Tình Nhân Nguyện Ý Nghiệt Duyên Đứt Đoạn


Diệp Nguyên vừa nói dứt lời thì nét mặt của Diệp Ngôn với Cung Mẫn Giai càng trở nên khó nhìn, trong khi đó Lý Lan và Diệp Lãng đã nhíu chặt lông mày, thì Âu Ái Vương, Vương Chính Phàm cùng Mạn Viên Hân lại tuyệt nhiên hả hê trong lòng.
Vở kịch này, xem ra càng lúc càng gây cấn.
Bấy giờ, Tống Tuyết Nghi đã đứng dậy.

Cô ta đi về phía Diệp Nguyên, trừng mắt nhìn hắn, cố đè nén cảm xúc để gằng lên từng chữ một:
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng Diệp Lâm không phải con ruột của Diệp Ngôn chứ?”
“Đương nhiên là dựa vào đây.”
Ung dung nói xong, hắn ta liền lấy ra một tờ giấy xét nghiệm ADN, giơ lên trước mặt mọi người, trong đó có tên của Diệp Ngôn và Diệp Lâm không nằm trong huyết thống cha con lên đến 99,99 phần trăm.
Sau khi nhìn thấy tờ giấy ấy, không chỉ Lý Lan suy sụp mà cả Cung Mẫn Giai suýt nữa mất luôn thăng bằng, còn Tống Tuyết Nghi đã chết lặng tại chỗ.

Vì sự thật này sao có thể khiến cô ta tránh khỏi cú sốc chí mạng.
Cô đâu ngờ rằng mọi nổ lực che giấu suốt bao năm qua của mình nay lại dễ dàng bị Diệp Nguyên nắm bắt hết tất cả.
Lẽ nào cuộc đời của cô đến đây đã chấm dứt rồi sao?
*Chát.
Khi ai ai cũng đang miên man với biết bao suy nghĩ trong đầu thì một âm thanh chói tai lại vang lên.

Và lúc này, Tống Tuyết Nghi đã ôm lấy gò má vừa bị Cung Mẫn Giai tát đến nổi rách cả khóe môi.

“Đồ đàn bà lẳng lơ, đê tiện.

Tại sao mày dám làm như vậy hả?”
“Là tại con trai của bà đó.”
Tức nước thì vỡ bờ.

Khi cơn thịnh nộ đã đạt đến đỉnh điểm thì con người ta đương nhiên sẽ bùng nổ.
Tiếng hét chói tai mang theo sự uất hận của Tống Tuyết Nghi đã khiến tất cả mọi người đều giật mình, họ đang chứng kiến cô ta phát điên lên sau tất cả sự việc tồi tệ đã xảy ra với mình.
“Haha…haha…”
Bỗng dưng, cô ta lại bật cười cợt nhã, sau đó đưa tay gạt đi nước mắt trên mi, rồi mới giương đôi mắt căm hận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cung Mẫn Giai, lạnh lùng cất giọng:
“Bà hỏi tôi tại sao lại làm như vậy đúng không? Là vì đứa con trai yêu quý của bà cả đấy.

Tôi yêu anh ta bao nhiêu năm nay, nhưng từ khi bước vào Diệp gia các người, làm vợ của anh ta lại chưa từng có một ngày hạnh phúc.

Bà có thấy người vợ nào hơn hai năm trời bị chồng ghẻ lạnh mà chịu đựng được không? Thật ra là có đó, chính tôi nè, tôi chịu đựng anh ta suốt hai năm, để rồi nhận được cái ngày anh ta đưa người phụ nữ khác về nhà trong lúc đã bụng mang dạ chửa đứa con của chồng mình.

Nếu đổi lại là bà thì bà có đủ lòng vị tha khi nhìn người đàn ông của mình ngày ngày yêu thương người phụ nữ khác ngay trước mặt không?”
“Còn anh…”
Bấy giờ, cô ta đã chuyển hướng sang Diệp Ngôn, thậm chí dám chỉ thẳng vào mặt anh ta mà tiếp lời sỉ vả:
“Anh là người đàn ông tôi yêu thương nhất, tôi nguyện ý làm tất cả vì anh, nhưng có bao giờ anh chịu nhìn về phía tôi bằng đôi mắt yêu thương chưa? Hay thứ anh cần chính là đứa con trai nối dõi tông đường, để mẹ anh chiếm được toàn bộ cơ ngơi này? Anh trăng hoa, bay bướm bên ngoài tôi đã ngậm đắng nuốt cay cho qua tất cả, nhưng anh căn bản chả xem tôi ra gì nên cứ hết lần này tới lần khác đưa nhân tình về nhà đòi cưới.

Trong mắt lũ khốn nạn các người chỉ biết tới lợi ích bản thân chứ chưa từng nghĩ tới cảm nhận của người khác.

Nếu hôm nay mọi chuyện đã bại lộ, vậy thì tôi cũng chẳng còn gì để giấu giếm.”
Nói đến đây, cô ta đã ngừng lại một chút để đến gần Diệp Ngôn hơn, thẳng thừng đứng đối mặt với anh ta, rồi mới nói:
“Diệp Ngôn, anh ngu lắm.

Anh cũng chưa từng biết yêu một người thật lòng là như thế nào, vì nếu anh yêu Mạn Đình thì đã tin tưởng cô ấy, sẽ điều tra thật kĩ càng về đoạn clip đó.

Nhưng cũng chính vì anh quá hời hợt, dễ dàng tin tưởng những thứ trước mắt nên mới khiến đứa con ruột của mình đến nay vẫn không rõ tung tích.


Biết đâu bây giờ mẹ con Mạn Đình đang vui vẻ, tự do, tự tại sống một cuộc sống an nhàn ở đâu đó rồi.

Còn anh ở đây, vào ngày chết chắc gì đã có kẻ đưa tiễn.”
Những gì cần nói cũng đã nói, một lần rồi chấm dứt tất cả.
Khi Tống Tuyết Nghi đã cầm túi xách chuẩn bị rời đi, thì Diệp Nguyên lại lên tiếng:
“Thật ra thì đứa con của Mạn Đình và Diệp Ngôn năm đó đã bị chính bà nội của nó bức chết từ lâu rồi.”
Một câu nói, khiến trái tim của Mạn Viên Hân bất ngờ nhói lên.

Hai chân cô cũng không còn đứng vững mà chỉ muốn ngã quỵ xuống ngay lúc này, may thay khi bên cạnh cô còn có Vương Chính Phàm, anh đã vội đỡ cô khi thấy Mạn Viên Hân kích động.
Lúc này, Diệp Ngôn liền tiến tới túm cổ áo Diệp Nguyên, đôi mắt anh ta hiện đầy tia máu đỏ vì cơn thịnh nộ đã thật sự bùng nổ, hắn nghiến răng, gặng hỏi:
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì hả?”
“Chắc mày còn nhớ ba năm trước tao từng đưa về đây một đứa bé và nói rằng nó là con ruột của mình? Thật ra thì sự thật không phải vậy.

Đứa bé đó không phải tên Diệp Sở mà tên thật là Mạn Triết Hàn, đứa con do chính Mạn Đình sinh ra.

Tao thừa biết rõ mọi chuyện nên tin chắc rằng đứa bé là con ruột của mày, nên mới tìm đủ mọi cách mang nó về đây, biến thành con trai của Diệp Nguyên này.

Và tờ giấy xác nhận quan hệ cha con trước đó, tuy tên người ba là Diệp Nguyên, nhưng thực chất mẫu làm xét nghiệm ADN lại là mẫu tóc của mày đó Diệp Ngôn à.

Tao không ngờ rằng mẹ của mày lại độc ác tới mức, thuê người ám sát thằng bé.


Tuy nó không bị giết tại đây mà lại bị kẻ đó bế đi mất, nhưng tao thiết nghĩ nó cũng đã chết vì đói kém, hoặc là bị bán đi mất rồi.”
“Cái gì mà nốt ruồi son giữa lòng bàn tay có số phú quý, may mắn cả đời.

Tao thấy là oan nghiệt của một đoạn nghiệt duyên sai lầm thì đúng hơn.

Haha…”
Nói xong, Diệp Nguyên liền hất tay Diệp Ngôn ra khỏi cổ áo mình, sau đó hiên ngang ngồi xuống sofa, tiếp tục xem kịch.
Bấy giờ, Tống Tuyết Nghi lại lạnh lùng, tiếp lời khinh bỉ:
“Phải rồi…Anh nói rất đúng đó Diệp Nguyên à, đứa bé đó đã chết thật rồi, đó là nghiệt do chính mẹ con họ tạo ra.

Hại người hại mình, đúng là nhân quả.”
Lúc này, Mạn Viên Hân đã không thể đứng yên được nữa.

Cô gỡ tay Vương Chính Phàm ra, sau đó bước từng bước tiến về phía Cung Mẫn Giai.
Trạng thái bất ngờ của Mạn Viên Hân khiến tất cả mọi người đều ngỡ ngàng nhìn theo, cho đến khi…
*Chát….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận