Toả Phương Ký


"Mấy ngày nay muội đến, tâm tình của mẫu thân ta rõ ràng tốt lên rất nhiều.

Nếu không có việc gì thì ở lại Kim Lân Đài mấy ngày đi."
"Muội hiểu."
"Còn chuyện kia...!Mẫu thân ta hẳn là đã nói với muội, muội...!nghĩ thế nào?"
"Đều nghe cô mẫu." Nữ tử hơi hơi cúi đầu, ngữ khí lại sung sướng
Xa xa liền thấy Kim Tử Hiên đi cùng một nữ tử tuổi thanh xuân trên Kim Lân Đài, thoạt nhìn Kim Tử Hiên tâm tình rất tốt
Thấy Lam Hi Thần đến đây, gật đầu thăm hỏi lẫn nhau
"Kim tông chủ."
"Trạch Vu Quân."
"Vị này chính là...?"
"À, đây là Ngu Sơ Vũ của Mi Sơn Ngu thị." Kim Tử Hiên giảo hoạt cười, nghiêng người nhẹ giọng nói: "Vị hôn thê của A Dao."
Nụ cưới hiền hòa của Lam Hi Thần cứng đờ trên mặt, cô gái kia dường như có chút thẹn thùng, kêu lên: "Tử Hiên ca ca!"
Kim Tử Hiên cười nói: "Không phải thẹn thùng.

Trạch Vu Quân là nhị ca kết nghĩa của A Dao, người trong nhà."
Kim Tử Hiên không phát hiện là, vị nhị ca kết nghĩa người trong nhà của A Dao đây, khuôn mặt tuy vẫn ôn nhuận như ngọc, ánh mắt lại sớm đã tựa một lưỡi đao băng chém người từng tấc từng tấc một
"Trạch Vu Quân tới tìm A Dao sao?"
"Đúng vậy."
"Mấy ngày nay đạo trưởng Hiểu Tinh Trần và đạo trưởng Tống Tử Sâm đến Kim Lân Đài, A Dao buổi sáng cơm nước xong bảo muốn đến Trán Viên nói chuyện với bọn họ, Trạch Vu Quân có thể đến đó tìm, hoặc là sang điện Phương Phỉ chờ đệ ấy cũng được."
"Đa tạ." Lam Hi Thần gật đầu, nhìn cô nương nũng nịu phía sau Kim Tử Hiên một cái, đi tới Trán Viên.
Vừa đến trước cửa Trán Viên liền nghe thấy tiếng của Kim Quang Dao:
"Ý tưởng này của Tử Sâm rất hay, nhưng..."
Hiểu Tinh Trần hơi do dự nói: "Thi hành...!sẽ có phiền toái."
"A..." Kim Quang Dao chỉ cười không nói
Lam Hi Thần hơi hơi nhíu mày, môn sinh gác cửa thấy y, cung kính hành lễ thăm hỏi
Nghe thấy thanh âm bên này, Hiểu Tinh Trần, Tống Lam cùng Kim Quang Dao nhìn qua, ba người đứng dậy, hành lễ với nhau.
Lam Hi Thần nhìn về phía Kim Quang Dao, nói: "Ta nghe Kim tông chủ bảo đệ ở đây nói chuyện với hai vị đạo trưởng."
"Nhị ca tới vừa lúc." Kim Quang Dao cười, giữ chặt cánh tay y cùng nhau ngồi xuống: "Tử Sâm và Tinh Trần vừa nói với đệ mấy chuyện, nhị ca nghe luôn đi."
Nói đến công vụ, Kim Quang Dao lúc nào cũng như có tinh lực dùng không hết, bốn người nói đến đêm khuya mới tan, Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao trở về điện Phương Phỉ, Tống Lam cùng Hiểu Tinh Trần thì đến phòng cho khách của Kim Lân Đài.
Nghĩ đến vừa rồi Hiểu Tinh Trần nhắc tới mấy vấn đề quản lý vọng đài, Lam Hi Thần có chút đau đầu, suy nghĩ quá mức lý tưởng quá, chung quy khó có thể đạt thành, còn có...
"Nhị ca..." Thấy Lam Hi Thần như đi vào cõi thần tiên, Kim Quang Dao gọi y một tiếng, cười hỏi: "Mệt rồi à?"
Lam Hi Thần thần sắc lười nhác cẩu thả, gật gật đầu nói: "Có chút mệt mỏi."
"Là đệ sơ suất, chưa suy xét đến nhị ca gần đây mệt mỏi." Ánh mắt Kim Quang Dao có chút áy náy, duỗi tay nắm lấy cổ tay Lam Hi Thần, cả kinh: "Nhị ca, linh lực của huynh sao lại..."
"Ta không sao, qua một chút thời gian là sẽ khôi phục." Lam Hi Thần trở tay nắm tay Kim Quang Dao, an ủi.
"Vô Tiện bên kia hiện tại...!có khá hơn không?" Kim Quang Dao trong lòng hiểu rõ, nói: "Mấy ngày trước nghe huynh trưởng đệ nói Vô Tiện đã thức tỉnh."
"Phải, có Vong Cơ ở đó, lần này xem như một bài học.


Về sau không thể cho cậu ấy chạm vào mấy thứ kia nữa."
Kim Quang Dao thở dài: "Vô Tiện...!Có chấp nhận không?"
Lam Hi Thần trầm mặc, nhìn hắn, thật lâu sau gật đầu: "Hiện nay cậu ấy...! vô vọng với kiếm tu, còn phải bỏ quỷ đạo, khó tránh khỏi sẽ nản lòng.

Mấy ngày qua Vong Cơ cùng cậu ấy về Liên Hoa Ổ, Giang Vãn Ngâm và tiểu Kim phu nhân đều ở đó, hẳn là không ngại."
"Vô Tiện, chính là bởi vì...!kim đan..."
Lam Hi Thần gật gật đầu: "Phải, không có kim đan, cậu ấy dựa vào máu thịt hồn phách của bản thân sử dụng lệ quỷ hung thi, chung quy là tiêu hao quá độ."
Ba tháng trước, sau khi Kim Quang Thiện hạ táng, Lam Hi Thần vốn định nhân cơ hội này nói hết lời với Kim Quang Dao, lại không ngờ nửa đêm thu được thư của Lam Vong Cơ, nói Ngụy Vô Tiện bị Âm Hổ Phù phản phệ, bất tỉnh nhân sự
Lam Hi Thần kinh hãi, biết tình thế chắc chắn cực nghiêm trọng, nếu không sẽ không đến mức báo tin cho y, để lại lời nhắn xong vội vàng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngụy Vô Tiện kiếp trước tu tập quỷ đạo, dựa vào tinh huyết hồn phách của bản thân cực kỳ cường hãn, mà về sau hắn không còn hy vọng sống, mới bị bách quỷ phản phệ mà chết
Một đời này, kiểu gì cũng không nên có tình huống đó, thế nhưng y lại không ngờ rằng, kiếp này Ngụy Vô Tiện đã không có những cản trở của kiếp trước, tu vì quỷ đạo cũng nhớ thế nước lên thì thuyền lên, giống như đao đạo của Thanh Hà Nhiếp thị, cũng là tu vi càng cao thì thân thể hao tổn càng lớn.
Tiên môn bách gia kiêng kị hắn, thời khắc nhìn chằm chằm hắn, một mặt là bởi vì bản thân hắn có tu vi quỷ đạo cực cao, năng lực ngự quỷ đuổi thi quá mạnh; mặt khác là vì Âm Hổ Phù
Uy lực của Âm Hổ Phù, trong Xạ Nhật Chi Chinh tất cả đều biết, người mơ ước nó không hề ít
Ngụy Vô Tiện biết Âm Hổ Phù không thể nhận chủ, nếu rơi vào tay kẻ lòng mang ý xấu thì chắc chắn tai hại vô cùng, cho nên gần đây vẫn luôn cân nhắc phá huỷ Âm Hổ Phù
Lại không ngờ, bị phản phệ, hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ hủy diệt được một nửa Âm Hổ Phù
Giang Trừng, Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần, cộng thêm cả Lam Khải Nhân, cơ hồ dùng hết linh lực mới cướp được Ngụy Vô Tiện từ chỗ Diêm Vương về
Nhưng sau khi Ôn Tình bắt mạch, nói Ngụy Vô Tiện nếu tĩnh tâm tĩnh dưỡng mới có khả năng sống đủ tuổi thọ như người thường, một khi lại vận dụng quỷ đạo, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ thân chết hồn tiêu, trừ phi...
Cái trừ phi này Ôn Tình chưa nói, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng: muốn không còn nỗi lo về sau, trừ phi...!có kim đan
Kiếp trước Ngụy Vô Tiện sau đó dùng thân thể của Mạc Huyền Vũ kết đan, quay lại kiếm đạo, sống tiêu sái tùy tính, những năm đó mình thì bế quan, Lam thị từng có vài lần gặp nguy cơ lớn đều dựa vào Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ dẹp yên.
Nhưng đời này, đã không có Mạc Huyền Vũ hiến xá rồi
Mà Ngụy Vô Tiện sẽ không đi đoạt xá người khác, cũng không sẽ chấp nhận kim đan của người khác, nếu hắn chết, thì Lam Vong Cơ...
Người Lam gia sẽ không muốn chết, nhưng sống, có đôi khi còn đau khổ hơn là chết
"Nhị ca, sẽ có cách mà." Bất tri bất giác đã trở về điện Phương Phỉ, Kim Quang Dao rót trà cho y, nhẹ giọng kéo suy nghĩ của y trở về: "Mấy hôm nữa cứ ở chỗ này của đệ nghỉ ngơi một chút đi.

Linh lực của huynh gần như hao hết, lát nữa đệ cho người đi lấy chút..."
"A Dao, ngày mai ta phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ." Lam Hi Thần có chút khó xử nhìn hắn, xen lời hắn
Kim Quang Dao hơi giật mình, nhìn y hỏi: "Ngày mai?"
"Ừ.

Thúc phụ lần này vì Vô Tiện mà linh lực cũng hao hết, ta phải trở về."
"Vậy sao nhị ca phải khổ chạy tới đây một chuyến?" Ý cười trên mặt Kim Quang Dao dần dần tan đi, trong lòng hiểu ra, hơi chua xót.
Lam Hi Thần nhìn hắn, ánh mắt đã cho hắn đáp án
"Đệ..." Kim Quang Dao hơi do dự
"A Dao." Lam Hi Thần lắc đầu, trong lòng biết hắn chưa nghĩ kỹ làm thế nào xử lý quan hệ giữa hai người, cười nói: "Đợi tình huống của Vô Tiện chuyển biến tốt đẹp, ta lại đến quấy rầy."
Kim Quang Dao hiểu đây là xem như y lại thư thả cho mình, nói: "Nhị ca là người trong nhà, nào có chuyện quấy rầy?"
Nghe đến người trong nhà, Lam Hi Thần bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "A Dao có cái gì muốn nói với ta không?"
Kim Quang Dao sửng sốt một lát, hình như thật sự không biết y hỏi gì: "Nhị ca bảo cái gì cơ?"

Lam Hi Thần ngậm miệng không nói, hơi nhướng mày, thẳng tắp nhìn hắn, nói: "Không có gì, đệ...!nhớ rõ đã đáp ứng ta."
Kim Quang Dao cười cười, nhẹ giọng nói: "Qua một thời gian nữa đệ sẽ đi tìm nhị ca, đến lúc đó nhất định cho huynh một hồi đáp vừa lòng."
Thanh âm rất nhẹ, lại rất làm người an tâm
"Ngụy tiền bối." Tiết Dương gõ gõ cửa, qua một lúc lâu sau cửa mới mở ra, Ngụy Vô Tiện có vẻ vẫn đang nửa mộng nửa tỉnh, quần áo vừa thấy là biết tùy tiện mặc lên, hơn nữa bên trong tuyệt đối là áo trong của Lam Vong Cơ, dụi dụi mắt nói: "Thành Mỹ, ngươi tới rồi."
Tiết Dương dời ánh mắt đi, nói: "Không phải ngài truyền tin bảo ta tới Liên Hoa Ổ một chuyến à?"
"Há, đúng! Ta bảo ngươi việc này." Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ Tiết Dươn, đưa người đến bến tàu ngoài Liên Hoa Ổ, ăn uống thả cửa một trận.

Người bán hàng rong cũng không thu tiền của hắn, thấy hắn tới đều cười hì hì hỏi muốn mấy cái, tưởng như điều đó ở Liên Hoa Ổ đã sớm là tập mãi thành thói quen
Thấy hắn đã ăn không ít, Tiết Dương mới hỏi: "Ngụy tiền bối, sư thúc ta đâu?"
"Y hôm nay cùng Giang Trừng đi hái thuốc, dược liệu Ôn Tình muốn quá khó tìm." Ngụy Vô Tiện vẫn cứ bộ dáng cà lơ phất phơ, trong miệng nhai nhồm nhoàm đường hồ lô, như thể mấy vị thuốc khó tìm mà Ôn Tình muốn kia không phải cho hắn dùng.
Tiết Dương mặc hắn ôm cổ mình đi, thầm nghĩ may mà Lam Vong Cơ không ở đây, bằng không kiểu gì cũng sẽ dùng ánh mắt xẻo sống nó.
"Ngụy tiền bối, ngài sẽ không định phanh thây ta đấy chứ?" Tiết Dương nhướng mày, Ngụy Vô Tiện rẽ trái rẽ phải lôi nó vào một mảnh rừng hoang Vân Mộng.
"Ha ha, đương nhiên sẽ không." Ngụy Vô Tiện cười ha ha, lấy trong ngực ra một quyển sách ném cho Tiết Dương, chữ viết bên trong qua loa lại tự có khí khái, đúng là bản thảo của Ngụy Vô Tiện
"Chậc chậc, ta còn tưởng ngài kéo ta ra xa như vậy là cho ta xem xuân cung đồ, hóa ra là bản thảo của ngài." Tiết Dương khóe miệng cong lên, ánh mắt lại không có ý cười.

"Sao nào? Ngụy tiền bối thấy ta căn cốt kỳ tuyệt, rốt cuộc muốn đoạt đồ đệ với sư phụ ta rồi?"
"Ta cũng không dám đoạt người với sư phụ ngươi!" Ngụy Vô Tiện xua xua tay, nói: "Chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.

Thành Mỹ, A Dập tu quỷ đạo chỉ là vì tự bảo vệ mình, con bé hiện tại kim đan chưa thành, nếu để nó tiếp tục tu quỷ đạo, sợ là sẽ giống như ta...!Cho nên, chuyện này, ta chỉ có thể nhờ ngươi."
Tiết Dương nắm chặt bản thảo, cắn răng không nói một lời
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai nó, vô cùng nghiêm túc nói: "Nếu ta chết, ngươi dựa theo phương pháp viết trong này, biến ta thành hung thi đi."
Lam Hi Thần chưa trực tiếp về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà là vòng đến Liên Hoa Ổ trước
Môn sinh dẫn y vào Dược Phòng bên kia: "Tông chủ và Hàm Quang Quân mới vừa đi hái thuốc về, đang ở Dược Phòng nói chuyện với Ôn cô nương."
"Giang Vãn Ngâm Giang tông chủ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao như đứa trẻ con vậy hả? Đổi đan? Ngươi tưởng đan là nhà hay sao? Nói đổi là đổi?" Là tiếng của Ôn Tình
Môn sinh dường như có chút xấu hổ, Lam Hi Thần xua xua tay bảo không sao, môn sinh cao giọng nói: "Tông chủ, Trạch Vu Quân tới."
Bên trong an tĩnh một lát, Lam Vong Cơ mở cửa: "Huynh trưởng."
Môn sinh cáo lui, Lam Hi Thần vào cửa, thấy trên bàn đặt mấy vị thảo dược rất quý giá, lại nhìn thương tích trên người Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng, trong lòng hiểu rõ
"Trạch Vu Quân." Ôn Tình hành lễ, gom mấy vị thuốc kia lại, hẳn là muốn đi ra ngoài xử lý, trừng mắt liếc Giang Trừng một cái, nói: "Còn hồ nháo nữa ta độc cho ngươi hôn mê."
Giang Trừng hừ một tiếng, không nói chuyện nữa
Lam Hi Thần nhìn Lam Vong Cơ, tuy đệ đệ vẫn như ngày thường mặt phủ băng sương, nhưng y có thể thấy được trong ánh mắt kia nồng đậm lo lắng không xua tan được.
Suốt ba tháng y trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, mọi người trừ ngày đêm không ngừng thay phiên nhau truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện ra, thời gian còn lại đều ở điên cuồng lật xem sách cổ trong Cấm Thư Thất, hy vọng có thể tìm được biện pháp trị liệu cho Ngụy Vô Tiện.

Nhưng sách cổ trong Cấm Thư Thất tuy có đề cập đến làm cách nào để chữa trị kim đan, lại không một quyển nào nói kim đan đã bị đào đi thì phải làm thế nào.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao kiếp trước Lam Vong Cơ suy đoán kim đan của Ngụy Vô Tiện có tổn hại, muốn mang hắn về Vân Thâm Bất Tri Xứ, thế nhưng lúc ấy y cũng hoàn toàn không biết, Ngụy Vô Tiện không phải kim đan bị tổn hại, mà đơn giản là không có kim đan.
"Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng uể oải, nói: "Hiện giờ chúng ta phải nhanh chóng tìm biện pháp cứu Vô Tiện, nhưng ngươi cũng biết, Vô Tiện sẽ không chấp nhận ngươi mổ kim đan ra trả lại đâu."
Giang Trừng nhìn về phía y, tựa hồ muốn nói gì, rồi lại nói không nên lời

"Ta biết ngươi trong lòng khốn khổ, nhưng Ôn Tình nói cũng có lý.

Nếu kim đan có thể tùy tiện mổ tới mổ lui, thì chúng ta việc gì phải cần cù tu tập như vậy chứ?" Lam Hi Thần nhẹ nhàng nói: "Vô Tiện và ngươi từ nhỏ cùng lớn lên, tuy không chung huyết thống, nhưng còn thân hơn cả người thân.

Ngươi sẵn sàng vì cậu ấy mà mất kim đan lần nữa, nhưng liệu cậu ấy có thể chấp nhận không? Huống chi đổi đan vốn chỉ chắc chắn được năm phần?"
Giang Trừng không đáp
Lam Hi Thần lại nói tiếp: "Ta biết, đạo lý này ngươi đều hiểu, nhưng ngươi vẫn hy vọng tận lực mà làm, chẳng sợ ngươi ta đều biết, khả năng thành công cực kỳ xa vời."
Thấy đệ đệ và Giang Trừng đều trầm mặc, Lam Hi Thần nói: "Thế nhưng, cái mà chúng ta hy vọng, có lẽ không phải điều cậu ấy muốn."
Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần thở dài: "Vong Cơ, Vô Tiện muốn làm cái gì, đệ...!thật sự không biết sao?"
Lam Vong Cơ hơi khép mắt, ngữ khí vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Đệ không thể không có hắn."
"Lam Trạm!" Trong viện từ rất xa liền nghe được tiếng của Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, Lam Trạm! Mau ra đây xem!"
Lam Vong Cơ từ Dược Phòng đi ra, vừa mở cửa liền chào đón hai con thỏ rất béo đập vào mặt, Ngụy Vô Tiện toe toét cười vui vẻ, trên mặt có vài vết bẩn, hẳn là chưa rửa tay đã lau mặt, như tranh công mà hỏi: "Lam Trạm, thích không? Cố ý bắt cho ngươi đấy!"
Lam Vong Cơ hình như có chút bất đắc dĩ, mặt mày lại ôn hòa đi rất nhiều, một bàn tay vươn ra nhận lấy con thỏ, một tay khác nhẹ nhàng lau mặt cho Ngụy Vô Tiện: "Thích.

Rất thích."
"Ấy, đại ca huynh tới rồi! A Dao bên kia có khỏe không? Nghe nói tiểu sư thúc của ta đến Kim Lân Đài?"
Lam Hi Thần cười nói: "Đệ ấy rất khỏe, đạo trưởng Hiểu Tinh Trần đúng là đang ở đó."
"A, Lam Trạm, mấy ngày nữa chúng ta cũng tới Lan Lăng dạo một vòng đi.

Lần trước còn chưa nói chuyện xong với tiểu sư thúc của ta."
"Ừm." Lam Vong Cơ gật đầu
Giang Trừng nhìn hai người kia, quay đi không nói lời nào
"Giang Trừng! Đừng có ghen.

Sư ca cũng cho mang quà về cho ngươi đây!" Ngụy Vô Tiện ôm Lam Vong Cơ, cười hì hì nói với Giang Trừng: "Ta bắt được cho ngươi vài gà rừng béo cực, Thành Mỹ đã mang xuống phòng bếp cho sư tỷ rồi.

Hôm nay phần ngươi cái đùi gà được chưa?"
Giang Trừng trợn trắng mắt: "Ai thèm gà rừng của ngươi! Mau về rửa cái mặt mèo của ngươi đi.

Đã cập quan bao nhiêu lâu rồi, còn đi ra ngoài làm ba cái trò lúc mười mấy tuổi, không sợ mất mặt à!"
Lời thì nói như vậy, khóe miệng lại thật sự cong lên
Ngụy Vô Tiện ha ha cười: "Lêu lêu lêu! Đại ca, ta với Lam Trạm về phòng trước, lát nữa cùng nhau ăn gà rừng!"
Dứt lời liền lôi kéo Lam Vong Cơ trở về phòng của họ
Giang Trừng thấy bọn họ đi rồi, tươi cười cũng nhanh chóng biến mất
Lam Hi Thần vỗ vỗ vai hắn, nói: "Vô Tiện sẽ ổn thôi."
Giang Trừng nhíu mi, thở sâu nói: "Ta biết, tai họa để lại ngàn năm.

Ngụy Vô Tiện từ nhỏ đến lớn, trộm gà hái táo các kiểu đều là hắn cầm đầu, còn lâu mới chết."
Lam Hi Thần cười cười, biết đã không cần nói gì nữa, lại nghe thấy phía tây nam truyền đến tiếng nữ nhân thét chói tai: "A a a a!!!!!"
Giang Trừng cùng y liếc nhau, vội vàng chạy tới bên kia
Lam Hi Thần chạy tới, lại thấy Tiết Dương đang thảnh thơi đi đến chỗ họ, Giang Trừng đã chạy xa, Lam Hi Thần dừng bước lại, hỏi: "Thành Mỹ, bên kia làm sao vậy?"
"À, Vương Dập giết gà đấy!" Tiết Dương gặm một miếng lê trong tay, nhún nhún vai: "Không biết còn tưởng là gà đang giết nó..."
Lam Hi Thần: "..."
Tiết Dương thấy Lam Hi Thần dịu dàng nhìn chằm chằm mình, nuốt xuống miếng lê trong miệng, móc trong ngực ra một quả, nói: "Ngụy tiền bối dẫn con đi hái.


Sư phụ, người muốn một quả không? Ngọt lắm!"
Lam Hi Thần cười cười, hỏi: "Vô Tiện nói với ngươi cái gì?"
"Ngụy tiền bối nói, nếu hắn chết..." Tiết Dương thu tươi cười trên mặt, chậm rãi nói: "Thì dùng biện pháp hắn cho con, biến hắn thành hung thi, loại có ký ức, có tình cảm."
Lam Hi Thần: "..."
Tiết Dương cúi đầu, nói: "Con cảm giác sư thúc sẽ làm thịt con..."
Lam Hi Thần xoa vai nó, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói: "Để cho bọn họ tự nói chuyện đi.

Những việc này, chúng ta chỉ có thể trợ giúp, không thể thay thế."
"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện để Lam Vong Cơ lau khô mặt cho mình, duỗi tay nắm lấy tay y, Lam Vong Cơ đặt khăn sang một bên, ngồi bên người hắn.
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện như con mèo, tìm góc độ thoải mái rúc trong lòng Lam Vong Cơ, một tay nắm chặt lọn tóc của Lam Vong Cơ, đùa nghịch.
Lam Vong Cơ cẩn thận giúp hắn sửa sang lại đầu tóc mới vừa rồi chạy loạn mà hơi rối xù, hai con thỏ mới vừa bắt tới đang bỏ trên mặt đất chơi đùa, vô cùng hài hòa
Hai người quấn quýt như vậy một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới mở miệng nói: "Lam Trạm.

Ta muốn nghe ngươi đánh đàn."
"Được."
Vong Cơ cầm vang lên, thanh linh uyển chuyển
Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhìn Lam Vong Cơ, một khúc tất, môi khẽ mở
"Lam Trạm."
"Ừm, ta ở đây."
"Ta yêu ngươi."
"Ta cũng yêu ngươi."
"Ta luyến tiếc ngươi."
"Ngươi sẽ không sao."
"Ta...!Ta hôm nay gọi Thành Mỹ tới đây, nói một việc với nó."
"Ừm."
"Ngươi không hỏi ta nói gì à?"
"Ngươi nói gì?"
"Lam Trạm, ta không muốn rời xa ngươi, không muốn rời xa sư tỷ, không muốn rời xa Giang Trừng, không muốn rời xa mỗi người ở Liên Hoa Ổ, cũng không muốn rời xa từng người của Vân Thâm Bất Tri Xứ." Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nhìn Lam Vong Cơ, hắn khóe miệng cong lên, lại mang theo nghẹn ngào: "Cho nên, nếu, ta nói là nếu, ta phải chết...!Bảo Thành Mỹ biến ta thành hung thi đi."
Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ nhìn hắn
"Lam Trạm, ngươi đừng nóng giận, nghe ta nói.

Ta đã tính toán rời, dựa theo biện pháp ta cho Thành Mỹ, đến lúc đó cho dù biến thành hung thi, ta cũng ý chí và tình cảm của mình, chỉ là..."
"Được."
Ngụy Vô Tiện dừng lại
Lam Vong Cơ giơ tay vuốt ve mặt hắn, nói: "Được."
Miệng Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên thế nào cũng không cong lên được, nước mắt mãnh liệt tuôn ra, Lam Vong Cơ nâng mặt hắn, hôn lên
"Chỉ cần là ngươi, là gì cũng được."
Con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ hơi phiếm đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên tay, trên tóc, trên mặt Ngụy Vô Tiện...
"Ta sẽ không rời xa ngươi, bảo đảm." Ngụy Vô Tiện duỗi tay ôm cổ Lam Vong Cơ, ôm chặt lấy người kia, nỉ non
"Ừ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận