mày rồi chào hỏi fans của mình: “Buổi tối tốt lành nha mọi người.”

[Buổi tối tốt lành, cục cưng ăn cơm chưa?]

[Em trai, mới ngủ dậy đúng không, mắt còn đỏ kìa.]

[Diên cưa cũng nói gì đi, đang thực hiện lời hứa một năm rưỡi trước của anh đó nha ]

[A a a a a a dáng vẻ vừa ngủ dậy của ông xã Hề Hề quyến rũ quá! Tui thích quá đi!!]

Đi xa một tháng, vất vả lắm mới ở bên nhau để sến sến sẩm sẩm, còn phải tốn thời gian để livestream, Đào Thời Diên từ chối chuyện này.

Vốn chỉ định làm hình nền, kết quả lúc nhìn thấy cái bình luận cuối cùng kia, anh bỗng nhiên ngồi thẳng người lại.

Đương nhiên, nguyên nhân ngồi thẳng người không phải là do bạn fan kia gọi bậy, mà là ID của fan —— Vị Thần Demacia.

Demacia là một thế lực trong game, những người dùng ID này thường là đàn ông.

Thường xuyên có mấy cô gái gọi Trình Hề là bạn trai này nọ, từ trước đến giờ Đào Thời Diên luôn cảm thấy không yên tâm. Giờ còn phải để ý đến việc đàn ông gọi Trình Hề là ông xã nữa, không tốt chút nào!!

Đào Thời Diên nghiêng người về phía trước, mở thông tin cá nhân của bạn fan kia ra. Giống như trong dự đoán của anh, giới tính nam, bio là: Bao giờ Trình Hề mới quăng Đào mà ở bên tôi.

Ha, Đào Thời Diên cười khẩy.

Mơ mộng hão huyền.

Nhưng là ngày vui, cãi nhau với fans dễ ảnh hưởng đến tâm trạng, Đào Thời Diên giơ cánh tay về phía bên kia của Trình Hề, đầu tiên là vén ống tay áo của mình lên.

Ngay sau đó, anh vỗ vỗ trên cánh tay Trình Hề, giống như là hành động thân mật giữa người yêu với nhau, fans chẳng phát hiện ra bất thường ở đâu cả, Trình Hề cũng không, mà vẫn đang nghiêm túc lần lượt trả lời những câu hỏi của fans:

“Buổi trưa ăn khá muộn, nên bữa tối vẫn chưa ăn.”


“Phải, mới ngủ trưa dậy, suýt chút nữa thì lỡ giờ livestream.”

“Ảnh không muốn nói thì kệ ảnh,” việc này rất hợp với ý của Trình Hề: “Chúng ta nói chuyện với nhau là được rồi.”

“Mọi người tới nhanh ghê, ngồi đợi ở đây bao lâu rồi?”

Trình Hề tự động bỏ qua cái bình luận gọi mình là ông xã, fans sôi nổi bình luận đã chờ ở đây mấy chục phút rồi, thậm chí có người từ trưa đã treo nick trong phòng livestream luôn.

Lúc này, Đào Thời Diên bỗng nhiên mở miệng nói: “Chào mọi người, mọi người không phát hiện ra tôi có chỗ nào đó khang khác à?”

Đờ mờ……

Mỗi lần Đào Thời Diên mở miệng nói đều rất dễ xảy ra chuyện, Trình Hề tự nhiên có linh cảm không lành, bèn vội vàng véo Đào Thời Diên ở dưới gầm bàn, định kéo chủ đề lại.

Nhưng mà fans rất dễ dụ, cực kỳ phối hợp với Đào Thời Diên:

[Diên cưa lại đẹp trai hơn nữa rồi!]

[Lần trước phải giảm 10kg vì nhân vật, đến giờ vẫn chưa mập lại, đau lòng quá, Cam Nhỏ nhớ bồi bổ thêm nhiều thức ăn ngon cho Diên cưa nhớ]

Đào Thời Diên trả lời: “Ở nhà tôi toàn tôi nấu cơm không đó.”

Nhà tôi………..

Vẫn chưa kết hôn mà, fans hơi cạn lời: [Diên cưa đúng là đàn ông tốt trong số những người đàn ông đẹp trai.]

“Ừm, Tiểu Hề cũng nói vậy.”

“…………..”

Fans chịu không nổi: [Show ân ái hai năm chưa đủ à? Để tụi em nói chuyện bình thường với nhau có được không vậy??!!]

“Được, nói chuyện bình thường đi,” Đào Thời Diên gật đầu: “Vậy mọi người có nhìn ra tôi có chỗ nào khang khác không?”

Rốt cục cũng quay lại chuyện chính, fans thở phào nhẹ nhõm.

Thế là mọi người tiếp tục đoán:

[Quần áo à? Cái áo sơ mi này là đồ của thương hiệu H đúng không?]

Đào Thời Diên: “Là đồ hiệu, nhưng không phải là trọng điểm, đồ hiệu của tôi mọi người thấy nhiều rồi còn gì.”

[Kiểu tóc? Hình như tóc mái dài hơn tháng trước một chút.]

Đào Thời Diên: “Nếu như một tháng rồi mà tóc không dài ra, thì chắc tôi phải tới bệnh viện khám mất.

Có khán giả tinh mắt nhìn thấy cổ tay anh: [Đồng hồ của Diên cưa đẹp ghê, có vẻ như là đồ mới, trước đây chưa thấy anh đeo bao giờ.]

“Rốt cục cũng có người tìm ra trọng điểm,” Đào Thời Diên dùng một tư thế cực kỳ khoe khoang mà vặn vặn cổ tay, chỉnh mặt đồng hồ nhắm ngay màn hình: “Là kiểu mới nhất chưa tung ra thị trường, đẹp không? Đương nhiên đẹp hay không không quan trọng, mà quan trọng là…..”

[Quan trọng là gì?] Tâm trạng của fans rất dễ bị tác động.

Đào Thời Diên thỏa mãn nhìn màn hình, rồi mới trả lời: “Quan trọng là chiếc đồng hồ này là do em trai Trình Hề của mấy người tặng cho tôi.”

Fans: “………..”

Đào Thời Diên kéo cổ tay Trình Hề: “Còn là đồ đôi nữa.”

Fans: “………….”

Tắc trách rồi.

Đào Thời Diên tháo đồng hồ ra: “Mặt sau của đồng hồ còn khắc chữ nữa, là tên viết tắt của chúng tôi,” anh đọc từng chữ một: “Y.X.”

“Được rồi được rồi, cất lại đi.”

Lúc này Trình Hề cũng không chịu nổi nữa, tỉnh bơ nói ra sự thật: “Là do nhân viên ở đó liên tục khuyên em khắc, chứ vốn em không có ý định khắc.”

“Ồ, vừa hay,” Đào Thời Diên nhướn mi: “Ngay cả nhân viên ở cửa hàng cũng cảm thấy tình cảm của đôi ta sẽ giống như mặt đồng hồ cẩm thạch này, thiên trường địa cửu, vĩnh viễn không chia ly. À, nếu có người nào đó đợi Trình Hề vứt bỏ tôi, thì nên đầu thai thẳng tới kiếp sau mà đợi đi.”


Fans: “……….”

A a a a a a sao phải bị ngược đến mức này vậy chứ!!!

[Đừng ngược nữa sắp chết rồi, hai người kết hôn luôn đi cho rồi!!]

Gò má Trình Hề ửng đỏ, cậu trộm liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy đối phương không đáp lại, bèn cụp mắt nói: “……Mới yêu nhau được hai năm, cũng không vội kết hôn.”

Ngoài miệng nói không muốn bị ngược, nhưng thực tế số người trong phòng livestream vẫn đang tăng lên, mà mấy ID quen thuộc kia vẫn không đi mất.

Livestream đến 8h, chuông cửa chợt vang lên. Đào Thời Diên vỗ vai Trình Hề ra hiệu cho cậu tiếp tục, còn mình thì đi mở cửa.

Nhưng Đào Thời Diên vừa đi thì bỗng nhiên có một đám người nhảy vào phòng livestream chửi bọn họ buồn nôn, tự tưởng tượng ra đủ chuyện không có căn cứ, ví dụ như trước khi ở bên nhau hai người họ đều đã có bạn gái, rồi hai người họ đều là kẻ lừa tình vv.vv…. Thậm chí có người còn nói Đào Thời Diên ẩn hôn, đang ngoại tình với cậu này nọ.

………Đúng là quá đáng!

Trình Hề vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho nền tảng: “Xử lý antifan trong phòng livestream giúp tôi nhé, cảm ơn.”

Giọng nói bên kia điện thoại rất vội vã: “Quản lý đang treo nick, nhưng anti quá nhiều, nên tạm thời không treo nổi.”

“Phiền anh nhanh lên chút, tôi không muốn để anh Diên nhìn thấy.”

“—— Không muốn để tôi nhìn thấy cái gì.” Trình Hề vừa dứt lời, sớm không về muộn không về, Đào Thời Diên lại về vào đúng lúc này.

“Không có gì,” Trình Hề vội vàng cúp điện thoại, dùng cơ thể mình che màn hình điện thoại lại: “Tụi em đang trêu nhau ấy mà.”

Cậu không biết thực ra Đào Thời Diên đã nghe thấy nội dung trong điện thoại.

Giây phút này, Đào Thời Diên chợt hiểu ra nguyên nhân khi còn bé Trình Hề rất hay lừa mình.

Cho dù đang mắc kẹt trong ngục tù tối tăm hay là đối mặt với bạo lực mạng, những gì mà Chong Chóng Nhỏ muốn cho anh thấy sẽ luôn là thế giới tươi đẹp nhất, thuần khiết nhất.

Có lẽ là cú điện thoại của Trình Hề có hiệu quả, nên quản lý dùng tốc độ nhanh nhất để đá hết antifan ra khỏi phòng livestream, Trình Hề thở phào nhẹ nhõm.

Nửa tiếng sau, livestream chính thức kết thúc, Trình Hề ngồi lâu đến mức eo cũng sắp gãy mất, cậu xoa xoa eo đi tìm Đào Thời Diên đã rời livestream trước để đi nấu cơm tính sổ: “Sao lại để lộ chuyện khắc chữ đôi với fans chứ, lần sau đeo cái đồng hồ này đi ra ngoài sẽ bị người ta trêu mất ——”

Nói được nửa câu, nửa câu còn lại kẹt trong cổ họng.

Trước mặt, trên bàn ăn bằng gỗ, cánh hoa hồng rải thành hình trái tim. Giữa những cánh hoa đó có đặt một cái hộp nhung màu xanh lam.

Nắp hộp đã được mở ra, bên trong là một cặp nhẫn bằng kim cương kiểu dáng đơn giản.

Trình Hề sửng sốt đứng im tại chỗ, nhìn Đào Thời Diên lấy một tập hồ sơ từ trong túi ra, đẩy đến trước mặt cậu: “Những thủ tục cần dùng để chúng ta đăng ký kết hôn đã chuẩn bị xong hết rồi, địa điểm tổ chức lễ cưới tôi cũng đã đặt, thời gian là một tuần sau khi concert toàn cầu của em kết thúc, sẽ không ảnh hưởng đến công việc.”

“Ngày mai sẽ bắt đầu gửi thiệp mời, tôi đã lập một vài danh sách, chắc cũng không sót bạn bè của em đâu, lát nữa em xem lại một chút, thiếu ai thì cứ thêm vào là được.”

“Thật ra còn nửa năm nữa mới đến lễ cưới, không cần phải gấp gáp như thế này, nhưng giờ tôi đã muốn đeo nhẫn cho em rồi.”

“Chúng ta chỉ mới yêu nhau hai năm, tính ra thì cũng chưa lâu lắm, nhưng trước đó, tôi đã tìm em tròn 17 năm….. tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi, thực sự không đợi được nữa, từng phút từng giây đều cảm thấy như bị giày vò.”

“Trình Hề,” Đào Thời Diên cầm hộp nhung lên: “Nếu như em không muốn đeo cặp đồng hồ đó nữa, vậy thì hãy đổi thành cặp nhẫn này, được không?”

Trên mặt Đào Thời Diên hiếm khi lộ ra vẻ căng thẳng, đôi mắt hơi ửng đỏ, đầu ngón tay đang cầm hộp cũng khẽ run.

Được ánh đèn trong phòng bếp làm nền, đôi nhẫn kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng phủ lên một tầng ánh sáng vàng ấm áp, dường như cái gọi là vĩnh hằng đang ở ngay trước mắt và nằm trong tầm tay của cậu.

“……Nói nhiều.”

Trước mặt Trình Hề trở nên mơ hồ, cậu trách móc một câu, rồi lấy nhẫn ra —— thuần thục đeo lên ngón áp út của mình: “Lễ cưới anh đã chuẩn bị sẵn hết rồi, em có tư cách từ chối ư?”

Dừng một chút, cậu lại chỉ vào ngón tay Đào Thời Diên: “Còn ngẩn người làm gì nữa, anh cũng đeo lên đi, không phải là đợi em đeo lên cho anh đấy chứ?!”

Thực ra bọn họ không có một câu chuyện lãng mạn để kể cho fans nghe, ngay cả lời cầu hôn cũng kết thúc đơn giản trong khubg cảnh không có nhạc và nghi lễ gì cả.

Cuộc sống sau này sẽ càng đơn giản hơn, giống như những cặp tình nhân bình thường khác, một nhà, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa, năm này qua năm khác.

Nắm tay nhau, cùng sống bên nhau hết quãng đời còn lại.

—-HOÀN TOÀN VĂN—-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận