Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới

Tô Vũ tỉnh lại vì cái bụng đói meo không ngừng kêu gào. Ánh sáng soi khắp căn phòng chỉ nhỏ khoảng 15 mét vuông, cũng vì không gian quá nhỏ nên vẫn còn phảng phất mùi hương mùi vị đặc trưng của nam nữ triền miên.

Tô1Vũ hạnh phúc cười tươi, song một giây sau, nụ cười sượng cứng nơi khóe môi, Khương Qua đâu? Bấy giờ cô mới phát hiện anh không còn nằm trên giường gỗ nhỏ, lẽ ra lúc này anh phải ở bên cạnh mình chứ. Ngay cả quần8áo cũng không kịp mặc, cô quấn chăn quanh người mình, vội vàng lao ra ngoài.

Xung quanh yên tĩnh đáng sợ, Tô Vũ đi khắp một vòng nhưng vẫn không tìm thấy anh. Cô vừa quay trở lại, định vào lại phòng anh thì tấm màn che2được kéo lên. Tạ Khương Qua đi đến, tay cầm túi mua hàng từ siêu thị.

Cách khung cửa, hai gương mặt đều trắng bệch, trong ánh mắt mỗi người đều hiện nét hoang mang.

Hóa ra... Hóa ra hai người đều đang lo sợ người kia biến mất.4Đợi đến khi Tạ Khương Qua có thể kể hết những chuyện xảy ra trong nửa tháng vừa qua cho Tô Vũ thì đã là hoàng hôn của ngày thứ ba kể từ ngày hai người gặp lại. Lý do là vì họ quá bận, bạn ăn uống, bận giải tỏa khát khao, hơn nữa làm chuyện đó rất tốn thể lực, và cũng là chuyện quan trọng nhất mà hai người muốn làm trong suốt ba ngày hai đêm này.

Hoàng hôn, mặt trời chiều giữa hè đỏ như máu nhuộm đỏ rực lòng sông Mekong. Hai người ngồi bên bờ sông, bóng dáng soi xuống mặt sông, thỉnh thoảng có vài con chuồn chuồn lướt qua làm bóng hình hai người trên mặt nước rung rinh giao động. Lúc này, đầu Tô Vũ đang dựa trên vai Tạ Khương Qua, tay anh vuốt ve mái tóc xoăn dài của cô, mái tóc cô vẫn xinh đẹp và mềm mại giống hệt như trước kia vậy. Thẳng thắn bộc bạch hết mọi chuyện, Tạ Khương Qua dè dặt hỏi: “Tô Vũ, em tức giận à?” “Không, em không giận đầu, Khương Qua, em vui vì anh đã lừa em.” Cô dựa trên vai anh, mỉm cười. May mắn thay, Khương qua chỉ lừa cô mà thôi, cho nên cô rất vui vì anh đã lừa cô. Tuy nhiên chỉ một lúc sau thôi, cô lại nổi giận.

“Tạ Khương Qua, tên điên này, anh thật sự đốt cháy máy bay của mình à?” Chiếc máy bay kia rất đắt tiền, cô xót của quá, bây giờ tiền của anh cũng là tiền của cô mà.

Tạ Khương Qua cười thích thú: “Tất nhiên, nếu không làm sao lừa được quân đội Mỹ đến biển Caribbean tìm kiếm chứ, không lừa được bọn họ thì làm sao anh lừa được mọi người, không lừa được mọi người thì làm sao lừa được em.”

Anh sắp đặt kế hoạch lừa toàn bộ thế giới lớn như thế cũng chỉ vì cô mà thôi. Tất cả chỉ vì muốn cô hiểu được, cô không thể mất anh, còn anh, anh cũng không thể mất cô, không thể mất đi cô trong cõi đời này. Mẹ kiếp! Cô dùng đầu mình đập vào đầu anh, đến lúc anh nói vẫn được nhận tiền bảo hiểm máy bay thì mặt mày cô mới tươi vui trở lại.


Ặc... hình như cô trở nên yêu tiền rồi, nói đúng hơn là tiết kiệm, là không phô trương không lãng phí mới đúng.

Cô tựa vào vai Tạ Khương Qua, chậm rãi duỗi tay về phía bầu trời, mở bàn tay ra, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương hình bầu dục tỏa ra ánh sáng chói mắt.

Tô Vũ nheo mắt ngắm rồi lại cười rộ lên. Sáng nay khi cô tỉnh dậy, chiếc nhẫn kia đã ở trên tay cô rồi. Trong lúc hai người còn nắm lấy tay nhau nằm trên giường, anh nói “Tô Vũ, gả cho anh đi”, cô cầm ngược lại tay anh, dứt khoát đồng ý.

Chỉ một tháng nữa thôi...

Tô Vũ thấy hình bóng mình phản chiếu trên viên kim cương đang nở nụ cười mãn nguyện. Một tháng nữa thôi, cô sẽ gả cho Khương Qua. Tháng Sáu, Thẩm Họa chui rúc trong một thị trấn nhỏ khỉ ho cò gáy chỉ có hơn bốn trăm hộ ở phía Đông nước Mỹ. Lúc này, trong túi cô ta chỉ còn chưa đến một nghìn đô tiền mặt, tài khoản ngân hàng của cô ta cũng không còn một xu. Ngày mà Tạ Khương Qua tuyên bố tổ chức hôn lễ, cô ta đã quyên toàn bộ tiền trong tài khoản của mình cho tổ chức từ thiện. Từ trước đến nay, Tạ Khương Qua toàn gửi tiền vào tài khoản cho cô ta, số tiền cụ thể thì cô ta không biết, chỉ là có lần cô ta đã từng thử đi mua sắm khắp khu phố hàng hiệu nổi tiếng tại Paris, nhưng số tiền tiêu phí cho những món hàng hiệu kia chỉ như một hạt cát trong sa mạc.

Cô ta cảm thấy hành động này của mình rất khí phách, chỉ muốn chứng tỏ với Tạ Khương Qua là cô ta không thèm khát gì những thứ kia, mà chỉ muốn anh áy náy thôi.

Quyên góp xong, Thảm Họa còn gọi điện cho Tạ Khương Qua. “Tạ Khương Qua, chắc anh áy náy lắm. ở những năm tháng anh khó khăn nhất, em đã luôn ở bên cạnh anh, điều này là một sự thật không thể thay đổi.”

“Không, cô sai rồi, nói đúng hơn là vào khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời cô, tôi đã ở bên cạnh cô. Lý do tôi ở cạnh cô có hơn phân nửa là vì dì Phân, và phần còn lại là vì cô nữa. Nhưng rốt cuộc, dì ấy lại khiến cô trở nên như bây giờ.” Tạ Khương Qua bác bỏ. Nghe xong những lời đó, Thẩm Họa tưởng chừng mình sắp điên lên mất. Tạ Khương Qua chẳng buồn nể mặt cô ta nữa.


Thẩm Họa thể tự mình nuôi sống bản thân, đáng lẽ cô ta nên làm thế này từ lâu rồi, không giống người phụ nữ kia.

Vậy mà mới nửa tháng trôi qua, Thẩm Họa đã biết, những hào quang mà trước kia cô ta có và cả những lời khen ngợi có cánh từ tất cả mọi người đều nhờ vào Tạ Khương Qua.

Trong quá trình tìm việc, tấm bằng của học viện Massachusetts mà cô ta có cũng chỉ đổi lấy những đáp án như “ùm”, “à”, “không” và dáng vẻ chán chường của nhà tuyển dụng. Lý do mà những công ty kia không chịu tuyển dụng cô ta cũng chỉ có một, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, cô ta không hề đi làm thêm vào mùa hè, không có kinh nghiệm đi làm bán thời gian ở bất cứ đâu.

Trong thời gian còn học, Thẩm Họa thật sự chưa từng nghĩ đến việc mình phải làm những việc kia, cô ta cho là điều đó không quan trọng.

Sau nửa tháng ngắn ngủi, Thẩm Họa phát hiện tiền trong túi mình ngày càng vơi dần, quan trọng là đến tháng Sáu sẽ diễn ra hôn lễ của Tạ Khương Qua, người mang danh hiệu “tình nhân đẳng cấp thế giới” cùng với câu chuyện sống sót sau tai nạn hệt như “Cuộc phiêu lưu của Robison” thu hút sự chú ý của cả thế giới những ngày vừa qua.

Hôn lễ của Tạ Khương Qua được tổ chức trên mặt sông Mekong, vô cùng náo nhiệt. Hình thức của buổi hôn lễ, đồ cưới, trang sức, khách quý, phù dâu... đều rất phô trương.

Thế là Thẩm Họa đành mang theo số tiền còn lại không nhiều lắm của mình, rời khỏi trấn nhỏ mà cô ta đang sống. Cô ta không biết số tiền này có thể giúp cô ta cầm cự bao lâu, cô ta đã mua những thứ đồ tiện nghi nhất, số tiền còn lại cũng ít dần. Lúc này đây, Thẩm Họa đang ở trong một gian phòng tại khách sạn duy nhất của trấn nọ. Cô ta bực bội ném gối xuống đất, người phụ nữ Tô Vũ này không biết nhục à, sau khi nghe câu chuyện mình kể, cô ta còn dám gả cho Tạ Khương Qua, lẽ ra cô ta và Tạ Khương Qua phải mãi mãi không qua lại với nhau mới đúng chứ? Lẽ ra Tô Vũ và Tạ Khương Qua phải mãi mãi không ở bên cạnh nhau mới đúng.

Mãi đến khi chiếc gối đã bị xé nát, cô ta mới phát hiện bụng mình đói meo. Rời khỏi phòng, cô ta vẫn mải mê suy nghĩ đến chuyện kia.


Bước vào siêu thị duy nhất trong trấn, ông chủ đang xem ti vi, cô ta cầm bánh mì và nước đến quầy thu ngân tính tiền. Ti vi phát ra âm thanh ồn ào khiến cô ta thấy phiền phức, không cần nhìn cũng biết đó là thứ tiếng Anh sứt sẹo của người Thái Lan. Cô ta cho rằng tiếng Anh do người Thái Lan nói là khó nghe nhất thế giới, nghe thật là quê mùa.

Khi sự dè bỉu kia xuất hiện trong suy nghĩ, cô ta lại cảm thấy bị ai. Trước đây cô ta không bao giờ chê bai dè bỉu người khác như thế. Sự thay đổi của cô ta đều xuất phát từ nỗi bất hạnh năm xưa. Mà chính Tô Vũ đã hại cô ta ra nông nỗi này. Mắt cô ta nhìn về phía ti vi, chờ đến khi nghe rõ người Thái Lan kia nói gì, cô ta bịt lỗ tai lại bỏ chạy khỏi siêu thị. Người Thái Lan trên tivi là Bộ trưởng Bộ Kinh tế của Bangkok đang trả lời phỏng vấn của giới truyền thông phương Tây. Ông ta bày tỏ mình rất mong đợi buổi hôn lễ được tổ chức vào tháng Sáu trên sông Mekong, ông ta còn đoán rằng sức ảnh hưởng của buổi hôn lễ này có thể nâng cao vị thế của Bangkok, mang theo cả lợi ích và hiệu quả kinh tế. Ông ta ước chừng một con số rồi đắc ý nở nụ cười.

Thẩm Họa đứng trên đường cái không một bóng người, gào thét đầy đau đớn. Vào tuần lễ cuối cùng của tháng Sáu, rốt cuộc người dân Bangkok cũng đợi đến ngày mà bọn họ mong ngóng đã lâu, ngày mà công chúa hạt đậu kết hôn với Tiểu Tạ.

Ai nấy đều hay biết câu chuyện tình yêu giữa công chúa hạt đậu và Tiểu Tạ, bọn họ đã được chứng kiến một mối tình bền chắc hơn cả vàng. Khi ánh nắng sớm mai đầu tiên chiếu xuống Bangkok, trong ngôi chùa có tháp nhọn màu vàng kim san sát có những bức tường được sơn màu trắng sữa, mọi người đứng tại đây có thể dễ dàng nhìn thấy những chiếc cầu bắc ngang qua một con sông, đó chính là sông Chao Phraya.

Vào sáng sớm hôm ấy, trên sông Chao Phraya trải rộng không thấy đôi bờ có mấy con thuyền sơn màu trắng được neo ngang mặt sông. Từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau tạo thành một chiếc cầu thật dài, hai bên thuyền trang trí đầy hoa tươi nhiệt đới như thủy tiên, liên kiều, hoa nhài, hoa dâm bụt, hoa phượng vĩ, hoa lan, hoa hồng sa mạc... Giữa thân thuyền trải một tấm thảm đỏ rộng khoảng nửa mét, thảm đỏ trải trên thuyền trắng kéo dài gần chục kilomet, tia nắng sớm soi lên những chiếc thuyền đang nối đuôi nhau, trông lấp lánh như những viên kim cương thiên nhiên. Có cô bé của gia đình nằm bên bờ sông Chao Phraya khi tỉnh giấc mở cửa sổ ra còn lẩm bẩm: Không phải mình đang nằm mơ ấy chứ.

“Không đầu con yêu, con không phải đang mơ đầu, Tiểu Tạ chuẩn bị kết hôn với công chúa hạt đậu đấy.” Mẹ cô bé trả lời.

Hai bên sông Chao Phraya có rất nhiều người đến xem buổi lễ, thế nhưng vẫn có người đàn ông kinh thường khung cảnh này, tại sao à, lãng phí tiền quá chứ sao. Ngay lập tức bạn gái của hắn quát lên: Khốn kiếp, anh đang ghen tỵ với người ta chứ gì, có giỏi thì làm một buổi hôn lễ đàng hoàng cho tôi, cứ thể bắt tôi làm mẹ, con chúng ta cũng đã năm tuổi rồi vậy mà hôn lễ của chúng ta đâu hả? Người đàn ông này lập tức im miệng.

“Sao có thể làm được tấm thảm dài như thế, còn nữa, mấy chiếc thuyền này là thật à?” Trên bờ cũng có người hô to. Bên cạnh có người đáp: “Đương nhiên là thật, bởi vì chú rể của hôn lễ này là của Tiểu Tạ, tỷ phú đô la mà.” Mấy người đứng ở hai bên bờ đều vội vàng đứng ngay ngắn, ai cũng biết, người đến tham dự hôn lễ đều nhận được một gói quà to.

Cuối cùng Tô Vũ và Tạ Khương Qua cũng lái xe đến hạ du sông Chao Phraya, mặt sông cũng trở nên thoáng đãng hơn, thảm đỏ được trải đến một chiếc đinh hình tròn, nóc sơn màu trắng có dạng nhọn, trên đỉnh nóc còn cài những đóa sen vàng. Trong buổi hôn lễ, hình ảnh khiến mọi người ấn tượng nhất chính là hoa tươi đầy trời, thảm đỏ trải dài tít tắp, nhớ đến cảnh khi bài Wedding March vang lên, tất cả khách quý mặc lễ phục đều đứng dậy, đổ dồn ánh mắt về phía cô dâu gài đóa hoa lan bên tai.


Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ vì cô dâu mãi vẫn chưa chịu nói câu “Tôi đồng ý!” Vẻ mặt chú rể cũng trắng như bộ lễ phục mà anh đang mặc trên người vậy. Tô Vũ nhìn gương mặt trắng bệch của Tạ Khương Qua, thầm đếm trong lòng, chờ sự yên lặng kéo dài đủ ba phút. Ba phút này là sự trừng phạt của cô dành cho anh, trừng phạt anh dám làm chuyện như vậy với mẹ cô.

Trong sự hồi hộp của mọi người, ba phút cứ thế trôi qua. Nhìn gương mặt không còn giọt máu của anh, Tô Vũ nhoẻn miệng mỉm cười. “Tôi đồng ý!” Chú rể mừng phát điên ôm lấy cô dâu xoay mấy vòng, đánh rơi giày cao gót của cô dâu, đóa hoa đeo bên tai cũng rụng mất. Sau đó, Tạ Khương Qua phải nhặt đóa hoa rơi trên đất kia, cài lại bên tai cô dâu. Anh nâng cằm cô lên còn cô thì kiễng chân, vòng tay lên cổ chú rể, bó hoa được cột nơ bướm trong tay cô khẽ rung rinh trong gió.

Khi Tạ Khương Qua hôn lên môi Tô Vũ, cô nhắm mắt lại.

Bao giờ hai người già thật già, cô sẽ cầm dép đập mấy cái vào đầu Tạ Khương Qua, chửi ầm lên “Tạ Khương Qua, tên khốn kiếp, anh dám làm những chuyện khốn kiếp như thế sau lưng tôi, anh nhiều tiền lắm đúng không. Tôi muốn anh đến dập đầu tạ lỗi với mẹ tôi vào tiết thanh minh mỗi năm, anh phải nói thật xin lỗi một trăm lần, nói mẹ, con là một tên điên một trăm lần...”

Mỗi cô thật mềm mại, trong mắt anh, gương mặt của cô xinh đẹp không gì sánh bằng, ngay cả đóa hoa đeo bên tai cô cũng dường như cũng bị lu mờ. Cô rất đẹp, thật ra thì có đẹp nhiều đến đâu anh cũng không biết, anh chỉ biết rằng, sau khi anh yêu cô, cô mới trở nên ngày càng xinh đẹp như thế.

Đến khi nào hai người già thật già, anh vẫn muốn gọi cô là công chúa hạt đậu, anh muốn nói cho cô biết một việc, trước đây mỗi lần đi tìm cô, anh đều đeo sẵn miếng lót trong quần áo, nếu không, sao có thể chịu được máy chích điện của cô chứ. Rồi anh sẽ cầu xin cô tha thứ, anh sẽ mặt dày mày dạn nói với cô, công chúa hạt đậu, nể tình anh vẫn luôn phục tùng em, xin em tha thứ cho anh đi. Tô Vũ, Tô Vũ, em đừng vứt bỏ anh nữa nhé, em nể tình con trai con gái chúng ta đều đã có gia đình cả rồi, tha thứ cho anh đi. Việc anh làm là đáng tội chết nghìn lần, anh không trốn tránh trừng phạt đầu, anh đã chuẩn bị xong miếng lót trong quần áo rồi, thôi nào, nếu em không thích miếng lót thì em cứ dùng máy chích điện đi, nhưng mà Tô Vũ à, em nỡ dùng

máy chích điện kia với anh sao? Em nỡ sao... Đến khi nào hai người già thật già, Tạ Khương Qua còn muốn nói cho Tô Vũ biết một chuyện nữa.

Vào lúc hai người đã trở nên rất già rất già rồi...

Từ trăm triệu năm về trước, mặt trăng đã bắt đầu xoay quanh trái đất.

Từ trăm triệu năm trước, Tô Vũ ở thượng du sông Chao Phraya đã được định trước sẽ gặp phải Tạ Khương Qua ở vùng hạ du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận