Tôi Có Thể Làm Gì Chứ Tôi Có Phải Con Người Đâu


Edit: Min
Tướng quân và robot nhỏ của hắn (5)
Sở Thời Từ không muốn mặc bộ nào hết, nhưng Tô Triết Ngạn hiển nhiên sẽ không quan tâm đến cảm xúc của một con robot.
Cậu bị xách lên, mặc một chiếc váy công chúa viền ren màu hồng, trên đầu còn đội một bộ tóc giả màu vàng gợn sóng lớn.
Tô Triết Ngạn cầm chiếc máy ảnh kiểu cũ và chụp ảnh cậu với gương mặt không cảm xúc.
Sở Thời Từ là Gay, cũng là 0, nhưng điều này không có nghĩa là cậu thích quần áo phụ nữ.
Nếu không phải đánh không lại Tô Triết Ngạn thì cậu đã sớm nhào vô rồi.
Hệ thống xin nghỉ phép rồi đi ra ngoài, nói rằng lát nữa sẽ trở lại, Sở Thời Từ ngay cả người để kể khổ cũng không có.
Cậu nghẹn một bụng lửa giận, giật mạnh váy, “Tôi không muốn nó, tôi ghét quần áo của phụ nữ.”
Cậu chưa kịp nói xong quần áo đã bị cởi ra.

Tô Triết Ngạn lại lấy ra một bộ Lolita từ trong hộp đựng quần áo và tròng vào người cậu, còn đặt vào tay cậu một chiếc ô nhỏ vừa vặn.
Hắn đặt Sở Thời Từ lên bàn, lạnh lùng nói: “Xoay một vòng.”
Sở Thời Từ không chịu, Tô Triết Ngạn vươn tay kéo cậu, buộc cậu xoay một vòng.
Trong quá trình xoay vòng tròn, chiếc váy khẽ xoay theo, vẽ nên một vòng tròn hoàn hảo.

Những mảnh kim sa thấp thoáng trên váy ánh lên một vầng hào quang ảo giác dưới ánh đèn.

Những chiếc nơ đính trên váy dường như trở nên sống động ngay lập tức, khiến nó trở nên dễ thương và nhanh nhẹn hơn.
Sở Thời Từ và Tô Triết Ngạn cùng nhau cúi đầu nhìn chiếc váy.
Hình như....!chơi hơi vui.
Khi hệ thống đi làm việc trở về, liền nhìn thấy ký chủ mặc đồ nữ xoay tròn trên bàn, thỉnh thoảng còn tạo dáng dễ thương hoặc quyến rũ, nam chính chụp ảnh bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng.
Mãi đến khi thay hết hộp váy, Tô Triết Ngạn mới dừng lại.
Hắn xử lý các bức ảnh, đặt con robot nhỏ lên vai rồi lướt qua từng bức ảnh một.
Sở Thời Từ cầm lỗ tai của hắn, “Bộ đồ thủy thủ này đẹp nè.”
Tô Triết Ngạn trông có vẻ thờ ơ, “Dễ thương, nhưng quá đơn giản.”
“Tôi cũng thích Lolita nữa.”
“Lộng lẫy, nhưng quá hoa mỹ.

Sườn xám?”

“Sườn xám bó eo quá, anh biết đó, tôi không có eo, nên khó chịu lắm.”
Nghe một hồi, hệ thống không nhịn được hỏi:【Không phải cậu nói không mặc đồ nữ à?】
Sở Thời Từ ho nhẹ một tiếng, “Ta đã nói vậy hả? Ta không nhớ.”
Vì chưa quyết định được sẽ mặc cái nào nên cuối cùng Sở Thời Từ đã quyết định mỗi cái đều mặc một lần.
Tổng cộng có năm bộ quần áo, thứ hai đến thứ sáu mỗi ngày một bộ.
Thứ bảy mặc áo choàng tự chế, chủ nhật không mặc.
Hệ thống kinh ngạc:【Nhanh như vậy mà cậu đã quen với việc khoả thân rồi!】
Sở Thời Từ vén gấu váy lên, lại kéo cổ áo để lộ ngực.
Học dáng vẻ của Tô Triết Ngạn, mỉm cười chế nhạo hệ thống, “Khoả thân hay không khoả thân khác nhau à.”
Nhìn thân thể trơ trụi bằng sắt, nhất thời hệ thống không nói nên lời.
Nó mở phông nền ra nhìn, kinh ngạc thốt lên.
【Giá trị sức sống tăng một hơi lên 15, chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi vắng vậy!】
Sở Thời Từ tháo tóc giả xuống, tết hai bím tóc rồi đội lại lên đầu.

Cậu kéo quần áo của Tô Triết Ngạn, “Đẹp không?”
Tô Triết Ngạn không nói gì, chỉ cầm máy lên chụp ảnh, giá trị sức sống lại tăng lên một chút.
Sở Thời Từ xách làn váy ném qua ném lại, nói với hệ thống bằng giọng điệu của một người từng trải: “Những con búp bê bỏ túi mặc váy giống như ta là thứ mà mấy anh đô con thích nhất.”
Nói xong, cậu sững sờ, chợt nhận ra mình đã làm gì.
Cậu che mặt suy sụp ngồi trên mặt đất, xong rồi, cậu càng ngày càng ít nghĩ đến bản thân mình là con người rồi.
Không giống như ngày hôm qua, Tô Triết Ngạn không ăn ngay sau khi trở về.
Hắn trải một tấm thảm lông thật dày trong khoang con nhộng, túm lấy Sở Thời Từ - người còn đang suy nghĩ về nhân sinh - ném xuống đất.

KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc truyệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận