Tình Yêu Mau Biến Dùm! FULL


Kỳ thi đại học kết thúc, tôi không nhịn được cảnh ngồi ở nhà nghe ba mẹ cãi nhau, tự mình lấy ba lô đi du lịch.

Nhà tôi ở nông thôn, vẫn muốn đi nhìn biển, thế nên tôi quyết định 1 mình đi đến thành phố duyên hải B.

Coi như là thả lỏng tâm tình, thuận tiện để biển cuốn đi nỗi buồn tuổi thanh xuân cùng sự hoang mang vô bờ về tương lai sau này.
Kết quả, lúc tôi đến thành phố ven biển được cho là đẹp đẽ mỹ lệ nhất, trợn tròn mắt, đang đúng mùa náo nhiệt, trên đường hay trên bờ cát, khắp nơi đều là đầu người đen thùi lùi, không khác gì hội chợ, người với người tụ tập, khắp nơi rộn rã tiếng cười, không khí ngày lễ sôi động, tôi cảm thấy 1 đứa hay ưu sầu như mình không thích hợp với nơi này.
Đeo ba lô đi xung quanh 2 vòng, rốt cuộc tôi cũng tìm được 1 chỗ khá là yên tĩnh, bờ cát nhỏ bên này không có ai, tôi ngồi tựa vào 1 tảng đá lõm, hướng ra biển xanh, mê man nghĩ về nhân sinh của mình.

Thế nhưng chưa bay lên được mấy phút, tôi liền nghe thấy 1 tiếng động lớn, hình như là có người gần đó đang đánh nhau.
Tôi ló đầu ra nhìn, thấy trên bờ cát có 2 người, 1 chú xinh đẹp và 1 dì đẹp trai, chú đấy là kiểu thành thục lạnh lùng, còn dì là kiểu ngự tỷ tóc ngắn với ánh mắt sắc lạnh, nhìn qua đều có vẻ là kiểu người thành đạt trong tầng lớp xã hội, thế nhưng lúc này, 1 trong 2 người đang mặc 1 chiếc quần cộc hoa cùng áo ba lỗ hình gấu con trên lưng, người còn lại mặc quần hoa phối với áo Cậu bé bọt biển, cảm giác vô cùng….phi thường.
2 người đều có vẻ đã từng luyện tập nhiều, đánh tới đánh lui trên bãi cát, không phân cao thấp.

Tôi thầm nghĩ, 2 người này chắc là người yêu nhỉ? Là người yêu đúng chứ, quần áo cũng giống đồ đôi mà.

Vừa nghĩ tới liền nghe chú xinh đẹp thấp giọng chửi bới: “Giản Trinh, cô thật không biết xấu hổ! Dựa vào cái gì mà đặt chung phòng với Du Du!”
Dì đẹp trai hừ 1 tiếng, đấm chú đấy rồi trả lời: “Anh đừng nghĩ tôi với anh giống nhau, tổng cộng thuê 2 phòng, tôi với Du Du 1 phòng, anh và Thành Quỳnh Ngọc phòng còn lại, có gì không đúng, già đầu rồi mà cứ cố tình gây sự thế?”

Chú xinh đẹp: “Đường đường là Giản tổng, vậy mà chỉ thuê được mỗi 2 phòng, cô nghĩ tôi ngu chắc!”
Dì đẹp trai: “Du Du muốn tới nơi nhỏ bé như này, đặt được 2 phòng đã là tốt lắm rồi.

Anh mà tìm được cái phòng nào trống, bà đây theo họ anh luôn.”
Chú xinh đẹp: “À, tôi không đặt được phòng, bởi mấy căn phòng trống đó đều bị cô đặt cho người ta rồi, cô nghĩ cái hành động mờ ám này qua mặt tôi được chắc”
Dì đẹp trai: “Anh phát hiện rồi? Vậy càng tốt, tôi thừa nhận, tôi cố ý đấy, anh làm gì được tôi?”
Chú xinh đẹp giật giật khóe miệng: “Hôm nay tôi sẽ chặt đứt chân của cô, cô có bản lĩnh thì đừng đến trước mặt Du Du tố cáo”
Dì đẹp trai cười nhạt: “Anh cũng vậy, bị tôi đánh cho hộc máu cũng đừng ôm chân Du Du mà khóc”
Mắt thấy bọn họ lại đánh nhau, tôi trốn ở sau tảng đá, do dự.

Lời nói của đôi vợ chồng này sao không giống vợ chồng bình thường nhỉ, là tình địch cũng không đúng, không biết mối quan hệ là gì? Tôi có nên ra khuyên can không?
Suy tư 1 phút đồng hồ, bỗng nhiên xa xa truyền đến tiếng gọi của 1 người phụ nữ, kêu: “Giản Trinh, Thành Tương ~~”
Tôi thấy 2 người đang đánh nhau như 2 đứa trẻ kia sửng sốt, ăn ý hạ tay xuống, sau đó bò dậy, nhanh chóng kiểm tra thân thể, xong liếc mắt nhìn đối phương.
“Không sao, nhìn không giống vừa đánh nhau”
“Cái tên chó chết anh vừa nãy đánh vào mặt bà đây, xem còn có vết tích nào không đi!”
“Không có, tôi có dùng sức mấy đâu, cô còn nắm tóc tôi, da đầu như bị nhấc lên đây này”
“Ơ ơ, người trung niên có nguy cơ hói đầu nhở, tóc kéo 1 cái đã rơi rồi”
“Quản bộ ngực chảy xệ của cô đi!”
2 người đó không đánh nhau nữa, chỉ to nhỏ mắng chửi đối phương, sau đó tôi trơ mắt nhìn bọn họ khoác vai nhau như 2 anh em, đi về phía giọng nói vừa nãy.

Tôi thấy người phụ nữ đó dịu dàng đón nhận 2 người kia, cô ấy khá thấp, có vẻ yếu ớt, cũng mặc quần cộc hoa và áo thun hoạt hình.

3 người cười cười nói nói, cùng nhau rời đi.
Thế giới của người lớn phức tạp thật, tôi rụt đầu lại, tiếp tục ngẩn ngơ.
Buổi chiều, tôi ưu sầu tản bộ quanh bờ cát, bắt gặp người phụ nữ gầy gò đó, cô ấy đang ôm quyển vở, vùi đầu vẽ trannh, tựa như đang vẽ quang cảnh.

Tôi có chút hứng thú, định đến gần quan sát cô ấy.

Còn cách 6,7 mét thì 1 cậu con trai cao gầy, trạc tuổi tôi đi nhanh tới.

Cậu ta rất đẹp trai, cũng mặc quần hoa áo hoạt hình.

Tôi nhìn cậu bạn cùng với người phụ nữ trong trang phục đi nghỉ cùng kiểu dáng, đây chắc chắn là 1 cặp mẹ con rồi.
Quả nhiên, cậu trai đó đi tới cạnh người phụ nữ, vẻ mặt không thay đổi, mở chiếc dù che nắng trong tay ra, đặt nó vào cát, che chắn bóng râm cho người phụ nữ đó.

Cô ấy đang tập trung vẽ tranh, mãi đến khi nhận ra có bóng tối trùm lên thì mới hoàn hồn, ngẩng đầu rồi mỉm cười nói gì đó với cậu thiếu niên đấy.
Chàng trai hơi lãnh đạm, gật đầu rời đi.

Tình cảm của 2 người này có vẻ không tốt cho lắm, tôi nghĩ thầm.

Tiếp tục ngồi gần đó đờ đẫn, trong đầu suy nghĩ miên man, lúc thì nghĩ đến tương lai sau này, lúc thì nghĩ đến cảnh cha mẹ cãi lộn.
Chẳng được bao lâu, tôi nhìn thấy chú xinh đẹp đi tới, so với lúc đánh nhau buổi sáng nhìn chú ấy trông chững chạc hơn nhiều, tới gần đưa nước cho người phụ nữ kia, nói vài câu rồi cũng nhanh chóng đi mất.
1 lúc sau, dì đẹp trai đánh nhau cùng chú xinh đẹp cũng đi tới, cô ấy cầm kem chống nắng cũng như rất nhiều thứ đồ khác, hình như là giúp người phụ nữ đang vẽ tranh kia thoa.

Thoa xong, cô ấy cũng nhanh nhẹn rời đi.
Dì đẹp trai đi chưa được bao lâu, cậu thiếu niên trẻ tuổi đó lại đi tới, xem ra cậu ấy mới từ trên biển đi lên, cả người ướt nhẹp, người phụ nữ vẽ tranh nhìn thấy, bảo cậu ta cúi cúi đầu, lau lau nước trên đầu cậu ấy.

Lúc rời đi, tôi còn thấy cậu ta cười cười, nụ cười ấy làm khuôn mặt lạnh lùng kia tiêu tán, lộ ra vẻ quyến luyến và lệ thuộc.
Sau đó, chú xinh đẹp cùng dì đẹp trai lại luân phiên đến, cứ như thế quanh đi quẩn lại giằng co đến chiều.

Tôi nhìn bọn họ, cảm thấy có chút phiền phức, cứ như vậy thì làm sao người phụ nữ kia có thể tập trung vẽ tranh? Mãi đến khi mặt trời ngả về phía tây, người phụ nữ đó thu bút dừng tay, có vẻ như cô ấy đã vẽ xong.

Tôi cúi đầu, cảm thấy mình thật nhàm chán, ai lại cả buổi chiều ngồi nhìn người ta, đành ngồi nắm mấy hạt cát trong tay.

Lúc ngẩng đầu, tôi giật bắn mình, người phụ nữ đấy không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt tôi.

Cô ấy mỉm cười, đưa cho tôi 1 tờ giấy, là từ quyển sổ lớn kia.

Tôi nhìn bức tranh, cô ấy vẽ tôi.

1 nam sinh trẻ tuổi đứng nấp sau bóng tối của tảng đá, nhìn biển rộng, phía sau là cả 1 bầu trời xanh thẳm vô biên.
“Tặng cháu”
Tôi sững sờ, mãi đến khi người phụ nữ đó rời đi thì mới định thần lại.
Có phải vừa rồi tôi nhận quà của người lạ không? Tôi nhìn chằm chằm bức tranh hơn nửa ngày, cuối cùng cẩn thận cất nó đi.
Tự nhiên muốn đi học vẽ ghê.
———–HOÀN———–
Tác giả có lời muốn nói: Tốt, kết thúc rồi ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận